PN – Ngọt ngào 100 hỏi – Gia Cát & Đoạn Đoạn [ Trung ]
MC máu gà phất tay: Khán giả bằng hữu mọi người khỏe! Có muốn hô to khẩu hiệu chúng ta lần nữa hay không?
Khán giả giận chỉ: Ít nói nhảm, mau bắt đầu! Lần này lại để cho khách quý chạy là nhất định phải chết! !
MC lau mồ hôi: Ách… Được, câu thứ ba mươi hai, kiếp sau có hi vọng lại làm tình nhân không?
Đoạn Tinh không chút do dự: Đương nhiên!
Gia Cát gật đầu, ôm lấy Đoạn Tinh đi từ từ: Ta cũng vậy, Đoạn Đoạn ở đâu ta liền ở đó.
Khán giả lệ như bão tố móc khăn tay ra: Đáng ghét, mới vừa bắt đầu cứ ngọt ngào như vậy, có muốn cho người ta sống hay không…
MC: Khụ khụ, câu thứ ba mươi ba, lúc nào sẽ làm ngươi cảm giác mình đang được yêu?
Đoạn Tinh: Lúc làm! Y lúc hôn mê còn có thể gọi tên của ta!
Khán giả phun máu giận chỉ: Cầm thú! Hôn mê là còn làm!
Đoạn Tinh cau mày: Nếu không lần tới ta dừng?
Khán giả càng thêm giận: Dám! !
Đoạn Tinh đắc ý cười.
MC vô lực: Gia Cát, ngươi vẫn không trả lời câu hỏi…
Gia Cát: Lúc hắn nhìn ta.
Khán giả mắt bốc hỏa: Oa, cảm tình thật sâu…
MC: Câu thứ ba mươi bốn, lúc nào ngươi cảm thấy đối phương không còn yêu ngươi nữa?
Đoạn Tinh cau mày: Không có nghĩ qua vấn đề này, không cần thiết!
Gia Cát gật đầu: Ừ, câu hỏi này rất ngốc ta không cần trả lời!
Khán giả cuồng ném trứng gà: Tên không có mắt ra câu hỏi, nhanh sang câu tiếp theo! !
MC cầm khăn lau vỏ trứng trên đầu, nơm nớp lo sợ: Câu thứ ba mươi lăm, phương thức ngươi biểu hiện tình yêu là?
Đoạn Tinh cau mày: … Đối với y tốt…
Gia Cát bất mãn: Chính là ngươi đối với ai cũng tốt! ! !
Đoạn Tinh dứt khoát: Là làm! Ta chỉ cùng một mình ngươi làm!
Gia Cát đỏ mặt…
Khán giả thét chói tai: Gia Cát ngươi trả lời thế nào?
Đoạn Tinh hôn một cái: Ta giúp y trả lời, phối hợp cùng ta làm là được!
Khán giả xuất hiện tràng diện phun máu lần nữa…
MC uống nước tiếp tục: Câu thứ ba mươi sáu, ngươi cảm thấy loài hoa nào hợp với đối phương?
Đoạn Tinh suy nghĩ một chút: Ta đối với hoa không có nghiên cứu… Cây trúc đi…
MC vô lực: Cái đó không phải là hoa…
Khán giả nhất tề rống: Cái này không phải là trọng điểm! Không sao! Cây trúc thì cây trúc!
Gia Cát nhìn Đoạn Tinh một cái: Đoạn Đoạn giống như Phu Yểu Hoa.
MC & Khán giả & Đoạn Tinh: ? ? ?
Gia Cát: Ở trong hoàn cảnh gian khổ mọc rể nẩy mầm, một khi lớn lên, mưa gió có mạnh hơn chăng nữa cũng không thể chinh phục, khi nở hoa là thượng cổ thần vật, có thể giải bách độc, Đoạn Đoạn chính là như vậy.
Khán giả lệ như bão tố: Gia Cát là tri kỷ tốt nhất…
MC: Câu thứ ba mươi bảy, giữa hai người có giấu diếm lẫn nhau chuyện gì không?
Đoạn Tinh: Không có!
Gia Cát: Không có!
Khán giả nghẹn ngào: Đáng ghét, xứng đôi quá nha…
MC giận chỉ khan giả: Mỗi lần đều nói xứng, các nãi có thể đổi lại lời kịch hay không!
MC: Câu thứ ba mươi tám, cảm giác tự ti của ngày chính là?
Đoạn Tinh cười lạnh: Tiểu gia ta chính là Vân sát bảo Phó bảo chủ, võ công thiên hạ đệ nhị, trông coi hiệu buôn tất cả Vân Sát Bảo, trưởng thành lại đẹp trai như vậy, tiểu gia ta tại sao phải tự ti?
Gia Cát gật đầu: Ta cũng không tự ti, Đoạn Đoạn nhà ta lợi hại như thế, ta tự hào còn không kịp nữa!
Đoạn Tinh máu gà, nhào tới cuồng hôn…
Khán giả thét chói tai, cố gắng chạy lên sân khấu, hiện trường một mảnh hỗn loạn…
MC đứng lên cầm Microphone rống to: Nhìn lại chút tiền đồ của các nãi đi! Lúc sau còn có câu hỏi H, có muốn nghe hay không thì chính nhóm các nãi chọn!
Khán giả trong nháy mắt ngồi yên lại chỗ của mình: Nghe! Hỏi mau!
MC hài lòng phủi quần áo: Câu thứ ba mươi chín, xin hỏi quan hệ của hai người đã công khai hay còn bí mật?
Đoạn Tinh đắc ý: Khắp thiên hạ đều biết chúng ta trời sinh một đôi, ngươi cảm thấy là công khai hay bí mật?
Gia Cát gật đầu: Công khai, ta yêu Đoạn Đoạn, Đoạn Đoạn cũng yêu ta, tại sao không công khai?
Khán giả & MC lệ như bão tố: Đáng ghét, thật hâm mộ …
MC: Câu thứ bốn mươi, nếu như muốn đối phương vì ngươi mà thay đổi, ngươi hi vọng thay đổi điểm nào nhất?
Đoạn Tinh: Ngô… Nội công mạnh lên một chút, đỡ phải mỗi lần cứu người xong đem mình mệt đến không nhúc nhích được.
Gia Cát đỏ mặt: Hắn đã rất tốt rồi, không cần phải thay đổi, chỉ có một chút… Lần sau không cần làm lâu như vậy…
Đoạn Tinh gật đầu: Ân ân, lần sau ngươi nếu không muốn làm liền nói cho ta biết…
Gia Cát lầm bầm: Chính là không đành lòng cho ngươi làm nửa chừng…
Khán giả gật đầu: Cho nên nói là vạn năm cũng thụ!
Gia Cát: >0<
MC: Câu thứ bốn mươi mốt, mời chọn một màu sắc hợp với đối phương nhất.
Đoạn Tinh: … Màu vàng nhạt đi, không giống màu trắng lạnh lão, ấm áp, nhìn qua rất thoải mái, sờ lên mượt mà.
MC im lặng: Màu sắc còn có thể sờ… ?
Đoạn Tinh khiêu mi: Ta nói là thân thân nhà ta! !
Gia Cát: Màu tím, lúc Đoạn Đoạn mặc màu tím đẹp trai nhất!
Khán giả đồng ý: Đúng vậy, lúc hắn ngày đêm kiên trình chạy tới Hoàng Cung đoạt ngươi lại cũng là mặc màu tím! Đúng là rất tuấn tú!
MC: Câu thứ bốn mươi hai, muốn đưa đối phương đi đến chỗ nào nhất?
Đoạn Tinh: Ta muốn dẫn y đi đến nơi ta từng luyện võ, nơi đó rất đẹp.
Gia Cát gật đầu: Ân, ta cùng ngươi đi, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đến Gia Cát sơn trang, dẫn ngươi nhìn chỗ ở lúc trước của ta.
Đoạn Tinh ôm cổ cọ cọ.
Khán giả kích động: Là tuần trăng mật sao!
Đoạn Tinh nhướng mày: Tiểu gia ta ngày ngày đều hưởng tuần trăng mật!
Nhiệt độ không khí ở hiện trường chợt lên cao, có người xuất hiện bệnh trạng hít thở không thông…
MC: Câu thứ bốn mươi ba, nếu như đối phương hẹn hò trễ một canh giờ, ngươi sẽ làm gì?
Đoạn Tinh: Chúng ta luôn cùng nhau hoạt động!
Gia Cát gật đầu: Ừ, Đoạn Đoạn sẽ không để ta chờ hắn.
MC cau mày: Ta là nói nếu như…
Khán giả ném cà chua: Lão làm gì mà cứ quấn quýt loại tình huống nhàm chán này! Câu tiếp theo!
MC nơm nớp lo sợ: Được được được, câu thứ bốn mươi bốn, điều hối hận nhất với nhau là chuyện gì?
Đoạn Tinh cúi đầu: Hối hận lần đó không nên để y một mình trong rừng, thiếu chút nữa bị người khi dễ…
Gia Cát đi qua ôm lấy: Không sao, không phải ngươi đã đến cứu ta sao.
Đoạn Tinh buồn buồn gật đầu.
Gia Cát chủ động đi qua muốn hôn.
Khán giả thét chói tai, lần này là Gia Cát chủ động nha! Đặc biệt! Đặc biệt!
MC nhét bông gòn máu mũi: Tiếp… Tiếp theo, ngươi cảm thấy tình yêu cùng đối phương tình có thể kéo dài đến bao lâu?
Đoạn Tinh không nhìn MC, tiếp tục ôm Gia Cát hôn…
MC: Câu hỏi này, xem ra đã có đáp án…
Khán giả giận chỉ: Là tự cô không có mắt! Chờ bọn họ hôn hết rồi nói! ! ! !
Một phút… Hai phút… Nhiều phút sau… Hai người rốt cục tách ra…
MC run rẩy: Tiếp… Tiếp tục?
Đoạn Tinh tâm tình rất tốt phất tay một cái: Hỏi đi!
MC: Câu thứ bốn mươi sáu, ngươi cảm thấy ngươi hiểu rõ đối phương không?
Đoạn Tinh khiêu mi: Đương nhiên, ta hiểu y toàn bộ!
Gia Cát nhỏ giọng lầm bầm: Không phải!
Đoạn Tinh gấp gáp: Ta nơi nào không hiểu ngươi? Ngươi từ trong ra ngoài ta đều hiểu!
Gia Cát bĩu miệng: Ngươi cho ta ăn thứ ta không thích…
Khán giả đoạt lời Đoạn Tinh nhất tề rống: Đó là bởi vì hắn thấy thịt heo đại bổ!
Đoạn Tinh vô lực.
Gia Cát tiếp tục không được tự nhiên: Ngươi còn không cho ta ăn cay…
Đoạn Tinh ôm cổ: Đó là vì dạ dày ngươi không tốt, mỗi lần ăn xong ngươi đều đau, tại sao còn muốn ăn? !
Gia Cát méo miệng, hình như là vậy thật…
MC: Câu thứ bốn mươi bảy, lúc nào phát hiện mình có lẽ đã yêu đối phương?
Đoạn Tinh gãi gãi đầu: Lần đó lúc y bỏ nhà đi, ta suốt hơn một tháng ngày ngày đều nhớ y.
Gia Cát mặt đỏ: Ta không biết, bất tri bất giác liền thích hắn.
Khán giả móc khăn tay lau nước mắt: Không công bằng… Sao có thể ngọt ngào như vậy…
MC: Câu thứ bốn mươi tám, nếu như bằng hữu tốt của ngươi không thích người yêu bây giờ của ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào ?
Đoạn Tinh mắt lạnh như băng: Ngươi cảm thấy Tiểu Việt cùng bảo chủ bọn họ sẽ không thích Gia Cát?
MC vô tội: Trên câu hỏi phỏng vấn viết như vậy…
Gia Cát: Không ai không thích Đoạn Đoạn, tốt như vậy, ai cũng thích hắn!
Khán giả cùng ồn ào: Vậy còn Lâm Hạo Phong? Hắn không thích Đoạn Tinh!
Gia Cát bĩu môi cúi đầu, Đoạn Tinh ôm một cái giận chỉ dưới sân khấu: Mới vừa rồi ai hỏi? Dám hỏi lần nữa thử xem! !
Khán giả tập thể nhìn trời…
MC: Câu thứ bốn mươi chín, nguyện ý vì đối phương mà thay đổi không?
Đoạn Tinh gật đầu: Nguyện ý.
Gia Cát ôm hắn cọ cọ: Ngươi đã rất tốt rồi, cái gì cũng không cần sửa.
Khán giả lần nữa ồn ào: Bao gồm làm ngươi hôn mê? !
Gia Cát lầm bầm: Đoạn Đoạn thích là tốt rồi…
Đoạn Tinh trợn mắt hốc mồm, lúc phản ứng lại thì kích động suýt mắt nước lưng tròng…
MC: Khụ khụ, câu thứ năm mươi, tình yêu đối với ngươi mà nói có ý nghĩa như thế nào?
Đoạn Tinh: … Đây là câu hỏi vứt đi gì?
Gia Cát: Ý nghĩa tình yêu đối với ta mà nói chính là Đoạn Đoạn.
Đoạn Tinh kích động, bổ nhào ở áp đảo hôn.
MC trong nháy mắt phun máu, khán giả lần nữa không khống chế được, cả khán đài chướng khí mù mịt…
MC đổi lại Microphone cỡ lớn: Các nãi mau ngồi lại cho yêm! Có biết năm mươi câu hỏi sau nội dung là cái gì không? !
Khán giả lập tức khôi phục trật tự, ngồi đoan đoan chính chính.
MC hài lòng: Ở đây có bạn nhỏ vị thành niên hay không?
Khán giả máu gà bay lên: Không có! Mau bắt đầu! ! ! !
MC xem câu hỏi một chút: Câu thứ năm mươi mốt, xin hỏi ai công ai thụ?
Đoạn Tinh tự hào: Tiểu gia ta phải là công!
Gia Cát đỏ mặt, không nói lời nào…
MC cười xấu xa: Không thể không trả lời nga ~
Gia Cát vẻ mặt ủy khuất bĩu môi…
Khán giả đau lòng, giận chỉ MC: Không có đầu óc! Hai công sao có thể làm? Câu tiếp theo!
MC ngượng ngùng đưa tay lau mồ hôi: Câu thứ năm mươi hai, tại sao quyết định như thế?
Đoạn Tinh: Làm công mệt chết đi, không đành lòng để cho y mệt mỏi!
Khán giả khinh bỉ: Giả bộ! Lại giả bộ!
Gia Cát: Hắn da mặt quá dày…
MC vỗ ngực một cái: Gia Cát yên tâm, ta cùng tác giả quan hệ rát tốt, lần sau cho nàng sắp xếp ngươi phản công!
Đoạn Tinh tay rút ra Diệt Tinh Đao: Ngươi mới vừa nói cái gì?
MC ôm đầu lệ bão tố: Tôi cái gì cũng không nói!
MC: Câu thứ năm mươi ba, ngài đối với hiện trạng bây giờ có hài lòng không?
Đoạn Tinh dương dương tự đắc lông mày: Tương đối hài lòng!
Gia Cát bĩu môi: Hoàn hảo…
Khán giả kinh ngạc: Cái gì gọi là hoàn hảo? Không phải là muốn phản công sao?
Gia Cát nhỏ giọng: Không sao cả, chỉ cần cùng Đoạn Đoạn cái gì cũng tốt, đều rất hạnh phúc…
Khán giả phun máu: Có thể không kích thích nhóm nãi F.A được hay không… ! ! !
MC: Câu thứ năm mươi bốn, lần đầu H là nơi nào?
Đoạn Tinh cười cười: Vân Sát Bảo, phòng chúng ta.
Gia Cát đỏ mặt gật đầu: Giống nhau.
Khán giả ồn ào chi tiết, muốn chi tiết!
Đoạn Tinh cười xấu xa: Chi tiết đi xem chương thứ hai mươi tám!
Gia Cát đỏ mặt, không nói lời nào…
MC tiếp tục uống thuốc hạ huyết áp: Câu thứ năm mươi lăm, cảm tưởng ngay lúc đó là?
Đoạn Tinh: Đã được toại nguyện.
Gia Cát: Không có cảm tưởng.
Đoạn Tinh gấp gáp: Tại sao?
Gia Cát méo miệng: Lúc sau ta ngất rồi còn nghĩ thế nào…
Khán giả giận chỉ Đoạn Tinh: Là cầm thú chưa thỏa mãn dục vọng! Lần đầu tiên cứ nhiên tàn nhẫn như vậy!
MC càng nhìn câu hỏi càng đỏ mặt: Câu thứ năm mươi sáu, lúc ấy bộ dáng của đối phương như thế nào?
Đoạn Tinh không nói gì, như đang suy nghĩ, cười…
Khán giả rống: Nụ cười nhìn qua rất hạ lưu! ! !
Gia Cát như cũ đỏ mặt: Các ngươi hỏi câu háo sắc này…
Nguồn :
MC: Câu thứ năm mươi bảy, buổi sáng sau đêm đầu tiên, câu nói đầu tiên của ngươi là?
Đoạn Tinh cười xấu xa: Ngươi làm sao vậy?
Gia Cát đỏ mặt, không nói gì…
Khán giả rống: Không cho phép không trả lời!
Gia Cát mắt nước mắt lưng tròng nhìn Đoạn Tinh: Bọn họ ép ta…
Đoạn Tinh mắt lạnh, tay vung lên, đèn treo đại sảnh bên trái hoa hoa lệ lệ rơi xuống…
Khán giả hít một hơi lãnh khí: Biết rồi! Tự chúng ta đi xem chương hai mươi tám! Câu tiếp theo!
MC: Câu thứ năm mươi tám, mỗi tuần H mấy lần?
Đoạn Tinh: Căn cứ vào tình trạng thân thể của y mà định ra, không bỏ được y quá mệt mỏi.
Gia Cát tiếp tục đỏ mặt, tay túm Đoạn Tinh cọ cọ…
MC nuốt nước miếng: Câu thứ năm mươi chín, ngươi cảm thấy lý tưởng nhất là mỗi tuần H mấy lần?
Đoạn Tinh: Làm một ngày, nghỉ ngơi ba ngày đi, bằng không sợ y chịu không được.
Gia Cát trừng hắn: Ngươi làm gì có cho ta nghỉ ngơi?
Khán giả trong nháy mắt phun máu, khan đài tràn vào rất nhiều người bán khăn giấy…
Đoạn Tinh tay ôm lấy y xoa bóp: Đã nói là tình huống lý tưởng nhất mà… Lý tưởng cùng thực tế thì khác nhau! ! Ta vừa thấy ngươi liền không nhịn được! !
Khán giả thét chói tai: Gọi điện thoại cho tác giả! Nãi muốn chương sau phải chi tiết! ! !
MC: Câu thứ sáu mươi, vậy các ngươi H như thế nào?
Đoạn Tinh: Rất tốt!
Gia Cát nhỏ giọng: Ân…
MC nghi ngờ: Ân là có ý gì?
Đoạn Tinh đoạt lời: Là nói y rất thích ta H!
Gia Cát: >_ MC: Câu thứ sáu mươi mốt, nơi mẫn cảm của mình là?
Đoạn Tinh: Ánh mắt.
Khán giả nghi ngờ: Vậy cũng là vùng mẫn cảm?
Đoạn Tinh nhướng mày: Đương nhiên! Thân thân nhà ta liếc nhìn ta một cái liền rất có cảm giác!
Gia Cát bổ nhào che miệng: Không được nói cho bọn họ nghe!
MC: Gia Cát ngươi không thể không trả lời, không trả lời chương sau nói không chừng vô lương tác giả sẽ sắp xếp Đoạn Đoạn bị thương…
Gia Cát thỏa hiệp: … Bả vai.
Khán giả chảy nước miếng…
MC: Câu thứ sáu mươi hai, nơi mẫn cảm nhất của đối phương là?
Đoạn Tinh: Lỗ tai, cổ, còn lại không nói cho các ngươi biết!
Gia Cát đỏ mặt, đau lòng nhìn Đoạn Tinh: Ta không biết, không có chú ý qua…
Khán giả cùng kêu lên an ủi: Không trách ngươi, ngươi luôn ngất đi sao còn có thể chú ý! ! !
Đoạn Tinh ôm cổ hôn nhẹ: Đối với ngươi ta chỗ nào cũng rất nhạy cảm!
MC lần nữa phun máu, run rẩy nhìn về phía khán đài…
Khán giả giận chỉ: Không cho ngừng! !
MC tiếp tục cắn răng kiên trì: Câu thứ sáu mươi ba, dùng một câu nói hình dung đối phương lúc H?
Đoạn Tinh: Rất hấp dẫn, làm cho ta dừng không được.
Khán giả phun máu…
Gia Cát đỏ mặt: Ta đâu có hấp dẫn ngươi! !
Đoạn Tinh nuốt nước miếng: Ngươi bây giờ cũng rất hấp dẫn…
Khán giả thét chói tai: Chúng ta muốn xem JQ!
Đài trưởng Đài truyền hình lao ra nổi đóa: Các nãi không biết đang mình đang làm gì sao? Câu tiếp theo! !
MC lau mồ hôi: Câu thứ sáu mươi bốn, thẳng thắn nói, ngươi thích H không?
Đoạn Tinh nhướng mày: dĩ nhiên!
Gia Cát nháy mắt mấy cái: Chỉ cần có Đoạn Đoạn ở cùng nhau, làm gì ta cũng thích!
Khán giả rút khăn giấy ra: chán ghét, mau khóc…
MC tiếp tục: Câu thứ sáu mươi năm, tình hình nơi thường H là?
Đoạn Tinh: Trong phòng, chỗ khác y sẽ khẩn trương.
Gia Cát đỏ mặt: Trong phòng…
MC lau nước miếng: Câu thứ sáu mươi sáu, ngươi muốn thử H ở đâu nhất?
Đoạn Tinh xoa cằm cười xấu xa…
Khán giả nhất tề rống: Ở đâu?
Gia Cát cũng vẻ mặt mờ mịt nhìn Đoạn Tinh.
Đoạn Tinh đi qua ở bên tai nhỏ giọng nói thầm…
Gia Cát đỏ mặt gật đầu.
Đoạn Tinh vui mừng: Ngươi nguyện ý?
Gia Cát không nói gì.
Đoạn Tinh máu gà bay qua, ôm Gia Cát lần nữa lao ra khỏi đại sảnh truyền bá…
Tập thể khán giả ngây người…
Mười giây sau, đại sảnh truyền ra tiếng vang khổng lồ… Chỉ một thoáng dòng người cuồn cuộn chạy ra… chướng khí mờ mịt…