“Phu nhân, bên ngoài gió lớn, vẫn nên vào nhà đi thôi!” Sau lưng được phủ lên một chiếc áo khoác lông thật dày, Phồn Cẩm liếc mắt nhìn không trung tối đen, mùa đông này hình như đặc biệt dài, tuy đã qua thật lâu, hơi lạnh như băng trong không khí vẫn còn chưa tan hết.
“Cảm ơn, má Hà, về sau gọi tôi Phồn Cẩm là được rồi.” Phồn Cẩm kéo ống tay áo, chậm rãi thong thả bước về phòng, nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên thân hình hơi đẫy đà này. Nửa tháng trước, bà được đưa đến trước mặt Phồn Cẩm, để chuyên môn hầu hạ cho cô.
Nhưng, không biết tiểu Ngọc đã nói gì với bà, từ lúc đó đến nay, bà luôn gọi cô là phu nhân, Phồn Cẩm nghe thấy không được tự nhiên, tự đáy lòng cảm thấy phiền chán, đã nhắc vài lần, đại để trí nhớ người già không tốt, thường hay quên mất.
“Cô xem, tiểu thư, cái miệng này của tôi cũng thật đáng chết.” Má Hà nhẹ vả miệng mình, cười hà hà nhìn Phồn Cẩm, “Lão hiểu được, về sau sẽ gọi là tiểu thư!”
Phồn Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cười đến chua sót, cũng khó cho người ta, nhìn cái bụng dần dần lộ rõ như núi kia, còn bảo người ta nghĩ sao nữa chứ, tiểu thư? Mang thai em bé lại đi gọi là tiểu thư? Thật không khỏi có hơi buồn cười.
Nhưng, cho dù bị cười, cô cũng không tình nguyện nghe thấy một tiếng ‘phu nhân’ kia!
“Tiểu thư, bình thường cô nên cười nhiều hơn một chút mới phải, người mẹ hay cười sau này đứa con cũng sẽ vui vẻ, trước kia tôi hay chăm sóc phụ nữ có thai, phàm là người thường hay cười, lúc sinh đều ra những tiểu tử thật béo tốt. Tiểu thư rất hay buồn bã, hẳn là nên đi lại nhiều hơn một chút!” Má Hà vừa xếp áo quần để tắm rửa cho Phồn Cẩm ở trên giường vừa nói, so với mấy người hầu khác, tính tình bà rất hoạt bát, nhưng cũng ngoài ý muốn khiến cho tâm tình Phồn Cẩm đỡ phiền chán hơn rất nhiều, trước kia cảm giác cả căn phòng đều trống rỗng tịch mịch khiến cho người ta hít thở không thông, từ khi má Hà đến đây, lại trở nên sáng sủa không ít.
“Ôi chao, cái trí nhớ của tôi, canh bổ đâu rồi nhỉ?” Má Hà lẩm bẩm, vỗ đùi cái bốp, chợt bừng tỉnh kêu lên một tiếng, xoay người, thân mình to béo lập tức tạo nên tiếng vang bịch bịch trên lầu. Một hồi lâu, bà mới thở hồng hộc từ dưới lên, trong tay bưng một chén canh nóng hầm hập.
“Đến đến, nhân lúc còn nóng uống vào, để bổ thân mình đó!”
Hương vị nồng nặc khiến Phồn Cẩm khó chịu nhíu mày, thân mình hơi rụt lại, khẩu vị của cô càng ngày càng không tốt, buổi tối lại thường hay mất ngủ, từ khi má Hà đến đây, thường dùng phương thuốc của bà để sắc canh bồi bổ, hiệu quả không tồi, nhưng hương vị lại hơi bị khó uống. Mỗi lần như vậy, Phồn Cẩm tựa như thấy mình như đang phải uống thuốc.
“Nhìn xem, đều sắp làm mẹ rồi, lại còn sợ uống thuốc. Mà đây cũng không phải là thuốc, là đồ tốt đấy!” Má Hà vừa nói, lại vừa nâng chén thuốc lên, “Hồi xưa, chúng tôi làm gì có được mấy thứ này để uống chứ, ngoan!” Vừa dỗ vừa bóp cái mũi Phồn Cẩm để cô nuốt xuống.
Má Hà dọn dẹp xong xuôi lại thấy Phồn Cẩm đỏ mặt nhìn mình, bà nhe răng cười, chớp mắt, “Tiểu thư, lại muốn nghe tiếng hát của bà già này đi!”
Phồn Cẩm gật đầu, chân mày đang nhíu hơi dãn ra.
“Được, hôm nay tôi hát bài kia đi!”
“Bọ ơi bọ, bay đến vườn rau của bà, cắn tay bà. Mày ăn mất cây thông nhà bà, bà tức giận, mày lại ăn cây tỏi nhà bà……” Một hồi lâu, một điệu ca dao vang lên, là ca dao vùng Tứ Xuyên, khác với quê hương của Phồn Cẩm, nhưng nghe vào lại cảm thấy thật vui vẻ thoải mái, cô mãi nghe, lại có chút buồn ngủ. Trong mộng có một bóng người, gầy gò lom khom, cười hiền hậu, ấm áp vuốt má cô, “Cẩm nhi, Cẩm nhi!” Khóe miệng cô nhếch cười, Phồn Cẩm mơ hồ nghĩ, có lẽ là mình lúc còn nhỏ…..
Đang lúc mông lung, lại cảm giác được trên trán hơi nóng, ánh mắt nhập nhèm chợt vụt sáng, nhưng khi nhìn thấy một đôi con ngươi thâm thúy, cô hơi thất thần, trong giây lát lại bừng tỉnh, biểu tình trên mặt trầm xuống.
“Thấy tôi liền cảm thấy không vui?” Vũ Dã Thuần Nhất đứng lên, cởi áo khoác móc lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phồn Cẩm, Phồn Cẩm đã sớm nửa ngồi dậy, cắn răng không nói. Tự nhiên cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái. Hiện tại, bọn họ sống chung với nhau là như vậy, không lạnh không nhạt, thiếu một chút nhu thuận của trước kia, lại nhiều hơn một chút kháng cự.
Vũ Dã Thuần Nhất cảm giác được, thậm chí tính tình cô gần đây lại trở nên có chút quái lạ, dù sao nhìn thấy cũng không ổn, má Hà bảo đó là phản ứng bình thường, mang thai đều như vậy cả, nghĩ vậy, Vũ Dã Thuần Nhất liếc mắt nhìn chiếc bụng bằng phẳng của Phồn Cẩm một cái, nơi đó có giọt máu của hắn.
Khóe miệng hơi căng lên, lúc ngẩng đầu lại đón lấy ánh mắt chán ghét của Phồn Cẩm, kể từ cô trốn đi đó, ánh mắt cô, luôn mang theo một chút oán hận.
Nhưng mà, tìm má Hà đến thật là đúng, những người kia nói, bà chăm sóc cho phụ nữ có thai rất chu đáo, có bà ở đây, Phồn Cẩm lại thoải mái không ít, ít nhất là vào những lúc hắn không có ở đây, cô vẫn rất vui vẻ, ngoại trừ khi đối mặt với hắn.
Nghĩ vậy, lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hắn hao hết tâm tư, mặt ngoài lại làm như không hề để ý, còn sau lưng lại nơi nơi lấy lòng chiều chuộng, vì cái gì chứ? Chính là vì suy nghĩ đến cô gái này, một cô gái, có thể không yêu người đàn ông kia, nhưng nhất định sẽ yêu thương đứa con của chính mình.
Hắn tin tưởng vững chắc, một ngày nào đó, mặc kệ như thế nào, Phồn Cẩm cũng sẽ đón nhận hắn. Dù sao, bây giờ trong tay hắn vẫn còn nắm giữ lợi thế quan trọng nhất.
Có lẽ ngày đó thực xa xôi, nhưng, hắn có đủ thời gian.