Tuy nói người của tộc Bạch Vũ hoàn toàn không biết vì sao bọn họ bị trừng mắt một cái đã trực tiếp quỳ xuống, nhưng từ về mặt khác lòng tin của những người chim này sau khi quỳ xuống ngược lại kiên định Nguyên Tu Vân, Dịch Nhiên ba người bọn họ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ —— dù sao bị người ta trừng một cái bọn họ đã quỳ xuống, vậy phải là bao nhiêu lực lượng đây!
Dịch Nhiên mắt lạnh nhìn tộc nhân Bạch Vũ hiểu lầm cũng không giải thích, cho dù sau cùng cũng phải thành công, lười nói nhảm nhiều như thế.
Nguyên Tu Vân từ trong tay của tộc trưởng tộc Bạch Vũ nhận lấy cọng lông Kim Ô, sau đó hơi nhắm mắt thử đem linh lực rót vào cọng lông Kim Ô này, sau đó y phát hiện cọng lông Kim Ô không ngoài dự liệu chính là thuộc tính Hoả, hơn nữa bên trong quả thật có một linh lực đặc biệt cuồng bạo rồi lại có quy luật, có lẽ dùng nó phá vỡ cái chắn của biên cảnh Đông Hải vẫn là có thể.
Lúc bàn bạc xong chuyện này sắc trời đã sáng choang, bọn người Nguyên Tu Vân cũng không làm lỡ thời gian trực tiếp đem lông Kim Ô để vào trong túi Phúc sau đó liền trực tiếp từ trên đảo nhảy xuống.
Cho dù phía dưới tất cả đều là nước biển, mà nơi có nước biển thì có các nhân tộc của tộc Hắc Ngư, bọn họ muốn gặp thủ lĩnh của tộc Hắc Ngư, tùy tùy tiện tiện bắt con cá dẫn đường thì được rồi nha.
Sau đó trong nháy mắt bọn họ nhảy xuống biển đã bị vây quanh.
Nguyên Tu Vân giật khoé miệng nhịn không được ở trong lòng chậm rãi thổ tào, đây vốn cũng không phải là bọn họ tuỳ tiện nắm một con cá đi hỏi đường, là bọn họ bị một đám vây quanh mang tới trước mặt thủ lĩnh mới đúng chứ. Mặc dù quan hệ của chủ động bị động có chút không đúng lắm, nhưng cuối cùng chỉ cần phải gặp được cá thủ lĩnh là được... Nguyên Tu Vân cảm thấy bọn họ không nên tính toán nhiều như vậy, hơn nữa đám người cá tộc Hắc Ngư này mặc dù dáng dấp không xinh đẹp bằng mỹ nhân ngư, thế nhưng thái độ đối đãi của bọn họ vẫn tương đối tốt.
Sở dĩ nguyên nhân như vậy, khi Nguyên Tu Vân nhìn thấy ở trong người cá bao quanh bọn họ có một con đã từng ở Đông Hải giao dịch Bạch nhục thuỷ tinh đống với bọn họ liền hiểu, mà nếu đã biết bọn họ cũng không có địch ý gì, Nguyên Tu Vân lại báo cho bọn họ biết có chuyện quan trọng muốn nói với tộc trưởng tộc Hắc Ngư, vì vậy đám người cá của tộc Hắc Ngư đem bọn họ làm thành một vòng dẫn đi tới thuỷ tinh cung ở đáy biển.
Nguyên Tu Vân ngay từ đầu đối với thuỷ tinh cung cua tộc Hắc Ngư thật sự là không có coi ra gì, dù sao đám tộc Hắc Ngư này và mỹ nhân ngư trong tưởng tượng của y cũng khác nhau thật lớn, nhưng lúc y thật sự đến trước thuỷ tinh cung, lại phát hiện thẩm mỹ của đám người cá tộc Hắc Ngư thật sự rất tốt, thủy tinh trong suốt màu sắc khác nhau hợp thành tường thạch anh của một tòa đại điện xinh đẹp, theo ánh mặt trời trên mặt biển xuyên thấu qua, khiến cái cung điện này hiện ra nhiều màu sắc mà lại bắn ra tia sáng bốn phía.
Lúc từ đáy biển thấy được tòa cung điện này, Nguyên Tu Vân ba người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc và thưởng thức, đám người cá của tộc Hắc Ngư thấy vẻ mặt của bọn người Nguyên Tu Vân, đều rất là tự hào ngẩng đầu lên, mà trong đó có một con cá nhỏ màu đen rất kiêu ngạo vẫy vẫy đuôi nói: "Thế nào, cung điện chúng ta đẹp chứ?"
Nguyên Tu Vân cười cười gật đầu: "Rất đẹp."
Cá đen nhỏ vui mừng vẫy đuôi đánh một vòng, sau đó mang theo bọn người Nguyên Tu Vân đi vào trong toà cung điện xinh đẹp này. Để bọn họ gần như không tốn công sức đã trực tiếp gặp được tộc trưởng tộc Hắc Ngư.
Trong nháy mắt thấy được tộc trưởng tộc Hắc Ngư, Nguyên Tu Vân mở to hai mắt nhìn cảm thấy bản thân y kinh diễm mất rồi —— tộc trưởng tộc Hắc Ngư ngoại trừ đen ra, tất cả những thứ khác vậy mà đều rất phù hợp tất cả yếu tố của mỹ nhân ngư! Vẩy cá và đuôi như bảo thạch đen vậy, lồng ngực tinh tráng đường cong duyên dáng, ngũ quan tuấn mỹ, tóc màu đen, ngoại trừ da đen chút, những thứ khác cơ hồ là hoàn mỹ! Ngay cả răng nanh cũng chỉ là có hai cái ở ngoài môi mà thôi, khiến hắn có vẻ có chút gợi cảm, mà không phải như những tộc Hắc Ngư khác, toàn bộ hàm răng đều bọc ở trên miệng, thoạt nhìn hung tàn lại nhược trí.
Như thế Nguyên Tu Vân vừa nhìn thoáng cái đã có chút mê mẩn, trực tiếp đưa tới bất mãn của đạo lữ nhà mình bên cạnh. Dịch Nhiên trực tiếp hừ lạnh một tiếng cầm kiếm chọc hông Nguyên Tu Vân một cái, Nguyên Tu Vân dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị chọc giật mình, trợn mắt nhìn về phía Dịch Nhiên, người sau lạnh như băng nhưng rất nghiêm túc nhìn Nguyên Tu Vân hỏi một câu: "Hắn đẹp hơn ta? Ta cảm thấy ta đẹp hơn hắn."
Nguyên Tu Vân nhất thời không nói gì, ho khan một tiếng sau đó nghiêm túc gật đầu: "Ngươi đẹp mắt nhất! Ai cũng không đẹp bằng ngươi!"
Dịch kiếm tu lúc này mới thỏa mãn gật đầu, đứng ở trước mặt của Nguyên Tu Vân, đặc biệt thẳng thắng cản trở đường nhìn của Nguyên Tu Vân lần thứ hai nhìn về phía tộc trưởng tộc Hắc Ngư, Nguyên Tu Vân bị hành vi hơi có chút ấu trĩ của hắn khiến cho không nhịn được muốn cười, rồi lại ở trong lòng nhịn không được cảm thấy có chút vui vẻ, lập tức lắc đầu nói với Dịch Nhiên: "Ta muốn nói chính sự đó, nói xong chúng ta đi liền."
Dịch Nhiên mới bất đắc dĩ nhường ra, toàn bộ động tác của hai người bọn họ cũng không che giấu bao nhiêu, vì vậy tất cả người cá của tộc Hắc Ngư cộng thêm một con gà ngốc Sặc Sỡ bên cạnh, cứ như vậy quang minh chính đại mà bị hai người show vẻ mặt ân ái. Nhịn không được cũng có chút muốn đốt đốt đốt.
Tộc trưởng tộc Hắc Ngư thấy biểu hiện của bọn họ ngược lại cũng buông xuống một chút đề phòng, dù sao một đôi đạo lữ ngốc manh như thế, nhất định sẽ không tạo thành ảnh hưởng to lớn gì đối với tộc Hắc Ngư đi? Sau đó tộc trưởng tộc Hắc Ngư nghe được yêu cầu của Nguyên Tu Vân
"Ngươi muốn một mình nói chuyện với ta sao?" Tộc trưởng tộc Hắc Ngư nhướng mi, Nguyên Tu Vân gật đầu: "Sự tình tương đối quan trọng, hơn nữa liên quan đến phát triển của tộc Hắc Ngư, cho nên ta muốn nói chuyện một mình với tộc trưởng ngài."
Sau khi tộc trưởng tộc Hắc Ngư nhìn thật sâu Nguyên Tu Vân một cái, suy tư chỉ chốc lát liền gật đầu đồng ý, hắn mang theo Nguyên Tu Vân Dịch Nhiên ba người đi tới trong một căn mật thất, đương nhiên ở trong mật thất này ngoại trừ Nguyên Tu Vân ba người ra, còn có tộc trưởng tộc Hắc Ngư và hai người đại trưởng lão khác, Nguyên Tu Vân cũng không lời vô ích, trực tiếp đem thư lông chim của tộc trưởng tộc Bạch Vũ viết giao cho tộc trưởng tộc Hắc Ngư.
Tộc trưởng tộc Hắc Ngư vừa nhìn thấy thư lông chim kia, thì theo bản năng lộ ra mặt ghét bỏ. Dùng hai đầu ngón tay cầm tin lông chim, sau đó trực tiếp giao cho đại trưởng lão bên cạnh. Tộc trưởng tộc Hắc Ngư ghét bỏ nói: "Đọc thì đọc đi, ta cũng không biết sao con chim có mũi ở trên đỉnh đầu kia lại muốn viết thư cho ta?"
Đại trưởng lão bị ép cầm thư lông chim mặc dù cũng rất muốn buông tay mặc kệ, thế nhưng không có quyền lợi lớn như tộc trưởng, chỉ có thể mặt đen lại nắm lỗ mũi đọc nội dung trong thư lông chim, sau đó ba vị tộc Hắc Ngư liền trực tiếp lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, sau khi đại trưởng lão đem nội dung trong thư lông chim đọc xong, tộc trưởng tộc Hắc Ngư đã ngồi nghiêm chỉnh nhìn Nguyên Tu Vân ba người bọn họ, nói thẳng: "Trong thư lông chim này nói là sự thật?"
Nguyên Tu Vân gật đầu: "Ba người ngoài tộc chúng ta sao có khả năng ở trong vài ngày đã làm ra thư lông chim như vậy được, huống chi, trong tay ta còn có thánh vật của tộc Bạch Vũ có thể mở cái chắn."
Lúc tộc trưởng tộc Hắc Ngư nghe được hai chữ thánh vật trực tiếp nheo lại hai mắt: "Thánh vật của tộc Hắc Ngư chúng ta là vảy Rồng, mà thánh vật của tộc Hắc Ngư chắc là lông Kim Ô. Ngươi lấy được lông Kim Ô rồi?"
Nguyên Tu Vân nghe được hắn nói như thế, không gật đầu cũng không lắc đầu, chẳng qua vẻ mặt của y lại làm cho tộc trưởng tộc Hắc Ngư khẳng định y nhất định lấy được. Bởi vậy tộc trưởng tộc Hắc Ngư liền lộ ra vẻ mặt phức tạp, ngừng chỉ chốc lát sau, hắn lại cười một tiếng: "Người chim vậy mà ngược lại cũng không ngốc, hơn nữa cuối cùng là quả quyết thông minh một phen rồi."
Tộc trưởng tộc Hắc Ngư khoát tay áo với bọn người Nguyên Tu Vân, biểu thị ba người phải thương lượng một hồi, sẽ cho Nguyên Tu Vân đáp án. Bọn người Nguyên Tu Vân cũng không thèm để ý, trực tiếp đợi ở bên trong mật thất, cho dù vừa rồi sau khi thấy biểu tình của tộc trưởng tộc Hắc Ngư, Nguyên Tu Vân có thể khẳng định vị này chỉ cần không ngốc thì nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, mặc dù qua gần nửa canh giờ ba vị này mới thương lượng ra kết quả, nhưng kết quả của bọn họ thì Nguyên Tu Vân đã sớm nghĩ xong rồi. Tộc Hắc Ngư cũng đồng ý tới một trận diễn tập thực chiến chính diện với yêu thú. Hơn nữa tộc trưởng tộc Hắc Ngư cũng lấy ra một bảo bối lóe ánh đen cho Nguyên Tu Vân, Nguyên Tu Vân vừa nhìn, đây là một lân phiến [miếng vảy] màu đen, thiếu chút nữa cho rằng đây là thánh vật vảy Rồng của tộc Hắc Ngư, chẳng qua nhìn kỹ, lại cảm thấy vật này thật sự có chút quá nhỏ rồi.
Dịch Nhiên đi lên trước nhìn thoáng qua, nói thẳng: "Vảy Nguyên Long, loại này chỉ là còn chưa hóa thành lân phiến Giao Long trình độ cao nhất của Rồng, mặc dù không có cách nào so sánh với vảy Rồng, cũng là lân phiến có lực phòng ngự tương đối cao rồi."
Tộc trưởng tộc Hắc Ngư: "Ta không thể cho các ngươi thánh vật bổn tộc, dù sao việc này không phải chúng ta phát động, cũng không thể cũng không cho các ngươi cái gì, nếu bàn về nhân quả các ngươi coi như là đại ân giúp tộc Hắc Ngư chúng ta, cho nên lân phiến Giao Long này cho ba người các ngươi, chỉ cần công kích của tu vi ở dưới Hợp Thể, lân phiến này có thể ngăn trở ba lần công kích trí mạng. Coi như tộc Hắc Ngư chúng ta vì cởi ra cái chắn tận phần tâm đi."
Nguyên Tu Vân vốn không có ý định có thể có thù lao gì, nhận được vảy Nguyên Long coi như là niềm vui ngoài ý muốn rồi, vì vậy y gật đầu thu hồi lân phiến, lại hỏi: "Vậy có thể bắt đầu chuẩn bị, ít nhất, có thể cho những người cá có một chút cảm giác nguy cơ, nếu như tốc độ chúng ta nhanh, có thể hai ba ngày sau là có thể đem Hải yêu thả ra rồi."
Tộc trưởng tộc Hắc Ngư đối với lần này chỉ là khoát tay áo: "Một đám nhãi con này không ai ngừng đánh bức thiết thì tuyệt đối sẽ không nhớ lâu, đều cho rằng trời đất bao la bản thân lớn nhất đấy, đến lúc đó chỉ cần không chết tùy bọn nó bị thương thôi, dù sao vật cạnh (tranh) tời trạch (lựa chọn) người thích hợp sinh tồn thế giới, đã rời khỏi chúng ta đã lâu, chúng ta cần bản thân cảm nhận được đau điếng, mới có thể nhìn thẳng nổi."
Nguyên Tu Vân đối với lần này ngược lại biểu thị tương đối tán thành, chẳng qua nghĩ đến sau khi đám người cá hữu hảo này sẽ hung ác khắc nghiệt lên, cảm thấy cũng là sinh lòng cảm thán, khi ba người bọn họ ngồi ở trên phi thảm Tuyệt Mệnh, lúc hướng về phía Đông Nam, Nguyên Tu Vân nhìn phiến đại dương yên ả này, nhịn không được thở dài:
"Qua mấy ngày nữa, hải vực này cũng sẽ không yên ổn nữa, an nhàn sinh hoạt rốt cuộc tốt hay xấu?"
Dịch Nhiên và Sặc Sỡ đều hiểu được ý trong miệng Nguyên Tu Vân, chẳng qua bọn họ cũng không mở miệng, bởi vì trong lòng bọn họ cũng không có nhiều đáp án xác thực. Rốt cuộc là hoàn cảnh sinh hoạt mãi mãi đều an nhàn tốt không? Vẫn có sóng lớn có sinh hoạt khúc khuỷu được không? Người trước tuy tốt, nhưng một khi gặp phải việc lớn sẽ sụp đổ hoàn toàn; người sau tuy khó, lại luôn có thể khiến người ta có đề phòng kiên cố hơn.
Cho nên Nguyên Tu Vân đến cuối cùng tổng kết một câu rất không đúng: "Cái gọi là ăn no mang lương khô tạnh mưa mang dù, sinh ở dưới ánh mặt trời, đừng quên mưa gió, đó là tốt nhất đi!"