Cúi đầu ho khan một trận, thân thể lắc lư một chút, lúc ta ngã xuống, bàn chân vô ý bị trượt một cái, cổ chân ta bị trật rồi.
A! Đau quá đi.
Ta cười tự giễu cợt, hóa ra diễn một vở kịch cũng phải trả giá thật lớn.
Lẳng lặng nằm trên mặt đất, một lúc lâu sau, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía ta…
Tiếng bước chân kia, càng lúc càng rõ.
Còn ta nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình.
Nhanh như thế, nhanh như thế.
Ta muốn mở mắt, nhìn xem gương mặt kia sẽ khiến ta kinh ngạc đến mức nào.
Vừa lúc có một cơn gió thổi đến, đập vào hai gò má ta, khiến ta đau rát. Còn cổ chân của ta vẫn không ngừng đau đớn, dường như ngày càng đau hơn.
Nhắm hai mắt lại, cảm giác có người đi đến trước mặt ta, một lúc sau, mới ngồi xổm xuống, bế ta lên.
Còn ta, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, là một nam tử!
Nếu không, sẽ không có sức lực có thể dễ dàng bế lấy ta như vậy.
Hơi thở hơi rối loạn, cảm giác người trước mặt xoay người một cái, ta sợ hãi, cảm giác ánh sáng mất đi, thoáng cái tối sầm lại, ta biết nhất định là đã vào sơn động bên cạnh. Còn ta, cuối cùng không nhịn được nữa, mở to hai mắt ra.
Người trước mặt rõ ràng giật mình, cánh tay bế ta bỗng nhiên siết chặt, trong con mắt của y, từ từ tràn đầy kinh ngạc.
Y vẫn giống như ba năm trước khi mới gặp gỡ, trên khuộn mặt trắng nõn vẫn là biểu hiện dịu dàng, tóc trên trán lất phất tung bay trong không trung tạo thành một đường cong thật đẹp.
Ta sợ bản thân mình nhìn lầm rồi, nắm lấy vạt áo của y, quần áo thị vệ khảm nạm đồng đỏ đâm vào tay đau rát, ngón tay chạm phải những đường chỉ thêu màu đen, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Cấm vệ quân phục vụ hoàng gia, ta hoàn toàn không nhìn lầm.
Nhưng trong cung Ngự lâm quân không phải người nào cũng võ công cao cường sao, còn y?
Vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần y ra khỏi cửa đều có người đi theo sau bảo vệ. Ta còn trêu ghẹo hỏi y vì sao không tự mình học lấy võ thuật, cũng đỡ phải có người theo sau. Y chỉ cười, sau đó lắc đầu nói cho ta biết, y không thích nhất là giương đao múa kiếm.
Ta chế nhạo y giống như con gái.
Y lại thẳng thắn nói với ta, có võ thuật cũng không có nghĩa là lợi hại, nam nhân cũng không phải chỉ dựa vào điều này để xem mạnh hay yếu.
Vậy bây giờ thì sao?
Cố Khanh Hằng làm cho ta quá khiếp sợ!
Y dường như lúc này mới kịp phản ứng lại, thả ta xuống, lùi lại nửa bước.
Bỗng nhiên bị thả xuống đất, cổ chân truyền đến một trận đau nhức, ta hơi nhíu mày cúi người xuống, mất thăng bằng, lại suýt chút nữa va phải hòn non bộ ở vách tường.
“Tam nhi!” Y than nhẹ một tiếng, tiến đến kéo ta ra.
Đột nhiên lại cảm thấy không ổn, đợi ta đứng vững, vội vàng buông lỏng tay ra.
“Khanh Hằng.” Ta nhíu mày nhìn y.
Y cũng cúi thấp đầu, một lát sau, mới nghiến răng thốt ra một câu “Nếu nương nương không sao, thuộc hạ xin cáo lui.” Nói xong, nâng bước muốn đi ngay lập tức.
Ta tức giận, vội nói:” Được, huynh đi đi. Dù sao cung nữ của muội cũng không biết khi nào mới đến, huynh đi đi, để cho một mình muội ở chỗ này đau chết luôn đi.”
Thân hình của y cứng nhắc, cuối cùng quay người lại.
Ta liếc nhìn tảng đá bên cạnh, y không đỡ ta mà chuyển tảng đá kia qua đây.
Thực sự là Khanh Hằng!
Thực ra không lấy y, ta với y vẫn là thanh mai trúc mã, y ở trong lòng của ta vẫn là người rất quan trọng.
Ta ngồi xuống, y mới nói:” Bị thương ở chân sao?”
Ta gật đầu, y vẫn không muốn ngẩng đầu lên nhìn ta, hơi do dự, mở miệng: “Thuộc hạ đi gọi người.”
“Cố Khanh Hằng!” Ta gọi to tên của y, hỏi:” Vì sao?”
Cơ thể y khẽ run lên, nhưng không nói lời nào.
“Huynh không phải ghét nhất giương đao múa kiếm sao? Vì sao còn muốn tiến cung! Cha của huynh chỉ có một người con trai, sao có thể để cho huynh tiến cung làm thị vệ?” Thảo nào ngày ấy, ánh mắt Cố đại nhân nhìn ta không chỉ xem thường mà còn có căm hận.