Từ Từ Suy Lý

Chương 61: Ghi âm và án bắt cóc

Cuối cùng Từ Hoãn Hoãn vẫn quyết định về nhà mình ngủ, vì cô luôn không thể đoán trước được khả năng tự kiềm chết của bản thân, sợ một ngày đẹp trời sẽ đánh gục Từ Tĩnh mất.

Về nhà, đã lâu không có chương mới, Từ Hoãn Hoãn đăng một bài viết mới, bây giờ đã gần mười một giờ. Cô tắt máy tính, điện thoại di động ở bên cạnh đột nhiên vang lên.

Từ Hoãn Hoãn nhìn dãy số, thật sự chẳng muốn bắt máy. Để chuông reo một lúc cô mới nhận điện.

Câu đầu tiên của Ngôn Lạc: “Rốt cục em đã có chương mới!”

Từ Hoãn Hoãn cố gắng kìm nén tâm trạng kích động, ngữ điệu không mặn không nhạt: “Anh là fan tiểu thuyết của tôi à?”

Ngôn Lạc thừa nhận: “Đúng! Vì vậy, nếu ngày nào đó em xây dựng hình ảnh nam chính là tôi, tôi sẽ rất vui.”

Từ Hoãn Hoãn liếc một cái, gọn gàng dứt khoát: “Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó!”

Nghe câu trả lời của cô, Ngôn Lạc trầm thấp nở nụ cười, Từ Hoãn Hoãn chẳng hiểu vì sao hắn lại cười.

“Sáng sớm hôm trước tôi có gọi cho em!”

Sáng sớm? Khi đó cô vẫn còn đang ngủ, Từ Hoãn Hoãn không trả lời, trước tiên cô coi lại lịch sử cuộc gọi, xác thực hắn có gọi, hơn nữa trò chuyện khoảng năm phút, cuộc gọi này ắt hẳn Từ Tĩnh nhận.

“Ừm! Có chuyện gì?”

Mười mấy giây sau cô mới lên tiếng … Ngôn Lạc đoán ra được: “Xem ra Từ Tĩnh không kể cho em nghe!”

“Anh ấy sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.” Từ Hoãn Hoãn không hề phiền lòng khi Từ Tĩnh nhận điện thoại của cô, huống chi anh biết được cuộc gọi này là của Ngôn Lạc mới bắt máy.

“Hai người … ở với nhau rồi?”

Từ Hoãn Hoãn thầm nghĩ chuyện này mắc mớ gì đến hắn. Hơn nữa, cô không có dự định phải báo cho hắn biết việc cá nhân của mình: “Nếu không có việc gì thì ngắt máy.”

Ngay trong lúc chuẩn bị ấn nút kết thúc cuộc gọi, thanh âm trầm thấp của Ngôn Lạc lại truyền đến: “Nếu như chúng ta quen biết nhau từ năm mười mấy tuổi, không biết bây giờ sẽ như thế nào nhỉ?”

Từ Hoãn Hoãn nhíu mày, đưa điện thoại đặt lại bên tai, cô không hiểu sao hắn lại nói về đề tài này: “Anh muốn hỏi thử xem có thể thay đổi được gì không ư?”

Đây đúng là điều Ngôn Lạc muốn nói. Tuy nhiên, lời vừa thốt ra khỏi miệng hắn lại cảm thấy thật vô nghĩa, hắn cúi đầu, bóng tối che khuất vẻ mặt của hắn, “Ừm … Chắc chẳng thay đổi được điều gì.”

Năm mười mấy tuổi, Từ Hoãn Hoãn trong mắt hắn thật sự rất bình thường, vốn dĩ hắn còn chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, hai người lại chẳng có điểm gì chung.

Từ Hoãn Hoãn luôn cảm giác gần đây Ngôn Lạc có những biểu hiện kỳ lạ, càng ngày càng khiến người khác không thể hiểu nổi.

“Nói thật, tôi và Từ Tĩnh trên một khía cạnh nào đó rất giống nhau đúng không?”

Rất giống? Chỗ nào chứ? Một người vóc dáng cao ráo anh tuấn, là nam thần, là một pháp y hoàn mỹ, tam quan không biến thái, không mất nhân tính, Từ Hoãn Hoãn thật sự muốn nhổ nước bọt: “Là hai thái cực đối lập!”

Ngôn Lạc không đáp, chỉ nở nụ cười bất lực.

--- Tôi và anh ta có mắt nhìn người giống nhau, đặc biết là đối với phụ nữ.

Câu nói này chỉ có thể giấu ở trong lòng, hắn không thể thốt ra khỏi miệng, sau này hắn cũng sẽ không nói ra. Từ hai năm trước đây cho đến hiện tại, chính hắn cũng không lý giải nổi cảm tình của mình. Khi vừa mới bắt đầu chỉ là do hiếu kỳ, càng về sau hắn càng có ý muốn mãnh liệt muốn sở hữu Từ Hoãn Hoãn, rồi dần dần biến thành một loại chấp niệm. Đó là yêu, cũng có thể là không phải, hắn không biết, bởi hắn chưa bao giờ được trải nghiệm.

Nhưng Ngôn Lạc rất rõ ràng, chuyện tình cảm của hắn đối với cô là một chuyện, giống như hắn với người phụ nữ đã sinh ra mình kia cũng vậy. Thật ra, Từ Hoãn Hoãn chỉ muốn bắt được hắn, đưa ra trừng trị trước pháp luật.

Đầu dây bên kia, Từ Hoãn Hoãn vẫn đang suy nghĩ về Ngôn Lạc, gần đây hắn rất quái lạ, cô cảm nhận được mình nắm bắt được điểm gì đó, khả năng lớn nhất chính là, “Ngôn Lạc, có phải anh …”

Lời còn chưa nói hết cô đã nghe tiếng tít tít báo hiệu hắn đã ngắt máy.

Từ Hoãn Hoãn bỏ điện thoại xuống, hàng lông mày vẫn nhíu chặt, cô cảm nhận được tâm trạng của của Ngôn Lạc không bình thường, chắc chắn có liên quan đến mẹ của hắn, cô biết người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn chỉ có một mình bà ta.

Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Hiện tại vẫn chưa có biện pháp nào tìm ra tung tích Ngôn Lạc, Từ Hoãn Hoãn cũng lười suy nghĩ, đảo mắt một cái, ném Ngôn Lạc ra khỏi đầu.

Thế nhưng mấy ngày sau, Từ Hoãn Hoãn nhận được email của Ngôn Lạc, lần này cách những email trước lâu lắm rồi, lâu đến mức cô còn nghĩ hắn sẽ không gửi email cho cô nữa.

Từ Hoãn Hoãn mở thư ra đọc, cô tưởng rằng sẽ là một đoạn thơ tình bằng tiếng Anh như trước, nhưng không phải, là một đoạn băng ghi âm.

‘Ba, ba … con sợ quá, cứu …cứu con và mẹ …’

Hả???? Từ Hoãn Hoãn sững người, đây là giọng bé gái, khoảng chừng mười tuổi, vừa nói vừa khóc, ngữ điệu rất hoang mang, nói đến chữ mẹ thì bị cắt mất.

Đoạn ghi âm như một minh chứng cho suy đoán ngày hôm qua của Từ Hoãn Hoãn: Gần đây mối quan hệ của hắn và mẹ mình có biến chuyển.

Năm Ngôn Lạc mười tuổi, hắn và mẹ bị bắt cóc, sau khi ba hắn nộp năm trăm ngàn tiền chuộc thì Ngôn Lạc được thả; tuy nhiên, ngoại trừ ngón tay và rất nhiều máu của mẹ hắn ra thì đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể mẹ của hắn. Lượng máu nhiều đến mức chắc chắn sẽ tử vong, nên khi ấy cảnh sát cho rằng mẹ của hắn đã chết, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không tìm được thi thể của bà ta, mà tìm thấy được thi thể của tên bắt cóc, cái chết hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

Ngày hôm nay hắn gửi cho cô đoạn băng ghi âm cầu cứu của một bé gái, Từ Hoãn Hoãn cho rằng không phải không có nguyên do. Cô cho laptop vào túi xách, rồi đi đến Cục cảnh sát.

Từ Hoãn Hoãn đi thẳng đến đội hình sự. Cao Lâm trông thấy cô có hơi bất ngờ, anh ta biết có lẽ xảy ra chuyện lớn rồi.

Cao Lâm đứng dậy, đi về phía Từ Hoãn Hoãn: “Cố vấn Từ, làm sao vậy?”

Từ Hoãn Hoãn rút laptop, đặt trên bàn làm việc của Cao Lâm: “Là Ngôn Lạc. Sáng sớm hôm nay hắn gửi cho tôi một email, bên trong là đoạn băng ghi âm kêu cứu của một bé gái, tôi cảm thấy có vấn đề.” Cô khởi động máy, phát đoạn băng ghi âm lên.

Cao Lâm nghe xong nhờ Chu Tề Xương tìm xem có vụ án tương tự thế này không, kết quả thật sự tra được; thế nhưng, không phải phát sinh hai ba ngày nay mà là vụ án bắt cóc từ một năm trước.

“Một năm trước, vào ngày 12 tháng 4, Cốc Hàn Yến và con gái bị bắt cóc ở bên ngoài. Tên bắt cóc yêu cầu chồng cô ta sáu trăm ngàn tiền chuộc, nếu như báo cảnh sát sẽ lập tức giết chết hai mẹ con. Sau khi nộp tiền chuộc, gã vẫn không chịu thả người mà tăng tiền chuộc lên triệu tệ. Gã tuyên bố trong vòng hai ngày nếu không nhận được tiền chuộc sẽ giết Cốc Hàn Yến và con gái. Mãi cho đến lúc này Hồng Bân mới báo cảnh sát, nhưng kể từ thời khắc đó không còn nhận được điện thoại của gã nữa. Năm ngày sau, cảnh sát lần tìm được một nhà kho bỏ hoang, tìm thấy thi thể của con gái Hồng Bân, chỉ còn lại vết máu của Cốc Hàn Yến mà không tìm thấy cô ta. Ba ngày sau, ngay tại căn nhà của tên bắt cóc phát hiện ra thi thể của gã, đã tử vong bốn ngày trước.”

“Nguyên nhân cái chết của tên bắt cóc?”

“Trúng độc rượu.”

“Còn sáu trăm ngàn thì sao?”

“Chỉ tìm thấy năm mươi ngàn. Tên bắt cóc là dân cờ bạc, có thể toàn bộ tiền đã thua bạc hết.”

Người bị bắt cóc cũng là hai mẹ con, tuy phát hiện vết máu nhưng không tìm được thi thể người mẹ; trái lại, tên bắt cóc lại chết. Gã là tay cờ bạc, trong nhà chỉ còn dư lại mấy chục ngàn … Ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ thì giống y hệt vụ án mẹ của Ngôn Lạc.

Từ Hoãn Hoãn hỏi rất nhiều, Cao Lâm ý thức được việc gì đó, cúi đầu nhìn cô: “Cô cho rằng vụ án này có vấn đề?”

Từ Hoãn Hoãn khẽ gật đầu: “Rất giống với vụ án năm đó của mẹ Ngôn Lạc. Khi ấy mẹ của hắn được suy đoán là đã tử vong, nhưng thi thể vẫn chưa được tìm ra, giống y hệt vụ án bắt cóc này, tên bắt cóc cũng chết.”

Điểm khác biệt lớn nhất là con gái Cốc Hàn Yến thì bị giết chết, còn Ngôn Lạc được tên bắt cóc thả đi.

“Cũng bởi vì kẻ bắt cóc đã chết, nên thi thể người bị hại bị hắn giấu không cách nào tìm ra được!”

Từ Hoãn Hoãn hỏi tiếp: “Tên bắt cóc và người bị bắt cóc có quan hệ không?”

“Không!”

Từ Hoãn Hoãn luôn cảm thấy bất thường, kết hợp với biểu hiện kỳ lạ của Ngôn Lạc, cô lớn mật đưa ra giả thiết: “Nếu như người bị bắt cóc thực chất vẫn chưa chết thì sao?”