Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 19: Đừng sợ

Việt Loan Loan lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thể hiện tình cảm theo cách mới mẻ tinh tế thế này.

Hay cho chiêu “Chi cần không bị bắt thì không cần phải sợ”!

Mấu chốt là bản tân cô còn không cảm thấy đây là một kiểu “thể hiện tình cảm” mà còn cảm thấy rất buồn rầu?!

“Trì Nhân Nhân cậu có độc hả? Chồng cậu xxx được như vậy mà cậu còn cảm thấy anh ta bất thường?! Anh ta không được mới là bất thường được chưa!”

Trì Tiêu mấp máy môi, hơi chột dạ rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Tớ đâu có nó là mình…”

“Ha ha…” Việt Loan Loan cho cô một cái liếc mắt cao quý lạnh lùng: “Tớ thấy cậu ăn no rỗi việc ở không đi gây sự thì có. Tớ cũng bị điên mà muốn giảng giải cho cậu. Kết quả là nhét đầy một họng cẩu lương!”

Bây giờ Việt Loan Loan rất hối hận, vô cùng hối hận.

“Thế nên… là bình thường à.” Trì Tiêu trầm ngâm nỉ non, như đang hỏi cô ấy, lại như đang lầm bầm lầu bầu.

Một lúc lâu sau, lúc vl đã từ bỏ ý định đóng vai chị gái thấu hiểu lòng người, không muốn để ý tới cô nữa chuẩn bị về chỗ của mình lại nghe cô hỏi: “Vậy nếu như tớ hơi… chỉ là hơi hơi chú ý luôn có những người phụ nữ khác ngấp nghé anh ấy cũng là bình thường đúng không?”

Việt Loan Loan: “…” Cậu ngốc à?

Được rồi, không được băt nạt kẻ đần.

Việt – chị gái thấu hiểu lòng người – Loan Loan bất đắc dĩ quay lại ngồi bên cạnh Trì Tiêu, không nói lời nào đưa tay nâng gương mặt nho nhỏ của Trì Tiêu lên nhìn trái nhìn phái, giống như đang xem xét hoặc nhìn thứ gì hiếm thấy.

Trì Tiêu chỉ hơi nhíu mày, để mặc cô ấy vuốt ve, đôi mắt to còn chớp vài cái, vô cùng ngoan ngoãn.

Dưới đôi mắt này, bản năng làm mẹ trong lòng Việt Loan Loan thành công bị đánh thức. Cô ấy làm ra vẻ thông thái thấm thía cảm thán: “Có phải lúc thượng đế tạo ra cậu đã cộng hết IQ và EQ vào nhan sắc và vận may rồi không? Thế nên kỳ thật Từ Thư Thừa vì nhan sắc của cậu nên mới lấy cậu.”

Việt Loan Loan vừa dứt lời, Trì Tiêu càng nhíu mày chặt hơn: “Anh ấy…”

Việt Loan Loan không cho cô cơ hội nói chuyện, ngồi thẳng dậy hỏi với tốc độ cực nhanh: “Từ Thư Thừa là gì của cậu?”

“… chồng tớ.”

“Cảm ơn cậu còn biết sự thật này… Thế nên bên ngoài có người ngấp nghé chồng cậu, dựa vào đâu cậu không thèm để ý? Tim của cậu làm bằng đá hả Trì Nhân Nhân?”

Ánh mắt Trì Tiêu thay đổi, lập tức sáng ngời: “Thế nên…”

“Thế nên cậu căn bản không cân phải ở đây nghĩ ngợi lung tung lo sợ không đầu. Dựa vào ngoại hình dáng người bối cảnh chỉ số thông minh kia của Từ Thư Thừa, ở bên ngoài có ất nhiều cô thèm khát, nếu anh ta muốn trêu hoa ghẹo nguyệt căn bản không tới lượt cậu ở đây nghĩ ngợi lung tung đâu, cũng… sễ không mang tới cho cậu loại phiền não vừa rồi, hiểu chưa?”

Ánh mắt vừa sáng lên của Trì Tiêu lóe lóe, cái hiểu cái không mà nhìn cô ấy.

Việt Loan Loan thở dài thườn thượt, cực kỳ muốn gọi điện cho Từ Thư Thừa kêu anh tới đưa vợ mình đi, nếu không mỗi khi cô ấy giảng giải một câu đều cảm tháy như đang tự tìm cẩu lương.

“Nói thật nha, tù khi tớ quen cậu tới nay đã nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng thấy người đàn ông nào giống Từ Thư Thừa, cũng chưa từng thấy cô gái nào giống cậu. Trì Nhân Nhân, nhất định kiếp trước cậu đã cứu toàn vũ trụ mới có thể gặp được một Từ Thư Thừa.” Việt Loan Loan nói xong nhìn gương mặt và dáng người của Trì Tiêu, bổ sung thêm: “Có lẽ kiếp trước hai người cùng nhau cứu vớt vũ trụ.”

“Vậy sao…” Trì Tiêu giơ tay chống cằm, không biết trong đầu đang nghĩ gì, sương mù trong mắt dần tan đi nhưng không tan hẳn, để lại một lớp thật mỏng.

Việt Loan Loan nghiêng đầu chống trán nhìn cô, âm thầm cảm thán lúc con nhóc này suy nghĩ về cuộc đì cũng đẹp như vậy. Đột nhiên cô ấy nghĩ đến điều gì, cời một tiếng không rõ ý.

“Có chuyện này có lẽ cậu không biết, vốn dĩ tớ không định nói với cậu.”

“Chuyện gì?”

Việt Loan Loan nhớ tới một ngày trước hôn lễ của Trì Tiêu và Từ Thư Thừa, bạn bè thân thích hai bên chú rể cô dâu đều tụ tập trên hòn đảo tư nhân, họ hàng bạn bè cùng thế hệ của hai bên chọn những ngôi nhà bungalow khác nhau để tổ chức tiệc độ thân cho hai nhân vật chính, áp dụng hình thức nam nữ tách ra.

Kỳ thật hai ngôi nhà bungalow này nằm rất gần nhau, băng qua một vườn hoa là tới.

Có chị em trong tiệc con gái bàn về chuyện bên kia sẽ chơi thế nào, nghe nói một số bữa tiệc độc thân cho đàn ông thường sẽ có rất nhiều hạng mục kích thích, thậm chí đi quá xa sẽ để nhà trai phóng túng một đêm cuối cùng trước khi kết hôn.

Bọn họ biết Từ Thư Thừa không phải người như vậy, vòng bạn bè cũng rất sạch sẽ, nhưng vừa nói về chuyện này thì bọn họ khó tránh khỏi tò mò về hoạt động bên kia.

Việt Loan Loan không kìm nổi lòng hiếu kỳ, cùng hai thiên kim nhà giàu lặng lẽ qua bungalow của bên nam.

Nói thế nào đây, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng cũng chỉ có một nửa náo nhiệt, một nửa khác hoàn toàn là một thế giới khác.

Tần Trác Huy em họ của Từ Thư Thừa cầm đầu đám công tử ca hát nhảy múa đánh bài uống rượu, thấy mấy cô gái tới còn nhiệt tình mời bọn họ chơi chung, bầu không khí vô cùng sôi động và náo nhiệt.

Mà trong phòng rượu và thuốc lá cách một bức tường, mấy tên đàn ông tinh anh vừa nhìn đã biết thân phận không chỉ là  đời thứ hai và đời thứ ba, bao gồm cả Trì Trạm đều tụ tập ở đó, vừa uống rượu hút thuốc vừa trò chuyện về thị trường chứng khoán và việc làm an, người không biết còn tưởng là ai dời bàn hội nghị tới.

Cô gái đi cùng bị Tần Trác Huy kéo đi uống rượu, Việt Loan Loan chủ yếu muốn thay Trì Tiêu quan sát biểu hiện của Từ Thư Thừa trước hôn nhân, nhưng lúc này không thấy người đâu, lại nghĩ tới lời đồn nghe được ở bên cạnh vừa nãy, trong lòng khó tránh khỏi giật thót một cái.

Cô ấy hỏi một câu chính xác chú rể chạy đi đâu rồi, có người lập tức trả lời: “Không biết nữa, k hông phải trong phòng rượu thuốc lá thì là thư phòng trên lầu.”

Việt Loan Loan dằn xuống hoài nghi trong lòng, một mình lên lầu, xuất phát từ chút phỏng đoán không tốt trong lòng mà cố ý thả nhẹ bước chân.

Quả nhiên Từ Thư Thừa đang ở lầu hai, hơn nữa không phải ở một mình, anh và Lý Trình Dục đang chơi bida trong phòng chơi bóng.

Cửa không đóng, tiếng đánh bóng và tiếng hai người nối chuyện với nhau truyền vai tai Việt Loan Loan rõ rành rành.

Lý Trình Dục: “Cứ phải tìm tôi chơi bóng, biết tôi đánh không lại cậu, sao cậu không tìm anh vợ Trì Trạm của cậu đi?”

Từ Thư Thừa trả lời: “Không tiện”

“Có gì mà không tiện? Cậu lo ngày mai mình sẽ lấ em gái người ta về nha vui mừng quá nên không kiểm soát được nét mặt của mình à?”

Một lát sau, giọng nói ổn định của Từ Thư Thừa truyền tói: “Cũng gần như vậy.”

“… Từ Thư Thừa cậu giữ chút mặt mũi đi! Được được được, biết câu vui rồi, biết cậu cuối cùng cũng lấy được cô vợ nhỏ đã ngày nhớ đêm mong nửa đời, nể tình cậu vui như vậy có thể nhường tôi vài cái được không?”

“Được.”

“… không được! Tôi có chút không chịu nổi cậu như vậy Từ Thư Thừa cậu vẫn nên bình thường một chút đi!”

“Tôi nhường cậu mấy cái, cậu đánh với tôi tới thỏa thích, thế nào?”

“Xin hỏi ‘thỏa thích’mà cậu nói là?”

“Hơn một giờ, tôi không ngủ được.”

“…”

Việt Loan Loan không nhìn thấy nét mặt của Từ Thư Thừa nhưng có thể nghe ra từ trong giọng nói của anh, anh rất vui vẻ.

Cô ấy có ấn tượng rất sâu về Từ Thư Thừa, đó là một người đàn ông như ngọc đẹp Côn  Sơn, có bề ngoài anh tuấn xuất chúng, khí chất quý công tử lạnh lùng kiêu ngạo, cùng với một đôi mắt lạnh như băng sắc như ưng.

Chỉ khi nhìn thấy Trì Tiêu, sắc bén và lạnh lẽo trong đôi mắt đó mới hóa thành một cơn gió dịu dàng.

Lý Trình Dục nói, anh sắp cưới được cô gái mà mình mong muốn nửa đời, lòng tràn đầy vui sướng đến mức buổi tối trước hôn lễ thậm chí không thể chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ đã từng tận mắt chứng kiến từng chi tiết Từ Thư Thừa đối đãi với Trì Tiêu, có lẽ là lần nghe lén vô tình đó, trước giờ Việt Loan Loan chưa từng hoài nghi tình cảm của Từ Thư Thừa với Trì Tiêu.

Cố tình người được yêu lại không biết chút nào.

“Tớ không dám thay Từ Thư Thừa đảm bảo điều gì, nhưng tớ biết giây phút người đàn ông đó kết hôn với Trì Tiêu cậu thì anh ta chính là người hạnh phúc nhất trên đời.”

Buổi tối lúc Từ Thư Thừa trở lại biệt thự Lưu Quang không nhìn thấy bóng dáng Trì Tiêu, vệ sĩ được cử đi bảo vệ cô đã sớm báo cho anh biết hôm nay cô đã về nhà từ rất sớm.

Dì Lưu đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, sau khi anh đi qua hỏi thì biết Trì Tiêu vừa về đến nhà đã chui vào rạp chiếu phim gia đình ở tầng hầm.

Anh xuống tầng dưới tìm, quả nhiên nhìn thấy Trì Tiêu trên thoải mái nằm trên sô pha, có điều không phải cô đang em phim mà là đang xem… video hôn lễ của bọn họ.

Phát hiện bóng dáng của anh, Trì Tiêu nhích sang một bên, hiển nhiên là mời anh tới đây ngồi.

“Xem cái này làm gì?” Vừa nói, Từ Thư Thừa liếc màn ảnh lớn, đã phát tới tiệc đứng sau nghi lễ, ống kính vừa khéo hướng vào người cô dâu chú rể.

Chỉ là một màn chuyển cảnh trong lúc vô tình, không ngờ đúng lúc quay lại cảnh chú rể chỉnh voan đội đầu cho cô dâu. Động tác của anh rất nhẹ rất cẩn thận mà giấu chỗ tóc không ngoan ngoãn vào trong voan đội đầu trong khoảnh khắc cô ngước mắt, hai người nhìn nhau cười.

Từ Thư Thừa nhớ hình như hôm đó mình cứ cười suốt, mặc dù không phải cười to vô cùng rõ ràng nhưng vui vẻ trong òng không hề biến mất một giây nào.

“Anh còn nhớ không? Thì ra hôm đó anh rất vui.” Trì Tiêu vừa xem vừa cảm thán, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình lớn, nhất là lúc màn hình quay tới Từ Thư Thừa, cô càng xem chăm chú hơn.

Sau đó Từ Thư Thừa nhẹ nhàng ôm cô, cho đến khi hoàn toàn kéo người cô vào ngực mình mới thỏa mãn cúi đầu gác cằm lên vai cô, má hai người áp sát vào nhau.

Thân mật không khoảng cách.

“Lấy được em, sao lại không vui cho được?”

Trì Tiêu nghiêng đầu nhìn anh.

Rạp chiếu phim ánh sáng lờ mờ, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn dội ra đập vào mắt kính của người đàn ông, cô không nhìn rõ cuối cùng cặp mắt dưới cặp kính kia ẩn chứa cảm xúc thế nào.

Trong lòng Trì Tiêu khẽ đông, cô đưa tay cẩn thận lấy kính của anh xuống đặt sang một bên.

Từ Thư Thừa hơi nheo mắt, ánh sáng trong đôi mắt hẹp dài lúc sáng lúc tối như đang trưng cầu ý kiến, lại như đang kiên nhẫn chờ đợi.

“Kỳ thật…” Trì Tiêu mỉm cười, để lộ một đoạn răng trắng: “Em cũng rất vui.”

Gả cho anh Thư Thừa cô thích nhất, có thể để anh Thư Thừa tốt với cô cả đời.

Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô khi hôn lễ đến gần.

Ngày hôn lễ diễn ra cô đã nảy sinh cảm giác “mọi chuyện đã kết thúc”.

Vì vậy cô cũng rất vui.

Nụ cười của cô gái vào giờ phút này quá mưc chói mắt động lòng người. Từ Thư Thừa vô thức ôm chặt cô, sau khi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn từ đáy lòng thì nâng mặt cô lên hôn xuống.

Trên màn hình lớn, cô dâu chú rể đã đổi lễ phục, chụp ảnh với bạn bè thân thích, phần lớn là cùng thế hệ, nhường vị trí chính giữa cho bọn họ.

Vốn dĩ hai người chỉ nắm tay bình thường, không biết là ai la hét đòi hôn trước, sau đó cả đám người đều ồn ào theo, tiếng hô “hôn một cái” nối tiếp nhau.

Dường như cô dâu có chút xấu hổ, e thẹn nhìn chú rể. Chú rể ôm lưng cô như trấn an, bờ môi hơi động đậy, thì thầm không biết nói gì. Chỉ biết là anh vừa nói xong, e thẹn trên mặt cô dâu đã từ từ rút đi, chỉ còn lại dịu dàng ngoan ngoãn chờ đợi.

Sau đó, chú rể nhẹ nhàng ôm gò má cô dâu, chậm rãi cúi đầu hôn môi cô.

Anh nói —

Đừng sợ.