" Tự nói với mình rằng anh là người con trai mình không thể yêu, là người mình không thể với tới nhưng không hiểu sao con tim này vẫn không thể ngừng đập mỗi khi nghĩ về anh...".
___________
Chu Tử Tiệp chậm rãi quanh người lại, cô nhìn anh thật lâu như thể muốn chắc chắn rằng anh thực sự đang đứng trước mặt mình.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng quần áo ướt nhẹp của anh, Chu Tử Tiệp thật sự không biết nên nói gì nữa. Tại sao anh lại đứng đợi cô như vậy chứ?
Thu lại những thắc mắc, Chu Tử Tiệp tiến đến chỗ anh, để chiếc ô che mưa cho anh, cô đau lòng quát.
" Lục Hàn, anh điên rồi sao?".
Nhìn bộ dạng giận hờn của cô, Lục Hàn không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng, Chu Tử Tiệp khẽ giẫy giụa, nhưng vòng tay mỗi lúc một chặt hơn của anh khiến cô không thể nhúc nhích được.
" Tiểu Tiệp, đừng cử động, cho anh ôm em một chút được không?".
Nghe giọng nói có đâu đó đôi chút ưu phiền của anh Chu Tử Tiệp không có chút áy náy. Bàn tay muốn ôm anh nhưng lại không nỡ, cô để yên cho anh ôm mình như vậy...
Mãi cho đến khi Chu Tử Tiệp không nhịn được mà lên tiếng.
" Lục Hàn, anh điên rồi sao? Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?".
Đáp trả sự tức giận của Chu Tử Tiệp là một nụ hôn nhẹ dưới chiếc cổ trắng nõn của cô, cô khẽ run lên nhưng rồi lại được anh ôm chặt vào lòng.
" Phải anh điên, Tiểu Tiệp, anh thật sự bị em bức đến điên rồi".
Chu Tử Tiệp không hiểu anh đang nghĩ lúc này, chẳng lẽ cô đã chọn sai đường một lần nữa sao?
" Lục Hàn, muộn rồi, nếu còn để quần áo ướt nữa anh sẽ bị cảm đấy".
Cô đẩy anh ra, khẽ nói.
Lục Hàn mỉm cười nhìn cô.
" Tiểu Tiệp, đợi anh về có được không?".
Đợi! Cô có thể đợi anh được sao?
Chu Tử Tiệp không nói gì, để mặc cho người con trai trước mặt nhìn mình chăm chú.
Hiện giờ cô không biết tương lai cô còn có thể yêu anh được nữa hay không, nhưng cô chắc chắn rằng bây giờ chữ " yêu" này là để nói thay cho trái tim cô, phải cô yêu anh!
Chu Tử Tiệp ngửng lên nhìn anh, nhẹ nhàng chạm phải nó lưu luyến như thể sẽ không còn được gặp anh nữa.
" Anh nhớ phải chăm sóc bản thân mình đấy, đừng để nó bị thương".
____________
"Hôm đó tôi chắc có lẽ không thể đến tiễn anh được, vì vậy đi mạnh khỏe!".
Đó là tất cả những gì cô dành cho anh trước khi đi!
Nhìn ga tàu nhộn nhịp, Lục Hàn lưu luyến tìm bóng dáng quen thuộc nhưng vô ích, cô đã không đến.
Gạt qua vẻ thất vọng trong lòng, Lục Hàn nở nụ cười nhìn mẹ và Chu Tử Lan đang khóc.
" Hai người sao vậy? Có phải là không bao giờ gặp lại nữa đâu".
" Phải đấy bà nín đi, có phải con nó không về đâu, nó chỉ đi có một năm thôi mà".
Lạc Viên Viên nghe chồng nói vậy liền nổi giận.
" Có 1 năm? Ông nói nghe hay gớm. Nó đi 1 năm lận, là một năm đó, là 365 ngày đấy, ông bảo tôi không khóc sao được".
Lục Hàn cười.
" Được rồi hai người đừng cãi nhau nữa, sắp đến giờ lên tàu rồi con lên đây".
Nói xong anh ôm lấy ba mẹ Lục và ba mẹ Chu, anh cũng không quên ôm lấy Chu Tử Lan.
" Được rồi, đừng khóc, có phải mình không về đâu. Một năm mình đi nhờ cậu chăm sóc ba mẹ mình đấy''.
Chu Tử Lan gật đầu.
" Ừm, mình biết rồi".
Lục Hàn nở nụ cười, yên tâm nhìn Chu Tử Lan. Sau đó lưu luyến lên tàu.