“Lần sau anh có thể đứng ngoài xe đợi em được không?”
Trì Tiêu vừa mới chui vào xe, nghe Từ Thư Thừa đột nhiên mở đầu bằng một câu như vậy, động tác của cô cứng lại, đặt cuốn sách dày cộp trên tay sang một bên, vẻ mặt khó hiểu, “Sao anh lại hỏi thế?”
Từ Thư Thừa nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, trong đôi mắt đen của anh có vẻ bất đắc dĩ và cả dịu dàng dung túng.
Trì Tiêu dần dần bừng tỉnh.
Khi cô mới vào đại học, Từ Thư Thừa vẫn đang đi du học chưa trở về được. Phải qua một đoạn thời gian anh mới rút ra được mấy ngày nghỉ để về nước đến trường thăm cô, nhưng lần đó là ở căn hộ ngoài khuôn viên trường của Trì Tiêu, hai người gọi mấy món cao lương cẩm tú* và dùng bữa với nhau.
*Cao lương cẩm tú [膏粱锦绣]: Cao lương: loại ngũ cốc béo và tinh chế, dùng để chỉ các món ngon; Cẩm tú: loại vải lụa tinh xảo và lộng lẫy. Mô tả cuộc sống xa hoa của một gia đình giàu có
Từ Thư Thừa phải vừa lo việc học vừa lo công tác, rất bận, lần tiếp theo gặp lại Trì Tiêu là vào kỳ nghỉ đông anh tới đón cô, lần đó anh trực tiếp xuống xe giúp cô xách hành lý, xung quanh có không ít học sinh đi ngang qua, nhao nhao hướng ánh mắt về phía hai người, hoặc là ấn tượng hoặc là tò mò.
Trì Tiêu tự nhiên cho rằng là Từ Thư Thừa quá bắt mắt, sau khi lên xe cô suy nghĩ một hồi lâu rồi nói với anh: “Anh Thư Thừa, lần sau anh tới trường tìm em thì cứ đợi ở trong xe đi, không cần đi xuống.”
Từ Thư Thừa liền hỏi cô: “Vì sao?”
Trì Tiêu nói có sách mách có chứng mà giải thích: “Anh đẹp trai quá, em sợ anh lên cả diễn đàn của trường.”
Cô nhớ rằng lúc mình mới vào trường có được các bạn cùng lớp nhắc nhở. Mấy bức ảnh huấn luyện quân sự của cô đã được ai đó đăng tải trên diễn đàn của trường, mấy ngày đầu đi trên đường còn thu hút không ít ánh mắt, sau chuyện này bị người trong nhà biết được, nhanh chóng ra tay áp tin tức xuống.
Trì Tiêu vốn có tính cách quen với sự trầm lặng và không thích làm nổi bật. Mấy năm sau đó ngoại trừ việc tham gia cuộc thi “Cúp thu vàng” vì thấy thích và hứng thú ra thì không có nổi bật gì quá lớn, mấy năm nay cuộc sống đại học cũng khá là yên ổn.
Ngoại hình của Từ Thư Thừa xuất chúng như vậy, dư sức làm hot boy vườn trường. Suy nghĩ đầu tiên của Trì Tiêu vào lúc đó là cô không muốn anh trở thành chủ đề bàn tán của các bạn cùng lớp trong thời gian rảnh rỗi.
Còn bây giờ…
Không biết nhớ tới cái gì, bị một loại cảm xúc khó giải thích chi phối khiến Trì Tiêu hơi có chút mất tự nhiên vuốt tóc bên tai, giả vờ như không có việc gì nói: “Anh muốn đợi ở đâu cũng được.”
Nhìn thấy rặng hồng trên má cô gái nhỏ và động tác mất tự nhiên của cô, Từ Thư Thừa biết cô đang mất tự nhiên, không biết có phải cô ấy đang xấu hổ vì những gì mình nói trước đây hay không.
Từ Thư Thừa định nói gì đó để làm dịu bầu không khí hiện tại, chợt thấy Trì Tiêu từ từ lấy ra một chiếc hộp đen cỡ lòng bàn tay từ trong túi xách ra, sau đó đưa tới trước mặt anh như thể đang dâng bảo bối, đôi mắt sáng đến kinh người.
“Anh Thư Thừa, em có một món quà cho anh.”
Anh đưa tay ra nhận lấy, nhưng không vội vàng mở ra mà nhẹ nhàng nhéo mũi cô, trên mặt là nụ cười chiều chuộng dung túng.
Như được biểu tình và động tác của anh khích lệ, Trì Tiêu ngồi gần hơn, gần như dán người tới bên cạnh anh, không chút câu nệ tựa vào vai anh, “Anh xem trước xem có thích hay không.”
Giọng điệu nghe có vẻ rất mong đợi, Từ Thư Thừa chợt muốn trêu chọc cô: “Nếu anh không thích thì sao?”
Trì Tiêu nhíu mày, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt nhỏ lộ vẻ tức giận, cực kỳ quyến rũ, nhưng câu hỏi lại hoàn toàn nghiêm túc.
“Sao anh lại không thích?”
Từ nhỏ đến lớn, mấy món quà mà cô tặng anh, không có cái nào mà anh không thích cả.
Ngay cả Từ Thư Thừa mini mà cô đã dùng đất thó màu đen để nặn ra mặt, đất thó bảy màu để nặn quần áo khi trước, cũng được Từ Thư Thừa vui vẻ nhận lấy vào ngay lúc đó, còn kèm theo một lời khen thiệt tình thực lòng: “Nhân Nhân thật là lợi hại.”
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Trì Tiêu xuất hiện lương tâm và thẩm mỹ tăng lên, lúc tới Từ gia chơi kêu Từ Thư Thừa trả cho cô tượng người kia, lúc ấy hình như Từ Thư Thừa không quá tình nguyện, hỏi cô là tại sao, cô nói quá xấu phải làm lại cho anh một cái đẹp hơn.
Sau đó Trì Tiêu quả thật đã nặn một Từ Thư Thừa bằng đất thó xinh đẹp hơn rồi đưa lại cho người thật, nhưng cái cũ cũng không được trả về mà được Từ Thư Thừa bảo quản rất cẩn thận, hiện giờ vẫn còn yên vị trong phòng chứa của Từ Thư Thừa.
Anh từng nói, chỉ cần là cô tặng, là đẹp hay xấu anh đều thích.
Đối diện với ánh mắt trong veo của cô gái nhỏ, nơi trong trái tim chỉ thuộc về một mình cô của Từ Thư Thừa mềm nhũn, đổ cái rầm. Anh không kìm được mà tiến lại gần, hôn lên trán cô một chút, mới mở nắp hộp ra.
Trong hộp là một con búp bê nhỏ bằng len nỉ rất đáng yêu, nhìn từ kiểu tóc và trang phục, chắc canh là hóa thân phiên bản chibi của Từ Thư Thừa.
Tuy cả thân hình tròn trịa, mũm mĩm, đáng yêu hơn người thật gấp nhiều lần nhưng vẫn có thể phân biệt ra mấy phần sức hút của người thật.
Tiến bộ hơn mấy bản mà lần trước Từ Thư Thừa nhìn thấy trong phòng sách nhiều.
Anh cầm trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ hồi lâu, sau đó nâng niu cất vào hộp, cất thật kỹ.
“Sao? Có phải tay nghề của em đã tiến bộ nhiều lắm đúng không? Em luyện lâu rồi đó.”
Từ Thư Thừa ôm người ở bên cạnh bằng một tay, hơi nghiêng đầu kề lên trán cô, da thịt dán sát mang đến cảm giác thân mật đơn giản nhưng lại thoải mái nhất, “Anh rất thích.”
Vẻ mong đợi trên mặt Trì Tiêu chuyển thành sung sướng, từng sợi nhỏ thấm vào đáy mắt, vừa xinh đẹp lại vừa loá mắt.
Lúc trở lại biệt thự Lưu Quang, Từ Thư Thừa đặt “món quà” mà anh đã nhận được xuống trước, vào phòng treo quần áo đổi thành một thân quần áo ở nhà, Trì Tiêu vừa lúc đi vào tìm quần áo tắm rửa để chuẩn bị đi tắm, anh bỗng nhiên gọi lại cô: “Nhân Nhân.”
Thuận tay ôm người ta từ phía sau vào lòng, nhắm mắt bước theo bước chân của cô.
Trên người Trì Tiêu phải treo một người lớn như vậy, nhưng trên thực tế cô hoàn toàn không cảm thấy có quá nặng, bước chân khá là nhẹ nhàng đi tìm áo ngủ.
“Em có muốn làm thêm một con búp bê khác không?” Từ Thư Thừa ghé vào tai cô, hỏi.
Trì Tiêu nghiêng đầu nhìn anh một cái, nụ cười trên mặt vẫn ẩn chứa một chút vui vẻ, “Anh thích lắm à? Vậy em sẽ làm thêm cái nữa cho anh.”
Từ Thư Thừa cười khẽ, “Không phải làm cho anh, mà là làm cho em một cái.”
“Cho em?”
“Ừ, chúng ta một người một cái, đặt ở trong phòng.”
Dù sao cũng là nhà mới, tuy rằng phong cách dựa theo theo sở thích của cả hai nhưng một số đồ trang trí vẫn được sắp xếp theo ý muốn của bố mẹ hai bên, hơn nữa nhà thiết kế còn cố ý lựa lời hùa theo, nhiều đồ trang trí trong nhà đều có đôi có cặp, trong phòng ngủ của hai người thì lại càng dễ thấy.
Bức ảnh cưới được đính đá thủ công phỏng theo ảnh cưới của hai người, đặt trên tủ đầu giường chính là thứ nổi bật nhất trong đó.
Nghĩ đến điểm này, Trì Tiêu vô tình cụp mi, che giấu cảm giác kỳ lạ chợt trào dâng trong lòng, nhẹ giọng đáp lại một chữ “được”.
Nụ cười trên mặt Từ Thư Thừa càng sâu, anh hôn lên môi cô, trầm giọng hỏi: “Anh xuống bếp xem có gì ăn không, em có muốn ăn chút gì không?”
Trì Tiêu như thể có bất mãn mà liếc anh một cái, giọng điệu xen lẫn trách móc: “Ngày thường anh toàn không cho phép em thức khuya, cũng thường hay kêu em phải ăn cơm đúng giờ, mà chính anh lại không chú ý!”
Từ Thư Thừa lại rất hưởng thụ giọng điệu trách móc mang theo mùi thuốc súng của cô, đi theo cô dừng lại trước tủ đựng đồ đạc cá nhân. Thấy cô chậm chạp không di chuyển, anh chủ động vươn tay kéo một ngăn kéo ra, từ những bộ đồ được xếp chồng lên nhau gọn gàng, anh chọn ra một bộ “quần áo” nho nhỏ mỏng manh và viền ren mềm mại, đang định đưa cho cô, đã bị một bàn tay vươn ra giật mất.
“Em tự chọn!”
Hai người dán rất sát, từ góc nhìn của Từ Thư Thừa, anh có thể thấy rõ đôi má ửng hồng và một đôi mắt đang đảo khắp nơi không biết nên đặt điểm nhìn vào đâu.
Anh cười đến càng thoải mái, “Em quên rằng tối qua anh còn mặc lên cho em hả?”
Trì Tiêu vừa thẹn vừa bực, vỗ thật mạnh lên mu bàn tay đang treo trên eo mình, cưỡng chế chuyển chủ đề: “Anh đi kêu dì Lưu chuẩn bị đồ ăn cho anh, em đi tắm.”
Từ Thư Thừa bất động, đôi tay vẫn ôm chặt lấy cô.
“Không cần phiền dì Lưu đâu, anh tuỳ tiện nấu một tô mì là được, em muốn ăn không?”
Trì Tiêu lắc đầu, “Em ăn ở quán rồi.”
Đi được vài bước, người đàn ông vẫn đè lên lưng cô như một miếng kẹo mạch nha, Trì Tiêu bất đắc dĩ quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái, “Em muốn đi tắm.”
Từ Thư Thừa không buông tay, hôm nay có vẻ anh nghiện trêu chọc cô rồi, “Em nói câu gì đó dễ nghe đi, rồi anh sẽ thả cho em đi.”
Trì Tiêu thở dài thườn thượt, nói với giọng dỗ dành con nít: “Anh Thư Thừa, anh siêu đẹp trai siêu lợi hại! Như vậy được chưa?”
Từ Thư Thừa khẽ lắc đầu, giọng điệu đứng đắn: “Đổi ba chữ đầu tiên đi.”
“…” Người đàn ông dai như đỉa này.
“Ông xã… em muốn đi tắm!”
Bấy giờ Từ Thư Thừa mới vừa lòng, cúi đầu mút lấy môi cô, cuối cùng cũng buông ra.
Vào phòng tắm, Trì Tiêu nghĩ trăm lần cũng không ra, chẳng biết hôm nay Từ Thư Thừa bị lệch cọng dây thần kinh nào nữa, rõ ràng trông có tâm trạng tốt, nhưng vẫn trêu chọc cô, bình thường đâu có “dai như đỉa” vậy chứ.
Từ Thư Thừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, vốn mang giả thiết mười ngón không dính nước xuân, nhưng trong số mệnh lại xuất hiện một bé thanh mai* như Trì Tiêu, tuy rằng từ nhỏ cô nàng đã ngoan ngoãn hiểu chuyện dễ ở chung, chưa bao giờ dùng cách làm nũng khóc lóc ăn vạ để đòi một cái gì đó, nhưng anh lại có thể chỉ vì một ánh mắt của cô mà đi làm điều mình không rõ.
*trong “thanh mai trúc mã”
Ví dụ như nấu ăn.
Lần đầu tiên anh xuống bếp là vì muốn làm cho Trì Tiêu một chén mì trường thọ vào ngày sinh nhật cô, sau năm nào cũng như vậy, nó đã trợ thành một thông lệ.
Dần dà, chưa nói đến việc gì khác, công phu nấu mì vẫn được luyện ra một chút.
Quá muộn nên không muốn quấy rầy dì Lưu, Từ Thư Thừa định tự vào bếp nấu chút mì, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại quay trở lại phòng, lấy điện thoại di động ra, bật chức năng camera lên, chụp ảnh con búp bê len mà Trì Tiêu tặng mình, sau đó nhấp vào WeChat và đăng lên vòng kết bạn.
[X: Bà xã của tôi làm *hình minh hoạ*.]
Mới đăng lên chưa quá ba giây, từng cái thông báo được thích và bình luận tăng dần theo cấp số nhân.
Anh chỉ có một tài khoản WeChat này, chủ yếu để giao lưu cá nhân, tài khoản dùng cho công việc đều có cấp dưới xử lý, ngay cả như vậy, trong danh bạ bạn tốt cũng có không ít bạn bè quen thuộc trong ngành.
Đã vài tháng kể từ lần cuối Từ Thư Thừa đăng ảnh lên vòng bạn bè của mình, trên đầu bài đăng còn dừng lại vào ngày 28 tháng 7 – là ngày anh và Trì Tiêu kết hôn, nội dung chắc chắn không cần nói cũng biết, ngay cả phông nền của trang chủ cũng là ảnh cưới của hai người họ.
Sau mấy tháng vòng bạn bè lại được cập nhật trở lại, tiếp tục là một bài khoe ân ái, bình luận bên dưới có đủ các thể loại, lược đi những bình luận khen ngợi sự khéo léo của cô Từ, nịnh hót hai vợ chồng bọn họ xứng đôi ân ái, thì mấy người anh em quả thật giống như sống trong vòng bạn bè vậy, bình luận cứ liến thoắng, cái này nhanh hơn cái khác —
[Tần Trác Huy: Không hổ là anh trai của em! Kể từ khi tài khoản WeChat được đăng ký, tổng cộng đã đăng 36 bài lên vòng bạn bè, trong đó 32 bài liên quan tới chị dâu em, 4 bài còn lại là bài đăng lại tin tức *ôm quyền*]
[Trì Trạm:?]
[Phó Hàn: Có phải cậu cảm thấy mình là người duy nhất trên thế giới này có bà xã đúng không hả *mỉm cười*]
[Lý Trình Dục trả lời Phó Hàn: Rõ là cậu ta như thế.]
[Phó Hàn trả lời Lý Trình Dục: Vậy thì tôi cũng phải đi đăng ảnh bà xã mới được.]
[Tần Trác Huy trả lời Phó Hàn: *khoe khoang* Anh Hàn, anh tỉnh lại đi! Đó mới là bạn gái của anh thôi chứ chưa phải là bà xã, anh trai em đang khoe ân ái một cách hợp pháp đó, có hiểu không!]
[Lý Trình Dục trả lời Tần Trác Huy: Còn chưa rõ ràng à? Anh đoán là em Nhân Nhân hình như chưa từng làm búp bê len tặng cho anh trai mình thì phải *cười to*]
[Tần Trác Huy trả lời Lý Trình Dục: Thảo nào, thế thì anh Trạm thảm quá rồi]
Ngay sau đó, câu trả lời cuối cùng bị xóa trong vài giây, nó tồn tại không quá năm giây.
Đầu bên kia, Trì Trạm đã sớm nhìn thấy câu trả lời cuối cùng của Tần Trác Huy, đoán rằng anh ta sợ quá nên xóa luôn trong vài giây, lười đi so đo, ném điện thoại, tiếp tục bận bịu làm việc.
Văn phòng trống trải yên tĩnh, cả căn phòng chỉ có thể nhìn thấy những đường cong lạnh lẽo và trang trí đơn giản.
Trì Trạm xem văn kiện một lát, không biết sao bỗng nhiên dừng lại, có chút mệt mỏi mà xoa mi tâm.
Trong đầu nghĩ đến con búp bê rất giống Từ Thư Thừa, anh ta bỗng nảy sinh lòng ghen tị với người em rể này của mình.
Không còn là công ty hợp nhất với chung cư, không cần phải trăn trở trên hành trình không biết ngày hay đêm, cuộc sống “có vợ có con có giường ấm” có vẻ khá ổn.