Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 6: Viêm thạch Xích phẩm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người tu tiên cũng chia làm rất nhiều môn phái và các loại tu tiên như Pháp tu, Thể tu này nọ, vẫn còn nhiều loại hơn nhưng có một loại mạnh mẽ nhất và cũng khó tu luyện nhất trong tất cả, chính là Kiếm tu.

Tên cũng như nghĩa, đây là một kiểu người tu tiên đều mang theo bên mình thanh mệnh kiếm, theo truyền thuyết thì thứ bọn họ quan tâm cũng chỉ có thanh kiếm này.

Wow, cái này nhất định là nhân vật đỉnh của đỉnh luôn đó, là vua của tất cả các ông vua luôn! Tim Tô Thiếu Bạch đập mạnh, hai mắt cũng vô thức mở to. Cậu có rất nhiều chuyện về Kiếm tu muốn hỏi, nhưng cảm thấy hiện tại không phải lúc.

Đỗ Văn nhìn dáng vẻ trẻ con của đối phương, không khỏi cười cười, tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ kia. Đứa nhỏ này chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn yêu thương mà.

Người có thể chế tạo mệnh kiếm lợi hại cho Kiếm tu trên đời này được gọi là Chú Kiếm sư. Tiên chủ trên núi Phù Lô kia chính là môn phái Chú Kiếm sư lớn nhất tại đại lục Đông Hoàng này, Bác Sơn phái. Cũng bởi vì nơi này là địa bàn của các Chú Kiếm sư Bác Sơn phái, nên Kiếm tu trong thiên hạ ai cũng đua nhau chạy đến đây tranh như vịt, tranh giành loạn xạ. Vì thế mấy trăm năm trước quốc chủ Cổ Nguyệt quốc liền đơn giản tặng mẩu đất có diện tích ngàn dặm này cho Bác Sơn phái để tỏ lòng thành.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn*, xem ra Chú Kiếm sư mới thực sự là nhân vật đỉnh nhất nhỉ? Mấy vị Kiếm tu dù có lợi hại cũng phải lấy lòng bọn họ, nên dĩ nhiên việc cái vị quốc chủ kia tặng đất cho họ cũng chẳng phải chuyện lạ. Tô Thiếu Bạch ngân ngấn lệ xoa xoa gương mặt bị xoa nắn đến đau kia, cái tên Bác Sơn phái này, hình như hơi quen quen? Thực ra là nghe qua ở đâu nhỉ, hổng lẽ là thấy trong mấy tiểu thuyết võ hiệp trước kia?

*nguyên văn là Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hai câu này cùng nghĩa nhưng câu kia là câu được Việt hóa nên Ngạn quyết định chọn nó

Viêm thạch chính là nguồn cung cho mấy Chú Kiếm sư tu luyện. Mấy thợ mỏ bọn họ thực chất đều là đang khai thác quặng giùm cho Chú Kiếm sư của Bác Sơn phái.

Tô Thiếu Bạch hốt nhiên hiểu rõ mọi chuyện liền gật đầu, bất luận là trên đời này có kỹ thuật đến mấy cũng không thể không có năng khiếu và kinh nghiệm. Xem ra là vì mấy vị Chú Kiếm sư này muốn nâng cao tay nghề nên phải dùng một số lượng lớn viêm thạch để tập luyện. Nếu đã vậy thì việc họ có thể trực tiếp kiểm tra đẳng cấp viêm thạch cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đương lúc cả hai đang nói, xe Hạc lại tỏa ánh sáng thêm lần nữa, chậm rãi hạ xuống, vài giây sau, xe Hạc đi thêm vài bước nữa mới dừng lại quỳ xuống.

"Xuống xe nào!" Xe Hạc dừng lại cũng có nghĩ là đã đến hầm mỏ, Đỗ Văn vỗ vỗ cậu nhóc bên cạnh, gỡ mảnh đá kia ra rồi nhét vào trong người.

Về hình dáng của hầm mỏ, tối hôm qua Tô Thiếu Bạch đã thầm nghĩ về chuyện này, căn bản thì ở đời trước cậu đều thấy qua hình dáng mỏ than đá trên internet và TV. Nhỏ hẹp, dơ bẩn, tối đen như mực, có khi còn có thể đổ sụp gây tai nạn chết người. Nói chung thì điều kiện làm việc tồi tệ, vệ sinh thì khó khăn, tóm lại là không an toàn.

Nhưng mà hầm mỏ viêm thạch trước mắt lại khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của cậu.

Hiện tại cậu đang đứng ở một nơi trông như một đỉnh núi bằng phẳng, cỡ bằng một sân bóng đá cỡ nhỏ, trừ xe Hạc của bọn họ ra còn có bốn năm chiếc xe Hạc khác cũng vừa mới đáp xuống. Một chiếc cách cậu không xa, trên thùng xe có viết một chữ "Thanh", gần đó lại có chiếc viết chữ "Triệu", xem ra là để phân biệt. Bên cạnh đỉnh núi bằng phẳng có một khối đá đỏ thắm hình xoắn ốc men theo rìa được xây thành một bờ tường bảo vệ, cậu đứng rất gần bờ tường, thấy bức tường kia chỉ cao hơn mình nửa cái đầu, miễn cưỡng nhón chân mới có thể thấy rõ được bên ngoài. Đỗ Văn vừa xuống xe đã bị người khác gọi đi, nên mới dặn bọn họ không cần đi đâu xa cả.

Thấy xung quanh có không ít người dáng vẻ lười nhác đang đứng, Tô Thiếu Bạch đoán là vẫn chưa đến giờ thay ca, mới an tâm đi quanh một chút đặng quan sát xung quanh. Bên góc phía đông và tây đều có đặt một cái bàn hình L trong góc, bên cạnh có dựng một lá cờ hình con dao[1] cao gần hai người, nền vàng chữ đỏ, một cái viết chữ "Tiến" một cái viết chữ "Thu". Sau hai cái bàn, có vài người mặc y phục nâu ngắn bó sát[2] đang ngồi, trên đầu trùm chiếc khăn cùng chất liệu cũng màu nâu, trông như là người làm việc cho hầm mỏ. Đỗ Văn và những người thoạt nhìn giống như những thợ mỏ lâu năm đều đến chào hỏi những người đó, xem ra là có quen biết nhau.

Gió mát từ bên ngoài bờ tường thổi phất vào mặt, còn có nhiều tảng mây trắng, tựa hồ đưa tay là có thể đụng tới.

Dõi mắt trông về phía xa, mặt trời mới mọc mang theo hàng ngàn ánh dương mờ ảo, phủ kín dãy núi lớp lớp như rừng, bốn phía đỉnh núi bằng phẳng đầy những tảng đá nguy nga kỳ lạ, mây bay lững lờ, hàng trăm sắc màu xinh đẹp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp di chuyển liên tục, kéo dài không dứt, tựa như tiên cảnh. Cảnh trí này, thật khiến người ta quên đi những suy nghĩ dung tục, tâm hồn trở nên thanh thản, mà cũng chẳng hề thua kém những danh lam thắng cảnh Tô Thiếu Bạch từng du ngoạn ở kiếp trước tí nào.

Lại nhìn xuống qua bờ tường thấp kia, núi dựng thẳng chót vót, mây khói phủ kín, căn bản là không nhìn thấy đáy.

Mà đối diện sơn động, có một cây cầu treo dài chừng hai mươi mấy mét nối bên đó với đỉnh núi bằng phẳng bên này. Từ trong ra ngoài sơn động kia phủ đầy những mảnh đá óng ánh trong suốt, bên trong không biết dùng đèn dầu gì mà toàn bộ cửa động được chiếu sáng như ban ngày, đẹp y như thế giới băng tuyết mà cậu từng đọc trong những câu chuyện thiếu nhi.

"À, vị kia chính là Tiên chủ, Chú Kiếm sư." Đỗ Văn không biết đã trở lại từ lúc nào, nhỏ giọng nói cho Tô Thiếu Bạch, ý bảo cậu nhìn sang chỗ đầu cầu treo. Ở đó có một thiếu niên dáng người cao ngất đang đứng đưa lưng về phía bọn họ, tà áo trắng thanh thoát, đầu đội mão trắng viền bạc, bên hông đeo một miếng lệnh bài màu trắng có viết chữ "Bác" bằng nước sơn màu bạc. Khi gió trên núi thổi qua làm lay động mấy sợi tóc và gấu áo của người nọ, thật sự là có cảm giác thanh thoát tựa thần tiên.

Những người trên sân không một ai dám đến gần hắn, chỉ dám dùng ánh mắt kính sợ* mà thi thoảng liếc trộm mà thôi.

*kính sợ: kính nể và kinh sợ

Đợi cho đến khi thiếu niên kia xoay đầu lại, bạn trẻ Tô Thiếu không nhịn được nở một nụ cười. Ha, cuối cùng cũng tìm được người có tướng mạo còn hãi hơn cả mình. Này thì môi hồng răng trắng, mắt hạnh khép hờ, quả thực là một gương mặt xinh đẹp khó tìm.

"Những người nào chuẩn bị vào động tới nhận thẻ bài đi." Người ngồi sau cái bàn ở trong góc phía đông có cắm cây cờ có viết chữ "Tiến" nói to, Đỗ Văn nhanh chóng dẫn cậu đến đó. Sau khi xác nhận tên trên danh sách một hồi thì được nhận một ngọc bài hình vuông bằng đồng không lớn cũng không nhỏ, mà cũng chẳng thấy bất kỳ hoa văn nào. Chỉ có một cái lỗ tròn được đục ở một góc, tại đó có xỏ một sợi dây xích bằng bạc.

Đa phần những người sau khi nhận thẻ bài đều tiện tay đeo lên cổ, kể cả Đỗ Văn. Tô Thiếu Bạch cũng học theo bọn bọ, đeo ngọc bài vào cổ mình. Góc bàn bên kia có đặt một hàng búa bằng đá dài hơn một thước và túi thêu màu đen viền chỉ bạc. Cây búa đá đó cũng có màu đen, nhỏ hơn một nửa so với bàn tay của người trưởng thành, cảm giác khi cầm trong tay rất giồng lúc kiểm tra linh nguyên ở nhà Trưởng thôn. Còn ở chỗ cái bàn có cắm cây cờ chữ Kỳ nằm trong góc phía Nam, từ đầu đến cuối chẳng có một ai, ngoại trừ người đàn ông trung niên mặc y phục nâu ngắn bó sát kia thì tịnh không có một bóng người. Thấy mọi người chẳng ai đi qua đó nên cậu cũng không qua đó mà chỉ đứng tại chỗ là tò mò nhìn xung quanh, tự hỏi không biết bàn bên kia dùng để làm gì.

Người phân phát búa đá và túi đeo tên là Đỗ Tài, thấy trong hàng ngũ có Tô Thiếu Bạch và mấy gương mặt lạ hoắc khác, liền cố ý cầm mấy thứ đồ này lên rồi giảng giải cho bọn họ cách dùng.

Ngọc bài phát lúc đầu là lá bùa dùng để quay trở về, bên có chứa pháp trận do Tiên chủ vẽ, khi bọn họ ở trong hầm mỏ làm việc trong một thời gian dài, chỉ cần bất kỳ lúc nào cảm thấy váng đầu hay thân thể không khỏe thì chỉ cần dùng búa đá đập bể ngọc bài, phá trận sẽ tự khởi động đưa người trở lại khoảnh sân này. Nếu đã ở trong đó đủ một ngày một đêm, cũng có thể trực tiếp đập bể ngọc bài này đặng trở về. Lúc này, Tô Thiếu Bạch không thể không thừa nhận, nếu không phải khăng khăng làm theo ý mình thì những thứ mà mấy Tiên chủ đưa cho này cũng xem như là đảm bảo an toàn lao động rồi. Ngay cả trong mấy cái game online cũng có phát miễn phí mấy cái hồi thành quyển* này nọ nữa mà.

*hồi thành quyển: này là một kiểu bùa chú hồi thành trong game, kiểu như lúc đang ở vùng không an toàn thì dùng cái này để trở lại khu vực an toàn gần nhất á

Cái túi màu đen còn gọi là túi Khôn*, còn cây búa đá là dụng cụ để đào viêm thạch, chỉ cần men theo phần gốc của viêm thạch rồi dùng búa gỡ nó xuống, cho vào trong túi Khôn là được. Công việc này nghe qua hình như cũng không khó mấy.

*Khôn ở đây là từ chữ quẻ Khôn (坤), một que trong Bát quái, tượng trưng cho nguyên tố đất

"Hôm nay người mới đến khá nhiều, nếu muốn có người có kinh nghiệm dẫn đường, có thể dùng năm cân viêm thạch đến chỗ ta để đăng ký." Đỗ Tài nhìn tốp người Tô Thiếu Bạch, nói thêm một câu.

"Dẫn đường?" Gì mà dẫn đường? Tô Thiếu Bạch nhíu mày, còn cần cả dẫn đường ư? Năm cân viêm thạch bằng một phần ba tiền mướn phòng của cậu đó!

Đúng lúc này, bên cái bàn phía nam kia đột nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi, "Xích phẩm! Chính là Xích phẩm đó!"

Tô Thiếu Bạch đánh mắt qua bên đó, cái bàn nọ vốn trước đó chẳng có ai, không biết tự lúc nào đã chật ních người đứng đó. Nghe thấy có tiếng kêu sợ hãi, nhiều người đứng ở trên khoảnh sân này đều chạy sang bên đó nhìn. Đỗ Văn vỗ vỗ lưng cậu rồi cũng mang cậu qua đó. Ngay cả thiếu niên y phục trắng đầu đội mão bạc cũng nhấc nhân bước qua.

Thiếu niên kia đi mấy bước, vừa đúng lúc đến ngay cạnh Đỗ Văn và Tô Thiếu Bạch đang ờ vòng ngoài đám người tụ tập. Đoàn người tự động tránh ra nhường một khoảng trống thật lớn cho vị Tiên chủ kia, cả đám lùi ra sau cho hắn tới trước nhất. Đỗ Văn kéo Tô Thiếu Bạch đến bên đám người bên cạnh, cố gắng cách xa Tiên chủ một chút để tránh cậu nhỏ này tuổi nhỏ không hiểu chuyện rồi cứ thế mà xông tới cạnh Tiên chủ.

Trên bàn đá xám ngoét có đặt một khối đá màu đỏ, màu đỏ au tựa như ráng chiều rực lửa, vô cùng xinh đẹp. Mà người đàn ông vùa mập vừa lùn đứng cạnh bàn, trên trán đầy mồ hôi, hưng phấn đến nỗi môi cũng run rẩy cả lên.

Mà cái người mặc đồ nâu bó sát đứng sau bàn kia, hiện giờ đang khe khẽ đặt khối đá màu đỏ kia lên một bệ đá hình cái đĩa dẹp ở bên cạnh để kiểm nghiệm.

"Thượng đẳng." Thiếu niên y phục trắng kia thản nhiên nói, còn chưa dứt lời, từ bệ đá kiểm nghiệm truyền ra ba tiếng gõ như âm thanh gõ mõ.

Vang ba tiếng là thượng đẳng, hai tiếng là trung đẳng, còn một tiếng là hạ đẳng.

"Thượng đẳng!" Trong đoàn người liền vang ra những tiếng reo hò thật lớn, không khí xôn xao hẳn lên!

Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia, ngay cả tảng đá mà hắn cũng không đụng đến, chẳng lẽ chỉ nhìn bằng mát là có thể phân biệt được đẳng cấp?

"Năm cân sáu lượng." Người mặc áo nâu bó sát đứng sau bàn thông báo trọng lượng, thanh âm rõ ràng là đang run rẩy.

Bên bả vai truyền đến cảm giác đau nhức, kéo tâm tình đang đặt trên người vị Chú Kiếm sư kia của Tô Thiếu Bạch trở về. Đỗ Văn không nhận ra mình suýt chút nữa đã bóp chết cậu, cũng giống như cái người vừa lùn vừa mập đứng đằng kia vậy, toàn thân rung rẩy kích động, không ngừng thấp giọng lặp lại, "Năm cân sáu lượng, năm cân sáu lượng!"

Xích phẩm thượng đẳng! Một cân đổi ra một ngàn cân Bạch phẩm hạ đẳng. Năm cân sáu lượng, tương đương với 5600 cân Bạch phẩm hạ đẳng.

Nhẩm tính qua, đến cả Tô Thiếu Bạch cũng sợ ngây người. Khối viêm thạch trước mặt cậu hiện tại tương ứng với tiền thuê nhà ba mươi mốt năm của cậu và mẹ con Tưởng gia đó! Đây có khác gì trúng giải độc đắt cả năm đâu, thật đúng là cảm giác tim nổ mạnh một cái nha! Mỗi năm mà đào được một khối viêm thạch như vậy, không chỉ cơm áo không cần lo nữa, mà bản thân cũng có thể tiến vào bảng phú hào nhanh lắm đó! Mọi lo lắng trong lòng Tô Thiếu Bạch cứ thế bị quét bay sạch, tâm tư tràn đầy mong chờ với cái hầm mỏ kia.

Người đàn ông mập lùn lau mồ hôi trên trán một chút, mặt mày rạng rỡ, ôm viêm thạch vui vẻ bỏ đi.

Tô Thiếu Bạch và Đỗ Văn vẫn còn muốn nhìn thêm chút nữa, thì nghe tiếng chuông đồng trên cầu treo vang lên. Đỗ Văn tựa như tỉnh dậy từ trong giấc mộng, tóm cậu qua chỗ cây cầu treo, "Đến lượt chúng ta vào hầm mỏ rồi."

"Tôi còn muốn hỏi một chút, chuyện dẫn đường là như thế nào vậy." Tô Thiếu Bạch sực nhớ tới chuyện bị cắt ngang ban nãy.

"Để ta dẫn đường cho cậu, đừng lãng phí năm cân viêm thạch đó." Đỗ Văn hào sảng kéo cậu về phía chỗ cầu treo. Dẫn đường chính điều quan trọng đầu tiên của những người đào mỏ mới đến, họ có thể mời một thợ mỏ lâu năm đi cùng, dạy mình cách làm sao để đào thạch. Mà lời của những vị thợ mỏ dày dặn kinh nghiệm này chắc chắn sẽ giúp mấy ma mới đỡ phải đi đường vòng. Nhưng nếu làm vậy sẽ làm lỡ tiến độ của mấy vị thợ mỏ lâu năm này, vậy nên chỗ này quy ước dùng năm cân viêm thạch Bạch phẩm hạ đẳng làm "học phí".

Hắn nói một câu nhẹ nhàng như không là để giúp Tô Thiếu Bạch tiết kiệm được năm cân viêm thạch. Tô Thiếu Bạch lập tức cảm động đến rơi nước mắt, cảm thấy dù có bị Đỗ Văn nhéo má hai ba chục lần cũng không sao cả!

Dường như được khối Xích phẩm thượng đẳng vừa rồi cổ vũ, tất cả mọi người tràn trề tinh thần xuất phát hướng về phía hầm mỏ. Cầu treo vốn đã chênh vênh lại còn bị những thợ mỏ hưng phấn bước đi dữ dội, càng thêm rung động mãnh liệt.

Đỗ Văn lo lắng cúi đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh, tuy nói là có hình dáng như tiên trưởng, nhưng mà dưới cầu treo này là vực sâu vạn trường. Trong lòng Tô Thiếu Bạch tràn đầy tự tin nắm sợi dây sải bước, Hoa Sơn cheo leo rồi thì đường núi hiểm trờ cậu đều đã đi qua hết rồi, chỉ mỗi cái cầu treo này thì là cái đinh gì chứ!

Hai giây sau, cậu níu chặt sợi dây thừng bên người, miễn cưỡng giữ vững thân thể, khóc không ra nước mắt, còn có thể vô dụng được hơn nữa không hả?! Chủ cũ của thân thể này thế mà lại sơ độ cao cơ đấy! Đi qua cầu treo vậy mà lại phản xạ có điều kiện, sắc mặt trắng bệch, tứ chi như muốn nhũn ra.

Tô Thiếu Bạch hoa mắt váng đầu, vừa mới được viêm thạch Xích phẩm kia hun nóng ý chí, lại bị cái thân thể phế phẩm này dội tắt cho không còn một mảnh. Chắc sẽ không có chuyện cậu không thể dùng búa gỡ khoáng thạch xuống đấy chứ?

May mắn là Đỗ Văn vốn luôn chú ý động tĩnh bên này, nên nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của cậu, vội nắm tay cậu kéo thẳng một mạch sang phía đối diện.

oOo

Chú thích:

[1] Lá cờ hình con dao: hình minh họa bên dưới.

[2]: y phục nâu ngắn bó sat: thực ra nguyên bản chữ này là đoản đả (短打) tức là quần áo bó sát người được dùng trong lúc tập võ, hình minh họa bên dưới.