Cẩn thận từng li từng tí ôm bao y phục mới, ta vui vẻ chạy về phòng cất thật kỹ rồi mới đi ra.
Cố Khanh Hằng rất biết nghe lời, ngoan ngoãn ngồi trong sân chờ ta, thấy ta chạy tới, hắn đứng lên, mỉm cười ngọt ngào với ta.
Ta kéo hắn đi chơi trò ném bao cát, lúc trước không ai chơi với ta, ta chỉ chơi một mình. Hôm nay cuối cùng cũng có người nguyện ý chơi với ta, ta vui còn không kịp. Chỉ là tên Cố Khanh Hằng kia lại thật sự chơi quá tệ, chơi chẳng vui chút nào.
Khi thì hắn vò đầu, khi thì hắn cắn răng, lại luôn không tiếp được bao cát để nó rơi xuống đất. Ta mắng hắn ngốc, hắn cũng không giận, chỉ xấu hổ cười. Ta lắc đầu, không biết hắn từ đâu tới mà tính tình lại tốt như vậy, cũng khiến ta không thể tức giận được.
Cầm lấy bao cát trong tay, ta thuận miệng hỏi: “Khanh Hằng, cha ngươi làm chức quan gì vậy?”
“Đại học sĩ.”
“Đại học sĩ có phải là chức quan lớn không?”
“Ừ – Coi như là vậy đi.”
“À.” Thật ra lớn đến mấy, ta cũng không biết được.Trộm liếc hắn, thấy hắn vẫn đang cố gắng tiếp bao cát hết lần này đến lần khác, thậm chí trên trán mồ hôi đang chậm rãi chảy ra. Một lúc sau, ta lại nói: “Hôm nay cha ngươi đến đây làm gì?”
Hắn không nhìn ta, vẫn chăm chú tập động tác trên tay, thấp giọng đáp: “Cha nói hoàng thượng vừa mới đăng cơ, việc tuyển tú có lẽ phải trễ vài năm. Ừ, chắc cũng sẽ không quá muộn, có lẽ là không tới ba năm. Ái chà –” mắt thấy sắp tiếp được bao cát rồi, lại không chú ý, để nó tụt qua kẽ tay rơi xuống.
Mà những lời hắn nói, làm ta ngây dại.
Hóa ra, không thể làm Tiên Hoàng Phụng, không thể làm Thái Tử Phụng, cũng có thể làm Tân Phụng Hoàng!
Phụng thân, Phụng thân à….
“Á á á!” Ta la to một tiếng, tức giận ném mạnh bao cát trên tay xuống đất, bỗng nhiên đứng lên, nắm chặt hai tay lại.
Cố Khanh Hằng không rõ chuyện gì xảy ra, vội vàng đứng bật dậy theo ta, liền la lên: “Tam nhi, muội làm sao vậy?”
Ta được tặng quần áo mới nên rất vui vẻ. Nhưng không nghĩ tới hôm nay, có người còn nhận được tin tốt hơn, vì thế sẽ càng vui vẻ hơn so với ta.
Nghĩ đến đây, một câu ta cũng không nói, xoay người bỏ chạy.
“Tam nhi!” Phía sau, Cố Khanh Hằng gọi ta thật to, ta không nghe thấy tiếng bước chân hắn đuổi theo ta, chỉ nghe hắn nói: “Có phải ta chơi tệ quá nên muội giận không?”
Ta không để ý đến hắn, Khanh Hằng thật là khờ.
Hôm ấy, cuối cùng Cố Khanh Hằng cũng không đến tìm ta. Về sau, ta nghe nói lúc Cố đại nhân rời khỏi, cha ta tiễn đến tận cửa phố. Ta nghĩ, Cố Khanh Hằng thực sự nói đúng rồi, Cố đại nhân chính là vì việc này mà đến.
Ta có một chút ủ rũ ngồi trong sân, lúc xé cánh hoa trong tay thì nhìn thấy Thiên Phi và Thiên Lục từ xa đi tới, trong khoảnh khắc lúc nhìn về phía ta, trong con ngươi của Thiên Phi hiện lên một ánh sáng khác thường. Nàng ta không nói một câu nào cả, chỉ dùng vẻ mặt kiêu ngạo mà lướt qua ta. Thiên Lục quay đầu lại, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Lúc chạng vạng, có một nha đầu vội vã chạy tới, chặn ngang rồi kéo ta đi, nói: “Tam tiểu thư, phu nhân đang tìm người đấy!”
Ta vẫn chưa kịp phản ứng đã bị nàng ta kéo đi.
Chỉ là ta không nghĩ ra phu nhân tìm ta có việc gì? Đừng nói là vì việc Phụng thân rồi lại muốn may thêm y phục mới cho Thiên Lục nữa nhé?
Nhưng ta chỉ đoán đúng một nửa. Đúng là vì chuyện y phục mới, cũng là bởi vì ta.
Vừa mới bước một bước qua cửa, có ai đó độc ác đẩy mạnh ta từ phía sau, ta lảo đảo thân mình, không thể đứng vững, lập tức ngã nhào trên nền đất. Theo bản năng, bàn tay ta vươn ra chống đỡ, lòng bàn tay ma sát với sàn nhà, ngay lập tức cảm giác đau rát ập đến.
“Tiểu tiện nhân! Ngươi không vừa ý với sự đối đãi của bổn phu nhân sao? Dám trộm y phục mới của Lục nhi để mặc!” Giọng điệu của phu nhân xen lẫn sự tức giận, ta ngước mắt nhìn thì thấy bà ta đang nhìn thẳng vào người ta, ánh mắt dán vào y phục của ta.