Kiếm Đinh Thiếu Chủ hai mươi lăm tuổi, tu vi Kim Hóa Đan sơ kỳ là con trưởng Môn Chủ Phi Kiếm Tiên, tính khí ta là nhất ai hơn hắn thì sẽ bị phế, độc ác không người nào không biết so với Long Khánh không chỉ gấp mười, đối với hắn phế tu vi phế tay, chân là một niềm vui.
Kha Liễu hai mươi ba tuổi, tu vi Nguyên Anh viên mãn, con gái cưng của Đại Trưởng Lão Phi Kiếm Tiên, tính khí đanh đá chua ngoa ngược lại với Kiếm Đinh cô ghét ai là giết người đó.
Minh Hóa hai mươi bốn tuổi, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, đại đệ tử Môn Chủ tính tình nịnh bợ thì mới sống được đến giờ là tay sai của Thiếu Chủ.
Dinh Châu tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, Bá Tiêu tu vi Nguyên Anh trung kỳ, cả hai đều hai mươi bốn tuổi là trân truyền đệ tử, họ là bạn của Thiếu Chủ
Người còn lại là nhỏ nhất trong nhóm Kha Bảo hai mươi tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, Đệ Đệ của Kha Liễu, thích những món đồ đẹp và nhất quyết phải lấy được, hắn chưa từng giết ai, rất mê gái, hại biết bao nhiêu cô nương.
Kiếm Đinh vui vẻ cười:
- Ha ha ha! Gia tăng tu vi!
Hắn nhìn vào Hỏa Cóc hét lớn:
- Cùng ta lên nào.
Vút...
Vài giây sau bọn họ đã lao vào, một trân chiến diễn ra ngan tài ngan sức, xung quanh đó rất nhiều lõm do Hỏa cốc nhảy lên, lao xuống, hai bên đánh nhau làm mặt đất rung chuyển.
Xẹt... Ầm...
Kiếm Đinh nói lớn:
- Hừ, Da nó thật dày, cẩn thận Hỏa cầu của nó.
Hỏa Cóc há miệng, nhiều lần phung ra quả cẩu lửa làm cháy hết cả khu rừng, bọn người đó ai nấy đều nám đen, sức lực rất mạnh.
Xèo... Xèo
Thấy hai bên đang căng thẳng, Đá Phi lướt đến hái Linh Đài, chạy gấp quay lại nhóm mình, nói nhỏ với mọi người:
“ Mọi người tranh thủ bọn họ đánh nhau chúng ta đi thôi.”
Chín người với một chú sói lén rời đi, nơi đây chỉ còn lại hai bên đang đánh nhau kịch liệt.
Ầm...
Khoảng hai tiếng sau, nhóm của Kiếm Đinh cũng đã tiêu diệt được Hỏa Cóc, mệt mỏi ngồi xuống hồi lại Linh Khí.
Kiếm Đinh nhắm mắt dưỡng thần nói:
- Minh Hóa, ngươi mau đến hái Linh Đài đem lại đây cho ta.
Anh ta ngó sang không thấy gì, chỉ có một mảnh trống không vội hét lớn:
- Thiếu Chủ, không ổn nhóm người lúc nãy đã trộm đi rồi.
Kiếm Đinh mở mắt tức giận nói:
- Mau... Nhanh đuổi theo cho ta.
Vù... Vù...
Tiếng xé gió trong khu rừng, bọn họ chạy nhảy rất nhanh. Chỉ trong vài phút đã đuổi kịp bốn người lúc nãy là nhóm Thiết Kim Tiên, họ không muốn vạ lây nên tách ra.
Nguyệt Sinh người lớn tuổi nhất trong nhóm đã đưa ra quyết định tách khỏi, đang ngồi nghỉ ngơi bất ngờ nhìn thấy phía sau cây cối rung lên.
Sáu bóng ảnh xẹt qua rồi dừng lại trước mặt bọn họ, Nguyệt Sinh run rẩy lấp bấp nói:
- Mấy... vị... xin... tha cho bọn ta, người hái Kim Hóa Thảo là Đá Phi, bọn họ chạy về hướng Đông.
Kiếm Đinh cười ha ha nói:
- Được, các ngươi đi đi nhưng phải để lại một tay lại.
Xẹt...
Đường kiếm loáng qua máu bắn tung tóe, dưới đất chính là của tay của bốn người họ.
Á... Á...
Tiếng la thất rung động cả khu rừng, Kha Bảo lên tiếng:
- Thiếu Chủ, đệ thấy cô gái kia được mà để đệ ăn đi.
Bốc...
Kiếm Đinh đánh hắn nói:
- Ăn cái đầu ngươi chứ ăn, lo mà đuổi theo đi nhóm kia đi, ở đó còn một cô gái xinh nữa.
Kha Bảo luyến tiếc nói:
- Tiếc thật! Mau đuổi theo! Ta thèm rồi!
Bọn họ lại tiếp tục đuổi theo nhóm người của Đá Quý.
Vù... ùu
Trước đó khoản vài dặm Đá Quý đang chạy bỗng dưng nghe tiếng thét mà rung người, quay sang nói:
- Ca Ca, tại sao huynh lại lấy trộm đồ của họ?
Đá Phi đáp lời:
- Không phải trộm, mọi người cùng phát hiện trước, ai lấy được thì của người đó thôi.
Dạ Tinh tức giận mắng:
- Hừ, hai ngươi chỉ giỏi làm vạ lây.
Dạ Đông ngắt lời:
- Đệ này, dù sao mọi người hiện tại đang đi trên một con thuyền.
Dạ Hồng gật đầu nói:
- Ca Ca nói đúng, mọi người đừng để bị bắt.
Vèo...
Vài phút sau, một thanh kiếm từ trên trời trơi xuống.
Phập...
Chặn trước mặt họ, sau lưng họ là nhóm người Kiếm Đinh, hắn cười lớn nói:
- Ha ha ha! Chạy đi, xem các ngươi chạy được đến đâu.