Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 32: Mộc U Cốc Bí Cảnh-Truyền Thừa

Chương 32 :Mộc U Cốc Bí Cảnh-Truyền Thừa.

Tô Duyệt không ngờ đi vào lối đi thứ nhất lại gặp phải thứ này, thứ mà Tô Duyệt gặp vốn đã quá quen thuộc với nàng, đó là một loại yêu thú tên Huyết Biên Bức.

Nhìn chúng, làm Tô Duyệt lại nhớ đến kiếp trước của mình.

Kiếp trước, sau khi trở thành ma tu Tô Duyệt cũng từng nuôi dưỡng một đàn Huyết Biên Bức, đối với huyết Biên Bức tập tính thói quen và nhược điểm Tô Duyệt đều quá rõ, chính vì như thế Tô Duyệt mới biết cách đối phó với đám yêu thú khó dây dưa này.

Huyết Biên Bức là loài dơi hút máu hung bạo nhất ở Tu Chân Giới, nếu một cao cấp tu sĩ gặp phải một đàn lớn, chưa chắc có thể tự mình đối phó nổi, vì Huyết Biên Bức có hàm răng sắt nhọn có thể cắn nát lồng phòng ngự hay bất kỳ phòng ngự pháp khí, chúng thường tạo thành đàn lớn lên đến trăm ngàn con, sau đó chúng đồng loạt tấn công và hút khô xương thịt máu huyết nạn nhân đến không còn chút mảnh vụn.

Chưa kể Huyết Biên Bức sẽ trở nên điên cuồng khi đến mùa sinh sản, chúng sẽ phát điên và tấn công bất cứ vật còn sống nào chúng gặp, chỉ cho đến con mồi đã chết mới ngưng, trừ khi tiêu diệt được con đầu lĩnh, bằng không chúng sẽ tấn công mãi không tha.

Dùng trường tiên giết chết số Huyết Biên Bức đang muốn tiến gần mình, thật may giờ vẫn chưa đến mùa sinh sản, nhưng số lượng Huyết Biên Bức quá nhiều, phải mau chóng giải quyết mới tốt, Tô Duyệt thả ra thần thức, chuẩn xác từ mấy ngàn con Huyết Biên Bức tìm ra con thủ lĩnh đang dùng sóng âm điều khiển, cằm chặt trường tiên Tô Duyệt liền vận linh khí nhảy đến.

Ở nơi khác, Lưu Thẩm Nhã cũng gặp phải trở ngại như Vũ Linh và Tô Duyệt, chỉ là Lưu Thẩm Nhã gặp phải không là Huyết Biên Bức cũng không là Thực Nhân Hoa, thứ nàng gặp lại là yêu thú hình con rối.

Khác với thạch tượng nhân, thứ mà Lưu Thẩm Nhã đối đầu hiện tại là một yêu thú bị luyện hóa thành con rối, yêu thú này có dạng khá giống sư tử, nếu không phải không cảm nhận chút sức sống nào từ thứ này, Lưu Thẩm Nhã nhất định cho là nó là vật sống.

So với thạch tượng nhân, thứ này cử động còn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn.

Nếu Vũ Linh ở đây, nhất định sẽ cảm thán một thanh kịch tình thật cường đại, bởi vì Lưu Thẩm Nhã tuy không có màu trắng Lửa Tùng Thử chỉ dẫn, nhưng vẫn chọn chính xác con đường mà tiểu thuyết miêu tả khi nàng đi đến đây, con đường dẫn đến phù văn truyền thừa.

Sau đó Vũ Linh chắc chắn sẽ túm lấy màu trắng Lửa Tùng Thử, hỏi nó tại sao chỉ cho Lưu Thẩm Nhã một đường, mà chỉ cho nàng một đường khác? Còn là so Lưu Thẩm Nhã còn nguy hiểm.

Tất nhiên nếu có hỏi thì màu trắng Lửa Tùng Thử cũng không biết trả lời Vũ Linh thế nào, bởi vì những gì Vũ Linh nói khi màu trắng Lửa Tùng Thử chỉ cho Lưu Thẩm Nhã đều là trong tiểu thuyết viết, mà không là hiện thực.

Sau khi có Vũ Linh và Tô Duyệt tham dự, từ đấy đã có rất nhiều việc theo đó mà âm thầm biến đổi, chỉ là ngay cả Tô Duyệt lẫn Vũ Linh đều không biết mà thôi.

Quay trở lại, Vũ Linh xem bản thân bị dây gai bao phủ vây kết thành lồng giam, nhìn bên ngoài chẳng khác gì cầu gai khổng lồ, giờ thì muốn thoát khỏi đúng là vấn đề khó, hơn nữa Thực Nhân Hoa còn đang tiết ra mùi hương mê hoặc, Vũ Linh chống tay lên Mạc Tà Kiếm, tuy lúc Thực Nhân Hoa thả ra mùi hương nàng đã nín thở, nhưng vẫn nhịn không kịp mà hít vào một hơi.

Tệ thật, Vũ Linh cố chống mắt lên không cho phép mình lâm vào hôn mê, nếu ngủ nhất định sẽ bị Thực Nhân Hoa nuốt mất, trên tay cùng toàn thân đau đớn tùy thời nhắc nhở Vũ Linh thanh tỉnh, nhờ đó mà Vũ Linh gắng chống đến giờ.

Làm sao đây?

Trùng nhỏ và màu trắng Lửa Tùng Thử đều bị mùi hương làm hôn mê, Vũ Linh đành cho hai tên tiểu tử này vào ngực áo, bản thân vừa phải cố ngượng chống cơn buồn ngủ, còn phải chiến đấu khi dây gai muốn đâm tới, lòng không khỏi buồn bực hai tên nhóc đó so nàng còn thảnh thơi, mấy hôm nay Vũ Linh nào có ngủ được giấc một giấc yên ổn.

Thật là.

Chém đứt một đoạn dây gai, dịch chất như máu của nó bắn vào mặt Vũ Linh, xem dịch chất màu xanh, mắt Vũ Linh sáng lên, lau đi dịch chất đang ăn mòn mặt nạ, Vũ Linh cười khẩy.

"Có thể khiến ta phải dùng đến cách đó, xem như ngươi lợi hại"

Nói xong Vũ Linh giơ Mạc Tà Kiếm chém mạnh một đường lên cầu gai, cắt đứt không ít dây gai đang quấn chặc, nhân lúc Thực Nhân Hoa chưa khôi phục dây gai, Vũ Linh thu hồi Mạc Tà Kiếm, dán lên người một tờ trung phẩm phòng ngự phù để ngừa đánh lén, Vũ Linh bắt đầu vận dụng lên Khống Linh Quyết.

Nương nhờ vết thương từ các dây gai đang tiết chất dịch, Vũ Linh dùng Khống Linh Quyết khiến chúng bốc lên hơi nước.

Phải, Vũ Linh muốn từ vết thương nàng tạo ra, theo đó dùng Khống Linh quyêt rút hết nước bên trong Thực Nhân Hoa ra ngoài, thực vật dù đã có linh tính như Thực Nhân Hoa thì vẫn là thực vật, mà là thực vật thì đa phần cơ thể đều chứa nước, chúng cũng cần nước để duy trì sự sống.

Vũ Linh rút hết nước trong đám dây gai khiến chúng khô héo ngã sang màu vàng úa, lại lo lắng hơi nước bị hấp thu ngược trở lại, nên sau đó Vũ Linh liền biến hơi nước thành băng vụn.

Lạy trời nàng là thượng phẩm biến dị băng linh căn, việc chuyển hóa thế này đỡ tốn linh khí và sức lực so với người khác, thêm vào đó Vũ Linh cũng vận dụng cách chuyển đổi linh khí mình tìm ra ở Động Hàn Thiên, cho nên Vũ Linh mới nhất tâm nhị dụng dễ dàng đến thế.

Chỉ là tu vi Vũ Linh giờ quá yếu, tuy linh lực có thể so luyện khí sáu tầng, nhưng cũng không chịu nổi việc tiêu hao linh lực thế này, Thực Nhân Hoa thân hình quá khổng lồ chưa kể tu vi cao, muốn rút hết hơi nước trong cơ thể của nó là quá khó.

Hơn hết trừ khi nào diệt được gốc rễ của Thực Nhân Hoa, bằng không Vũ Linh dù có rút nước ra nhiều bao nhiêu, thì Thực Nhân Hoa cũng nhanh chóng bù lại bấy nhiêu, như vậy mọi nổ lực đều xong rồi.

Có cách khác hiệu quả hơn, đó là tích xúc dịch chất trong Thực Nhân Hoa tới mức cực hạn, sau đó cho nó phát nổ, nhưng như thế tốn thời gian khá lâu, nếu lỡ trong lúc tích xúc Vũ Linh bị Thực Nhân Hoa đánh lén thì nguy, dù là trung phẩm phòng ngự phù cũng không chịu được dây gai của Thực Nhân Hoa quá nhiều lần liên tiếp tấn công, mà dù có thành công thì Vũ Linh cũng đi đời, ai kêu nàng đang đứng trên dây gai của Thực Nhân Hoa a.

Rút hết hơi nước của đám dây gai đang vây lấy mình, đám dây gai mất đi lượng nước trở nên khô vàng rất dễ mục nát, Vũ Linh dùng Mạc Tà Kiếm phá vỡ cầu gai, phía trên Thực Nhân Hoa đang tức giận rít lên thanh âm gào rú khó nghe, thấy Vũ Linh đi ra Thực Nhân Hoa hướng nàng tấn công lần nữa.

Vũ Linh ném cho nó một tờ hạ phẩm bạo linh phù, sau đó lợi dụng Thực Nhân Hoa bị bạo linh phù làm tổn thương chưa phản ứng kịp, chạy nhanh đến bờ bên kia, vừa chạy vừa vận dụng linh khí rút đi số dây gai hướng mình tấn công, dưới chân vết thương bị dây gai đâm phá đang dần trở nên thâm tím, Vũ Linh cắn răng nhịn đau lê chân bước đi.

Ở sắp đến được bờ bên kia, Thực Nhân Hoa nhanh chóng nhào tới ngăn cản, Vũ Linh mặt dâng lên ngưng trọng, trong người Vũ Linh nay linh khí đã suy kiệt, đau đớn ập đến khắp người khiến Vũ Linh gần như ngã gục, giờ muốn tránh đã không còn sức.

Sẽ chết sao?

Nhưng lúc này Thực Nhân Hoa chợt ngưng lại động tác, Vũ Linh sửng sốt không hiểu thế nào, chợt thấy trên cánh hoa màu đỏ nổi lên vô số dấu ban màu vàng, ngay cả trên thân dây gai cũng thế.

Vũ Linh kinh dị nhìn Thực Nhân Hoa đang run run rít gào trong đau đớn, như nghĩ tới điều gì, Vũ Linh lấy ra lọ sứ khi nãy mình dùng, vừa nhìn Vũ Linh liền im lặng, quăng ánh mắt đồng tình cho Thực Nhân Hoa.

Khi nãy tình huống nguy cấp nên Vũ Linh đã lấy lộn thuốc, thứ nàng ném khi nãy không phải là biến dị ích cốc đan, tuy cũng là trung phẩm, nhưng là trung phẩm biến dị giải độc đan.

Còn tác dụng?

Khụ, ở hạ phẩm biến dị giải độc đan, thay vì có tác dụng giải độc nó lại thúc đẩy độc tính lên gấp trăm lần, không những vậy nó còn khiến chất độc phát sinh dị biến trở thành một loại độc mới.

Mà Thực Nhân Hoa dịch chất vốn là máu của nó đã chứa sẵn chất độc ăn mòn, phấn hoa có khả năng mê hoặc tâm trí, lại dùng thêm một lúc mười viên trung phẩm biến dị giải độc đan.

Nhất định biến dị giải độc đan đã biến đổi chất độc trong người Thực Nhân Hoa, khiến Thực Nhân Hoa không chịu nổi thay đổi nên quay ngược độc lại mình, mấy vết ban màu vàng là bằng chứng cho thấy chất độc đã tác dụng.

Để xem, dùng tận mười viên trung phẩm biến dị giải độc đan thế kia, ít nhất chất độc cũng tăng lên ngàn lần a, có thể duy trì tới giờ mới phác tác, Vũ Linh không khỏi điểm cho Thực Nhân Hoa ngón tay cái.

Nhảy lên bờ đá, Vũ Linh xem đám dây gai dần bị chất độc ăn mòn làm mục rỗng rồi vỡ vụn tiêu tán, nếu dịch chất là máu của Thực Nhân Hoa, vậy thì nó sẽ thông dài đi khắp cơ thể, nay biến dị giải độc đan làm thay đổi dịch chất, biến nó thành loại thuốc độc mà Thực Nhân Hoa cũng không chịu nổi tàn phá còn là tàn phá bên trong, phàm là những nơi nó đi qua mọi thứ đều bị tàn phá, tất nhiên Thực Nhân Hoa tiêu đời là chuyện tất nhiên.

Vũ Linh nên may mắn Thực Nhân Hoa quanh năm vây ở nơi động phủ truyền thừa hoang vắng này, bằng không tu vi của nó không chỉ là trúc cơ viên mãn, hơn nữa lâu ngày vây trong đói khát trạng thái Thực Nhân Hoa đã trở nên suy yếu rất nhiều, Vũ Linh tiêu diệt được nó xem như may mắn chiếm đa số.

Rất nhanh thân hình khổng lồ của Thực Nhân Hoa bị ăn mòn hoàn toàn, Vũ Linh rũ mắt không xem Thực Nhân Hoa đau đớn kêu gào hình ảnh, cho đến tiếng kêu chấm dứt, hố sâu cũng không còn dây gai giăng đầy.

Mọi thứ trống trải, Vũ Linh nhìn xuống hố này thấy nó chỉ sâu chừng mười lăm mét, dưới đất có vô số hố nhỏ, đoán chừng là rễ của Thực Nhân Hoa đâm xuống, hơn nữa giờ mới thấy phía dưới này có không ít xương cốt, xem ra nơi này tìm đến người đúng là không ít.

Mà Thực Nhân Hoa cũng đã bị ăn mòn đến không còn chút gì sót lại ngoài một bãi dịch màu xám đen hôi thối, chất dịch thấm xuống đám xương khô, làm chúng bị ăn mòn rồi tiêu tán, Vũ Linh nắm chặc Mạc Tà Kiếm, lại thở dài một hơi.

Bị bản thân chất độc ăn mòn chính mình, đây xem như quả báo sao? Còn có mấy bộ xương kia, coi như đã giải thoát đi.

Đáng tiếc Vũ Linh không biết đọc Hướng Sinh Chú, nên chỉ có thể nói một câu.

Nam mô a di đà.

(-.-')

Vũ Linh nhặt lên một màu xanh viên ngọc, đây là thực nhân hoa kết tinh năng lượng mà thành, chỉ to bằng đầu ngón út, bên trong có tinh thuần mộc linh khí, Vũ Linh thu hồi viên ngọc, có lẽ thứ này sẽ có tác dụng gì đó.

Xoay người, Vũ Linh chém đứt số dây gai còn sót bám trên cửa đá, vận linh lực đẩy ra cửa đá, không tiếp tục ở lại nơi này.

Cuối cùng ý thức của Vũ Linh là khi đi vào cửa đá, Vũ Linh liền ngã gục, đến khi giật mình tỉnh giấc đã là hai canh giờ sau đó, chờ thanh tỉnh lại hoàn toàn Vũ Linh mới vã mồ hôi lạnh, may là nơi đây không ai, bằng không thì chết mà không biết tại sao mình chết, bày ra trận pháp, Vũ Linh mới yên tâm ngồi xem xét thương thế của mình, lúc trước kinh mạch cùng hai cánh tay đều bị thương tổn, nay thêm dưới chân bị trúng độc còn thương nặng đến lộ ra xương cốt.

Vũ Linh chảy dài mồ hôi lạnh, đặt ở hiện đại là xem như phế, lại lấy ra hồi xuân đan cùng giải độc đan, Vũ Linh thở dài, trở về thế nào cũng bị Mộ Thần Hy...thôi, mới nghĩ mà đã nổi cả da gà.

Chuyến này đi tổn thất nặng nề a.

Điều dưỡng một chút cho thương thế khôi phục, ít ra còn lếch đi được Vũ Linh dù muốn dù không vẫn phải tiếp tục lên đường.

Vũ Linh thu hồi trận mâm, giờ mới thấy phía sau cửa đá lại là một hành lang dài, hai bên tường được khảm dạ minh châu soi sáng, trên tường có khắc họa tiết hình rồng chạy dọc theo lối đi, dưới nền được lát đá bằng phẳng, so với các hành lang trước, hành lang này có vẻ được tỉ mỉ trang trí hơn, Vũ Linh ra khỏi hành lan lại đi vào một gian phòng to lớn.

Đây là...

Vũ Linh kinh ngạc đưa mắt nhìn xung quanh, xác định đây là thật mà không phải ảo cảnh mới thầm thả lỏng một ít.

Nơi này bày trí đơn giản nhưng không mất phần trang trọng, trông khá giống một đại điện thu nhỏ, trung tâm căn phòng có ba cây cột trụ xếp thành hình tam giác, trên mỗi cây cột có khắc phức tạp đồ án, Vũ Linh chỉ vừa liếc mắt xem mà đầu đã đau như búa bổ.

Vội vàng dời đi tầm mắt, Vũ Linh nghĩ mà sợ, thứ khắc trên đó không phải là thứ tầm thường, Vũ Linh không dám thác đại tìm đến nghiên cứu.

Tò mò hại chết miêu.

Vũ Linh mới không muốn vì một lúc tò mò mà hại bản thân rơi vào nguy hiểm, mấy hôm nay nàng gặp đủ rồi.

Có lẽ đây chính là truyền thừa điện, nhưng có vẻ khác so với tiểu thuyết miêu tả khi Lưu Thẩm Nhã đến, Vũ Linh đi vòng quanh nơi đây, cố ý tránh đi ba cây cột trụ.

Dừng chân trước một bàn ngọc năm trên đài cao phía sau ba cột trụ,nhìn lên trên tường thì thấy trên tường treo một bức họa.

Là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, thật sự mà nói người này không thua kém Tiêu Diễm, nhưng nhiều hơn thượng vị giả cùng dương cương bén nhọn khí thế.

Vũ Linh có chút nam kham, bởi vì rất khó tin khi nhìn vào một bức tranh mà nói thế này, nhưng khi nhìn lên đó trong đầu Vũ Linh lại tự động xuất hiện ý nghĩ như thế.

Đúng là khó tin thật.

Mà, dù sao đây cũng là Tu Chân Giới, chuyện lạ gì mà không có, Vũ Linh thầm mặc niệm.

"Ngươi đã đến-"

Trong một thanh âm trầm tĩnh trống rỗng vang lên bên tai, Vũ Linh giật mình thủ thế, cảnh giác xem xung quanh vắng lạnh căn phòng.

"Là ai?"

"Ta? Ta là chủ nhân của nơi này"

Vũ Linh quay đầu, xem từ bức tranh hiện lên một luồng khói nhẹ, sau đó luồng khói dần tích tụ thành một bóng người.

Vũ Linh im lặng, thầm phúc phỉ này trông giống như phim kinh dị.

"Ngươi là chủ nhân nơi này?"

Vũ Linh xem bóng người mờ ảo, nhưng mơ hồ có thể thấy dung mạo rất giống với người trong tranh.

"Đúng vậy" bóng người thản nhiên
gật đầu.

Vũ Linh nhíu mi, nguyên tác không có viết việc Lưu Thẩm Nhã gặp chủ nhân của động phủ truyền thừa a.

"Là tàn hồn sao?"

Cẩu huyết, đây chính là cẩu huyết.

Mấy bộ tu tiên tiểu thuyết chẳng phải đều gặp tình huống này sao? Đáng tiếc, nhân vật không đúng.

Nhìn bóng người mờ nhạt, như tùy thời một cơn gió thổi qua sẽ tiêu tán, Vũ Linh không khỏi bật thốt ra.

"Đúng là ta hiện tại chỉ là một tàn hồn, ta đã ở đây rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính ta cũng không nhớ rõ, năm xưa lão phu trước khi phi thăng đã để tàn hồn này lại xem chừng nơi đây, hy vọng tìm kiếm một người thừa kế thích hợp. "

"(º0º).Hóa ra còn chưa chết cơ đấy"

Chẳng phải trong tiểu thuyết mấy người thế này đều chết rồi sao? Cho nên mới nói Vũ Linh không là nhân vật chính mệnh cách.

Xem bóng người dùng gương mặt trẻ tuổi lại còn tự xưng là 'lão phu', hừm, Vũ Linh bĩu môi, quả nhiên ở Tu Chân Giới không thể nhìn mặt mà đoán.

Bóng người nghe Vũ Linh nói thế, trên mặt nghiêm trang nhất thời xuất hiện vết rách:

"...Ngươi đang nguyền rủa ta đấy hả, lão phu còn sống sờ sờ đây."

"Thật xin lỗi, ta cho ngài chết rồi đây."

Vũ Linh kinh ngạc xem bóng người, mở miệng nói khiếm, bí cảnh này mở ra hàng vạn năm, có thể tồn tại đến giờ không chết, thật sự đáng kinh ngạc a.

Chưa kể theo lời người này, có lẽ chính thân thể thực của ông ta đã phi thăng, bởi vì dù là độ kiếp kỳ tu sĩ cũng sẽ không sống lâu đến thế.

Bóng người:"..."

Nói ra lời như thế mà còn làm vẻ mặt vô tội, hắn thấy mình giống như hắn đang nghẹn một họng đồ vật nuốt mãi không trôi, cái cảm giác này...thật quen.

"Tiểu nha đầu có thượng phẩm biến dị băng linh căn kia, ngươi đang mạo phạm lão phu đấy, hừ, nhưng nể tình ngươi còn nhỏ lại đồng ngôn vô kỵ ta sẽ tha ngươi một lần."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau