Tù Với Biển Sâu

Chương 12

Chất lỏng sền sệt lạnh lẽo chảy từ miệng huyệt đến khắp thân thể, hòa tan với dòng máu ấm áp trong người, Lâm Tri Ngư như người cô đơn rảo bước một mình trên đường băng lạnh buốt, cả người kịch liệt run rẩy co giật.

Người cá phía sau hưng phấn hét lên một tiếng kêu cao vút, dường như mãnh thú đang tuyên bố chủ quyền, vững vàng cướp đoạt con mồi phía trước, dùng giao cấu giữ lấy nó, dùng dịch thể đánh dấu nó.

Giao phối một trận như thú hoang, Tố Châu từ bi dừng lại, chỉ dùng tay ôm nhẹ lấy hông Lâm Tri Ngư, đuôi cá lười nhác vẫy trên đám hải tảo và trân châu.

Mãi đến khi tinh dịch của người cá được con người hấp thụ hoàn toàn, gai nhọn đâm vào vách thịt mới dần dần mềm xuống, Lâm Tri Ngư muốn trốn tránh theo bản năng, gai nhọn chưa kịp lui ra lập tức căng cứng lên móc chặt vào huyệt nhỏ.. Cậu hơi động một chút thôi đã đau đớn như bị xé rách, buộc phải dính chặt thứ khổng lồ đáng sợ đó, như con cá nhỏ yếu ớt mất nước.

“Tri Ngư… Đừng cử động…”

Tiếng thở mạnh của Tố Châu truyền đến từ phía sau, nụ hôn nhẹ như cánh chuồn chuồn lướt qua phần lưng căng thẳng của cậu, hắn hôn lên xương sống hơi nhô ra, thân thể lại dính gần vào cậu, tính khí cũng đẩy nhẹ lên mấy lần, chậm rãi mài ép, hẳn là chưa dập tắt dục vọng.

Lâm Tri Ngư run người, yếu ớt kêu rên từng tiếng, cuối cùng tiêu hao hết sức lực ngã sấp vào hải tảo ướt nhẹp, póc một tiếng, thứ trong cơ thể cậu tuột ra ngoài.

Hai cánh mông bị gai ngược cọ hồng hồng lộ ra vẻ khiêu gợi lạ thường, miệng huyệt ở giữa sưng phồng lên như đóa hoa bị thụ phấn quá mức, mang theo những quả ngọt tươi đỏ mọng.

Ngọn lửa tình dục khó mà hạ xuống, người cá hưng phấn lần nữa mò lên cơ thể mềm nhũn của Lâm Tri Ngư, mặt đối mặt ôm cậu vào ngực, cự vật vẫn cứng chắc không buông tha cậu, cắm vào giữa hai chân cậu cọ xát.

“Đau… Đau quá…”

Thịt đùi non trắng bị gai ngược phủ đầy bên ngoài thứ kia cọ xát đỏ lên, Lâm Tri Ngư chóng mặt ù tai, mơ mơ màng màng lắc đầu kêu lên.

Người cá học cách con người an ủi trẻ con, hắn ôm lấy con người bất an trong lồng ngực, nhẹ nhàng dỗ dành như đang hát ru, tiếng hát kì ảo kéo con người vào giấc mộng bình yên.

Lần thứ hai Lâm Tri Ngư rơi vào giấc mộng quen thuộc, mặt trăng đỏ lừ treo ngoài khơi, bốn phía là sương mù đen tối, trong sương truyền đến tiếng người chết hô hoán, còn cậu đang sợ hãi đứng trên thuyền, chuẩn bị chạy trốn khỏi vùng biển xa lạ quỷ dị này.

Chưa kịp nhúc nhích, dưới đáy thuyền bỗng có dị động, Tố Châu vốn rất lâu mới xuất hiện đột nhiên nhảy lên từ dưới nước, đè cậu ngã vào thuyền gỗ…

Ký ức mơ hồ thác loạn dần rõ ràng, trong chiếc thuyền trên biển, trên bãi đá ngầm bên bờ biển, Tố Châu cũng như bây giờ, đè cậu dưới thân tùy ý cướp đoạt, cưỡng hiếp cậu, bóp méo kí ức của cậu.

Hóa ra, cậu vẫn luôn sống trong thế giới giả dối mà người cá kia tạo ra, tất cả những lãng mạn tình sâu ấy đề là dối lừa. Buồn cười thay, cậu một lòng muốn chạy trốn khỏi đám người ăn thịt người, cuối cùng lại chạy vào hang động của con quỷ ăn thịt người.

Dường như đã trôi qua cả thế kỷ dài đằng đằng, Lâm Tri Ngư chậm rãi tỉnh lại trong cơn đau đớn truyền đến từ trái tim.

Minh châu khảm trong vách đá đang tỏa sáng, cậu nằm trong đám tơ lụa hồng mềm mại, thân thể trần truồng chỉ đắp một lớp lụa mỏng manh, để lộ dấu vết xanh xanh tím tím phủ khắp da thịt.

Lâm Tri Ngư nhắm chặt hai mắt, cuộn tròn người trốn tránh hiện thực, lại đột nhiên như bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Cậu không thể làm gì ngoài liều mạng bao bọc vải vóc dưới thân, đến khi che người thật kín mới từ từ mở mắt ra, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vách đá đen. Nước mắt đã khô cạn, tất cả nước mắt của cậu đã khô cạn từ khi xảy ra chuyện kia trong biển sâu.

Ngoài hang động vang lên tiếng kèn harmonica, giống như tiếng kèn trong đêm cúng tế, nhưng nó sẽ không bao giờ khiến cậu có thể lần nữa quên mình lao tới. Thanh âm lanh lảnh du dương lúc này đặc biệt chói tai, dường như đang giễu cợt cậu ngu xuẩn.

Mãi không thấy người trả lời, tiếng kèn yếu ớt không cam lòng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

Trong hang động u ấm không biết ngày giờ, Lâm Tri Ngư đếm trân châu trên vách đá, giãy dụa giữa tỉnh táo và hôn mê, trong đầu rối như tơ vò chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh.

Có cảnh khi còn bé chơi đùa bên bờ biển cùng cha mẹ, có cảnh Chu Đại Hải trông nom khi cậu lớn, có cảnh gặp Đỗ Phàn ngoài chợ, tất cả kí ức dồn dập xuất hiện, xoay vòng vòng trong đầu cậu, những khuôn mặt quen thuộc kia dần dần méo mó vặn vẹo, tất cả biến thành Tố Châu.

Lâm Tri Ngư khó chịu che ngực, tim đập kịch liệt như muốn phá tan lồng ngực cậu. Rõ ràng cậu oán hận, phẫn uất, nhưng thân thể lại đối lập đại não, khoái cảm bị người cá suồng sã đùa bỡn đã ăn vào tận xương cậu, miệng huyệt đáng xấu hổ phía sau cũng dần nổi lên phản ứng, cái miệng đói khát thèm thuồng nhúc nhích co rút muốn tìm một chút an ủi.

Cảm giác như bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt khiến Lâm Tri Ngư hoảng loạn cực điểm, trong thân thể đã bùng lên ngọn lửa hừng hực không thể dập tắt, đốt cháy từng giọt máu trong cơ thể cậu, cuồn cuộn dâng trào trong người cậu, dòng chất lỏng như thác lũ ào ra từ lỗ nhỏ bên dưới.

Lâm Tri Ngư mệt mỏi vô lực, chỉ có thể lăn lộn khắp nơi, tơ lụa dưới thân truyền đến một chút mát mẻ nhưng chẳng bao lâu đã bị cậu hun nóng, mồ hôi chảy ròng ròng thấm vào tơ lụa, dục vọng dưới thân không biết ngẩng đầu từ lúc nào, rỉ ra chất lỏng trong suốt.

Nóng, cả người đều nóng, nóng sắp chết mất. Toàn bộ hang động như một đống lửa khổng lồ, nướng chín thân thể cậu, đốt tan thần trí cậu.

Lâm Tri Ngư khó khăn bò dậy, túm chặt tơ lụa mỏng như cánh ve, lảo đảo chạy ra ngoài hang động.

Bên ngoài đã là hoàng hôn phủ sương chiều, ánh chiều tà chiếu vào đám mây hồng tím nơi chân trời, trái ngược hoàn toàn với hòn đảo biệt lập giữa đại dương này, Lâm Tri Ngư như bị ánh nắng làm hoa mắt, nhào vào nước biển lạnh giá.

“Tri Ngư!”

Tố Châu đang bồi hồi bên bờ nghe thấy tiếng động, nhanh chóng ôm Lâm Tri Ngư, xác nhận người trong ngực không sao hắn mới yên lòng bơi lên bờ.

Có lẽ nước biển lạnh lẽo đẩy lui lửa nóng trong người, Lâm Tri Ngư lấy lại một tia thanh minh, như phát điên đánh đấm Tố Châu, đẩy cánh tay của hắn đang ôm hông cậu.

“Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”

Lần nữa ngã vào trong nước, Lâm Tri Ngư nắm chặt nắm đấm, dùng sức đập mạnh lên mặt nước. Nước biển bắn lên mặt, hòa cùng nước mắt chảy dọc xuống dưới: “Tôi nhớ hết rồi, tất cả những gì anh đã làm với tôi, tôi đều nhớ!”

Tố Châu cứng người một chút, hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ tới nhanh như thế này, không biết phải nói gì.

Yên lặng tức là ngầm thừa nhận, Lâm Tri Ngư đánh hắn liên tục: “Anh là tên lừa đảo! Anh lúc nào cũng lừa gạt tôi!”

“Em đã đồng ý với anh.” – Một lúc lâu sau, Tố Châu mới nặng nề mở miệng: “Em nói em đồng ý, làm vợ anh.”

“Đó là anh dụ dỗ tôi!” – Lâm Tri Ngư đỏ mặt, nhớ tới khoảnh khắc xấu hổ bị tên này ép nói ra những lời ấy, thân thể lại bốc hỏa: “Tôi không đồng ý, tôi sẽ không bao giờ đồng ý, tôi ghét anh, tôi hận anh!”

Tố Châu sửng sốt, một giây sau đột nhiên đè vai Lâm Tri Ngư vai, lực đạo lớn đến mức sắp bẻ nó gãy rời: “Ghét anh? Hận anh?”

“Cút đi! Anh cút đi!” – Lâm Tri Ngư rít gào đẩy Tố Châu ra, hai tay run rẩy che lấy đầu mình, trước mắt dần trở nên mơ hồ, trong tai ong ong ầm ĩ, trong máu giống như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến bò qua, gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của cậu.

“Tri Ngư!” – Tố Châu ôm lấy thân thể run rẩy của Lâm Tri Ngư, cảm nhận được nhiệt độ không bình thường của đối phương, trong lòng không khỏi cả kinh: “Em nghe anh nói, bây giờ…”

“Nghe anh nói cái gì!” – Lâm Tri Ngư tránh khỏi cái ôm của Tố Châu, ngắt lời hắn: “Nghe anh tiếp tục lừa dối tôi? Nghe anh tiếp tục trêu đùa tôi?”

“Lừa dối?”

“Trêu đùa?”

“Chẳng lẽ em coi tình cảm của chúng ta chỉ có lừa dối, trêu đùa?”

Mỗi một câu, Tố Châu lại áp sát Lâm Tri Ngư một bước, mãi đến khi đẩy Lâm Tri Ngư lên bờ hắn mới dừng lại: “Nhưng nếu anh nói cho em biết, thân thể của em đang biến đổi thì sao?”

“Cái…cái gì?” – Lâm Tri Ngư không thể tin trợn to hai mắt: “Không thể nào, anh nói dối, anh lừa tôi!”

Tố Châu rũ mắt, duỗi tay nắm chặt dục vọng dâng trào phía trước của Lâm Tri Ngư, trên mặt không có biểu cảm mà tuốt lấy nó: “Em đang động dục, đây chính là chứng cứ.”

Lâm Tri Ngư điên cuồng lắc đầu, “Không phải, không phải…”

Tố Châu gỡ bỏ lụa hồng trên người Lâm Tri Ngư móng tay sắc bén lưu luyến ve vuốt gần trái tim cậu, nơi đó đã hiện lên hoa văn sắc nét rõ ràng.

“Còn nơi này nữa.”

Ngón tay Tố Châu vuốt sau tai cậu, trượt xuống vai cổ gầy yếu, lướt tiếp dưới eo mông cậu, dừng lại ở bắp đùi cậu: “Sau tai em đã mọc thêm mang rồi, hai chân em sẽ dần dần bị vảy bao phủ, trong thời gian này, em sẽ không ngừng động dục.”

Đây chính là tác dụng phụ của kỳ chuyển hóa, động dục, mức độ chuyển hóa càng nhanh, tần suất động dục cũng càng cao, mãi đến khi hoàn toàn biến thành người cá thì kỳ động dục mới dừng lại.

Nhìn người đang chán ghét chống đối trước mặt, Tố Châu dùng giọng điệu lạnh lẽo nhất, tàn nhẫn nói ra sự thật.

“Bốp—”

Lâm Tri Ngư giận phát run, giơ tay tát Tố Châu một cái, ngón tay quẹt qua vảy đuôi mắt của hắn, máu tươi tràn xuống từ đầu ngón tay: “Khốn nạn!”

“Có đau không?” – Tố Châu không để ý, cúi đầu, nắm chặt ngón tay Lâm Tri Ngư, mút sạch vết máu trên đó.

Rõ ràng là tình cảnh hết sức dịu  lại khiến Lâm Tri Ngư tê cả da đầu, Tố Châu trước mắt vừa xa lạ vừa đáng sợ, người cá đã từng vĩnh viễn ở bên cậu khi cậu gặp nguy hiểm, không phải thế này.

“Nếu như em thật sự hận anh…”

Tố Châu ngẩng đầu lên, trong con ngươi sâu thẳm không rõ tâm tình, hắn nắm chặt tay Lâm Tri Ngư, chậm rãi đặt lên ngực, từ từ dụ dỗ cậu: “Ở đây, anh nói với em rồi, chỉ cần đâm nhẹ một cái thôi, em có thể giết chết anh.”