Là đại diện cho phái mạnh, đàn ông là phải bảo vệ người yếu hơn mình, nhất là phụ nữ trẻ em và người già.
Mặc dù đã là “vợ người”.
Nhưng Uân Đình khẳng định vẫn là đàn ông. Dù bề ngoài cũng không thể khẳng định điều đó, song nội tâm cậu vẫn là một người đàn ông “chân chính”.
Vậy nên bình sinh, Uân Đình ghét nhất chính là đàn ông đánh vợ.
Đàn ông!
Phải đội trời đạp đất, lấy bảo vệ phụ nữ và trẻ em nhỏ yếu làm nhiệm vụ của mình!
Mấy ngày nay Tứ Thiên lại bị điều binh trợ giúp cảnh ninh khu khác, khu C chỉ còn cậu và anh bạn họ Đỗ, có điều cũng may bọn họ trước kia tạo nền móng tốt, anh em trên đường nhắc tới khu C, cũng biết nơi đó một Tứ Thiên một Uân Đình, đó là Hắc Bạch vô thường trước điện Diêm Vương. Hạng người đi gặp kẻ nào diệt kẻ đó, trừ mấy tên trộm nhãi nhép không biết trời cao đất rộng không tin tà đi chịu chết, về cơ bản có chút danh tiếng hiểu chút chuyện đều đi vòng qua Khu C.
Vì có danh tiếng, thành ra không có Tứ Thiên cậu lại càng nhàn rồi.
Hôm nay, không ngờ có ngoại lệ, Uân Đình đã nhận được điện thoại báo cảnh sát.
Là thím Vương nhà 96 gọi điện thoại tới.
Run giọng nói: “ Tiểu Đình à, cháu mau tới đây đi, sắp không được rồi rồi”.
Uân Đình vừa nghe liền lên tinh thần, xoa tay: Cuối cùng không có ai giành cơ hội làm anh hùng với cậu rồi!
Ngày ngày, luôn bị Tứ Thiên bảo hộ này nọ, làm cậu chẳng thể xuất trận ra trò.
“Bác gái, bác từ từ nói, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tiểu Đình, cháu mau tới đi, đôi vợ chồng mới chuyển đến tầng bốn nhà các bác cãi lộn, đánh nhau rồi! Người vợ bị người chồng ném ra ngoài cửa, bây giờ đang ngồi dưới đất khóc đây nè!”
Trừ với Tứ Thiên, Uân Đình về mặt ngoài vẫn luôn là người rất lạnh nhạt, nhưng lúc để điện thoại xuống chạy tới tòa nhà 96, cậu vẫn không nhịn được ở trong đầu dùng ngân châm đâm đi đâm lại người đàn ông đánh phụ nữ kia chục lần trở lên.
Tới hiện trường, đó được gọi là một mớ hỗn độn, cửa chống trộm đều nửa treo lắc lư ở trên khung cửa, trên mặt đất một đống lớn đồ ngổn ngang, xung quanh một đám người đang vây xem.
Uân Đình hô đường chen qua, đám bà cô bà thím vừa nhìn là đồng chí cảnh sát đã tới, lập tức dẫn cậu tới nhà hàng xóm bên cạnh trước.
Uân Đình vào nhà liền thấy được một cô gái thanh tú nước mắt đầy mặt co rúc ở một góc sô pha không ngừng rơi nước mắt, trên đùi, trên cánh tay lộ ở bên ngoài đều là xanh tím từng bãi từng bãi, bên cạnh mấy người vây quanh cô ấy an ủi, cô ấy không ngừng gật đầu, nước mắt lăn không ngừng. Xa hơn một chút, một người đàn ông đeo kính mắt trắng tinh ngồi xổm ở góc tường run cầm cập, xung quanh một đám đàn ông vây quanh, tựa hồ sợ anh ta xông tới đánh vợ nữa.
Uân Đình chỉ cảm thấy ngực đang dần nóng lên, ý thức được, cậu đang nổi giận rồi, mà cậu dường như cũng không có ý định kiềm chế.
Cái gọi là uy nghiêm, tức là tự có sát khí, lúc bình thường cả người đầy hàn khí cũng đủ để phi hoa ngắt lá, huống chi hiện tại?
Sát khí như miếng băng mỏng chậm rãi dập dờn mở ra, Uân Đình mặt trầm như nước, trừng người đàn ông trong góc kia.
Đàn ông? Anh ta còn xứng làm đàn ông?! Thứ sau khi đánh vợ ngồi xổm ở đó như bị đánh như anh ta cũng gọi là đàn ông?
Nực cười!
Rốt cuộc, Uân Đình cũng phải kiềm chế cơn giận của mình, đi thẳng về phía trước, hai tay bắt ở sau lưng, đề phòng sơ sẩy giận quá không khống chế được, phóng ra ngân châm biến gã kia thành con nhím xanh.
Nhìn thấy Uân Đình sắc mặt không tốt tới gần, người đàn ông bị dọa co thành một cục, Uân Đình chậm rãi cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt không ngừng dao động kia của người đàn ông: “Nói, vì sao anh lại đánh vợ?”
“Tôi, tôi không đánh...” Người đàn ông nhỏ giọng lẩm bẩm.
Uân Đinh nhìn cô vợ,đảo qua hiện trường, lại nhìn người đàn ông.
“...”
Bầu trời thật xanh, thế giới thật là tốt đẹp, Uân Đình dõi mắt nhìn trời một cái, ở trong lòng sau khi dùng Bạo Kích sóng hoa châm ân cần thăm hỏi toàn thể thân thuộc nam giới của người đàn ông này một cái, hít một hơi bình tĩnh lại.
“Hóa ra một thân toàn vết thương của vợ anh là tự mình làm ư?”
“Cái đó... nói như vậy cũng đúng...” Người đàn ông ủ rũ trả lời.
Tôi thao.
Gã còn dám nói phải?
Một cái ngân châm đang trong lòng bàn tay Uân Đình, suýt chút nữa thì nện thẳng vào trong não tôm của người đàn ông trước mặt.
Đúng lúc, phía sau truyền đến một tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt:
“Đồng chí cảnh sát, họa là tự mình tôi gây nên không sai...”
Quay đầu lại, nhìn về phía cô gái còn đang khóc kia, cậu thương cảm nhíu mày.
Cô gái lấy khăn tay lau mặt, nói đứt quãng: “Đồng chí cảnh sát, đều, đều là lỗi của tôi, thật đó, ngài đừng trách anh ấy...”
Bình thường, trong những lúc như thế này, những lời nói bênh vực cho kẻ hại mình đại loại như vậy, chắc chắn là sợ không làm sẽ bị kẻ nọ trả thù.
Mà lời này của cô gái, không khác biệt lắm là như đỗ thêm dầu vào lửa, khiến người nghe là Uân Đình càng khẳng định cô bị bạo hành nên sợ hãi.
Cậu lại càng ra sức mắng khinh gã đàn ông đã ra tay đánh vợ.
Càng nghĩ càng cảm thấy cô gái này đáng thương, Uân Đình giận từ trong lòng bốc lên, kéo phắt người đàn ông từ trên mặt đất lên, “Ngồi làm gì chứ? Còn không đi xem thử vợ thế.....”, lời còn chưa dứt lời, Uân Đình nghe được người trước người sau, hai tiếng hô kinh hoảng!
“Đừng chạm vào tôi”
“Đừng đụng vào anh ấy”
Nhưng là, hiển nhiên, đã chậm rồi.
Uân Đình chỉ cảm thấy mình “vút” một cái bay vút ra ngoài.
Một trận trời đất quay cuồng Uân Đình trực tiếp lăn quay trên mặt đất, dù sao người học võ khá chịu được ngã, gắng gượng giương mắt, nhìn người đàn ông quăng cậu ra kia đang ôm đầu ngu ngốc ở đó, sau một lúc lâu, rốt cục như không chịu nổi nữa gã rống to như bùng nổ:
“Tôi thật sự cũng không muốn biết triêm y thập bát điệt gì đó đâu mà”
(Triêm y thập bát điệt: là một môn võ thuật có lịch sử lâu đời của người Hán, bộ võ thuật này gồm mười tám chiêu, tinh túy ở chỗ bốn lạng đẩy ngàn câ[email protected]@ - tui vô tình biết được đâu đó)
Trước mắt Uân Đình tối sầm, rốt cục không gượng được.
Khốn kiếp, hóa ra là như thế sao....
...
Một cái tay, một cái tay phụ nữ thanh tú.
Trong tay có một con dao mỏng cực mảnh cực ngắn, giống như lá liễu.
Vật thể đỏ tươi không ngừng từ dưới dao mỏng tuôn ra, sau đó, rơi xuống trần ai.
Khi một mảnh mỏng đỏ cuối cùng rơi xuống, cùng với một tiếng thở dài tịch mịch, một quả táo gọt xong bày trong cái đĩa ở đầu giường Uân Đình.
Trên mặt cô gái còn có ứ bầm, cô thu lại dao nhỏ, lấy một loại âm thanh tịch mịch lại bất lực nói với cậu.
“Anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi.”
“Chúng tôi là thanh mai trúc mã.”
“Tôi học từng học ngũ đạo* pháp, anh ấy lại học là công phu ngoại gia, học được tốt nhất, chính là triêm y thập bát điệt.”
(*= 5 loại võ Teawondo, Judo, Karatedo, Nhu đạo và Vịnh xuân quyền)
“Tôi và anh ấy mến nhau bảy năm, kết hôn đến bây giờ, anh ấy lại ngay cả tay của tôi cũng chưa từng nắm.” tiếng nói mang theo oán giận thật sâu.
“Tối hôm qua anh ấy tăng ca cả đêm, sáng hôm nay mới trở về, tôi thừa dịp anh ấy không còn sức lực, trói anh ấy ở trên giường, cho là lần này được rồi, kết quả...”, cô gái giương mắt, trong đôi mắt đen nhánh có vị đạo đìu hiu như gió thu, “Anh ấy, lại vẫn ném tôi ra ngoài....”
Cho nên, tôi cũng bị ngã văng ra ngoài, nhân tiện còn gãy chân?
Nằm ở trên giường bệnh nghe người ta nói tình sử bi thương, Uân Đình buồn bực nội tâm bi ai mà gật đầu.
Đặt hết hoa quả mình mang đến ở đầu giường Uân Đình rồi, cô gái chậm rãi đứng dậy, trên gương mặt trắng nõn thanh tú hiện lên một thứ phụ nữ mới có, tên là ánh mắt kiên nghị.
“Lần này làm liên lụy đồng chí cảnh sát, thật sự là tình thế bất đắc dĩ, rất xin lỗi.... có điều... tôi sẽ không buông tay.”
Nói xong, cô cúi đầu một cái thật sâu với Uân Đình, xoay người rời đi, nện bước như đạp đi chịu chết, đi về phía nơi xa.
Phụ nữ, thật sự là sinh vật kiên cường tới mức không giải thích được.
Uân Đình có chút ngẩn người nhìn theo cô gái rời đi, cậu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ một lúc, sau đó lại nhìn cái chân bó thạch cao treo ngược lên của mình, đưa tay, gọi một cú điện toại.
“Alo, xin chào, tôi muốn hủy tên báo danh học thử nửa năm triêm y thập bát điệt, phải phải... ừm..tên người đăng kí là Tứ Thiên”
Võ đạo, theo đuổi vĩnh viễn không bờ bến.
Học võ có lợi.
Nhưng mà, không quan trọng bằng tính mạng mình được đâu.
Nghĩ như vậy, Uân Đình mang cứng rắn gật đầu, bấm dãy số điện thoại quen thuộc.