Mạnh Bạch cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, cậu quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới người đàn ông đen thùi lùi giống nhưu là từ trong đêm tối đi ra, cuối cùng ý tưởng lóe lên, trên mặt nở nụ cười vô cùng xấu xa: “A, tôi biết anh là ai! Đây không phải là tổng giám đốc Lãnh sao?”
Không sai, xem như Mạnh Bạch không thấy dáng vẻ người đàn ông này nhưng tuyệt đối có thể thông qua ánh mắt nhìn tới nội tâm anh ta, không sai! Chính là anh ta!
Lãnh Dạ Thương!
Lăng Khả Nhi đi theo Mạnh Bạch sợ ngây người, cô nhìn Lãnh Dạ Thương, lại kết hợp với hình ảnh Lãnh Dạ Thương lạnh lùng lúc trước, trong nháy mắt cảm thấy quá mệt mỏi.
Lãnh Dạ Thương nắm chặt tay, tràn đầy tức giận nhìn hai người, thầm nghĩ toàn bộ những bi kịch mà mình phải chịu: nếu như không phải Mạnh Bạch cùng Lăng Khả Nhi liên kết lừa gạt anh ta, tiểu Thần của anh ta cũng sẽ không xảy ra chuyện.....Đợi đã nào.....! Tiểu Thần......Tiểu Thần là ai?
Mặc kệ!
Thay vì ở đây chịu nhục không bằng chết đi cho rồi, vì vậy Lãnh Dạ Thương chuẩn bị liều mạng với bọn họ, mà lúc này Hải Cách Lực Sĩ ở trong lòng Lăng Khả Nhi. Hệ thống nước thải phun một dòng nước ra ngoài, mục tiêu là cứt chó trên mặt đất, nước đái kết hợp với cứt chó mùi vị thật khó chịu, vì vậy Lãnh Dạ Thương rất đáng thương.....té ngã.
Nét mặt Lăng Khả Nhi cùng Mạnh Bạch có chút bối rối: hiện tại bọn họ không biết nên cười hay không nên cười, dù sao người ở phía dưới kia cũng có danh phận.....
Mà Lãnh Dạ Thương có danh phận mặt hoảng hốt nằm trên mặt đất, anh ta cảm thấy kỳ quái: rõ ràng anh ta là tổng giám đốc, nhưng tại sao lại biến thành bộ dáng này? Đợi chút......Tổng giám đốc là gì chứ? A? Lãnh Dạ Thương là gì? A? Tại sao anh ta không nhớ gì cả.
[Choang! Hệ thống thế giới khôi phục 100%, hiện tại đã tiến vào hình thức cách thức hóa thế giới.]
[Cách thức hóa thế giới đếm ngược thời gian, 10, 9, 8......]
Cách thức hóa?
Lăng Khả Nhi hoảng sợ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hải Cách Lực Sĩ, đối phương cười híp mắt hướng về phía cô vẫy vẫy tay, bóng dáng trở nên mờ nhạt.
Lăng Khả Nhi lại nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Bạch, đối phương không nghe thấy âm thanh của hệ thống, cậu vẫn cười như cũ nhìn Lãnh Dạ Thương trên mặt đất, một lúc lâu sau cậu mới khốn hoặc ồ lên một tiếng: “Tại sao lại không có khả năng nhìn xuyên thấu nữa?”
Cách thức hóa......đại biểu quên lãng.
Lăng Khả Nhi cắn cắn môi dưới, sau đó nhón chân lên hôn khóe môi Mạnh Bạch, ánh mắt chăm chú đầy nghiên túc: “Mạnh Bạch, anh phải tới tìm em, ngàn vạn lần không được quên em.”
“Hả?” Vẻ mặt Mạnh Bạch khó hiểu.
Hệ thống âm thanh vẫn còn tiếp tục, Lăng Khả Nhi cười buông lỏng tay Mạnh Bạch, thế giới trước mắt bắt đầu thay đổi trở nên trong suốt.
[3, 2.......]
Đợi đã nào......!
Trong đầu Lăng Khả Nhi lóe lên ý tưởng, cô thử mở cửa hàng của hệ thống, không nghĩ tới vừa mở ra, trong cửa hàng của hệ thống có thể thấy được rõ với tốc độ chóng mặt, Lăng Khả Nhi nhanh chóng lựa chọn một sản phẩm tên là [nước trí nhớ] gì đó, sau đó nhắm ngay mục tiêu là Mạnh Bạch.
[1.......Thế giới tiến vào cách thức hóa......Cách thức hóa chính thức bắt đầu......]
Lăng Khả Nhi nhắm hai mắt lại, cảm giác bầu trời xoay chuyển, ngay sau đó thế giới khôi phục như bình thường.
Cô cảm giác đầu mình rất đau, ngón tay nhẹ nhàng giật giật, sau đó mở hai mắt, trước mắt trở nên mơ hồ, sau gáy càng đau dữ dội hơn, Lăng Khả Nhi nhíu mày, sau đó vừa nghiêng đầu nhìn về phía ánh mắt lo lắng của ba cùng mẹ.
Chắc là......Khôi phục bình thường rồi chứ?
Lăng Khả Nhi không xác định.
“Khả Nhi, đầu còn đau không?” Mẹ Lăng đi tới, đưa tay vuốt ve sợi tóc cô.
Lăng Khả Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng là bình thường, những chuyện lúc trước xảy ra chính là ác ma, Lăng Khả Nhi hướng về phía mẹ lắc đầu một cái: “Con không sao, mẹ có khỏe không?”
“Mẹ có thể có chuyện gì.” Mẹ Lăng nghe xong cũng yên tâm.
Lúc này ba Lăng đứng bên cạnh hừ một tiếng: “Đi bộ cũng không nhìn đường, bản thân cũng không thông minh, bị đụng ngu thì phải làm thế nào!”
Lăng Khả Nhi nhìn ba lại có chút hoảng hốt: trong đầu cô lại hiên lên người ba muốn bán mình đi, quả nhiên vẫn là.....ba tốt nhất!
“Nói chuyện dễ nghe một chút cho tôi!” Nghe xong những lời kia mẹ Lăng lập tức hung hăng, đi tới nhéo lỗ tai ba Lăng, bộ dáng đối phương vừa mới nhu con cọp lại nhanh chóng biến thành con cọp giấy.
Lăng Khả Nhi bật cười, lo lắng trong lòng tản đi không ít, cô nhìn ra ngoài cửa sổ: không biết Mạnh Bạch thế nào......
Mà ngay tại lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, ba Lăng vuốt vuốt lỗ tai ra mở cửa, trong chốc lát bên ngoài có một thanh niên cao ráo đi tới.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản, vài cọng tóc rơi trên trán, khuôn mặt thanh tú, hai mắt nhìn Lăng Khả Nhi, ánh mắt đối phương lóe lên, giống như kích động, cuối cùng hướng về phía ba mẹ Lăng Khả Nhi nở nụ cười, má lúm đồng tiền trên mặt hết sức đáng yêu.
“Chào chú chào dì, cháu tới thăm Khả Nhi, thật xấu hổ vì đã đụng trúng cô ấy.”
Ba Lăng hừ một tiếng, im lặng đi ra ngoài, ngược lại mẹ Lăng lại thích Mạnh Bạch, vỗ vỗ vai cậu cũng đi ra ngoài.
“Em khỏe không?” Mạnh Bạch có chút bứt rứt ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài nắm chặt lấy nhau, hai mắt nhìn chằm chằm cô: “Xin lỗi vì đã đụng trúng em......”
Lăng Khả Nhi vẫn im lặng không nói gì, Lăng Khả Nhi có thể cảm nhận rõ ràng đối phương bất an, cô nở nụ cười nhợt nhạt, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không giống như trong trí nhớ, nụ cười trên mặt Mạnh Bạch không nén được giận “Cái đó.......em còn nhớ anh không?”
“Nhớ.” Giọng nói Lăng Khả Nhi khàn khàn, sau đó cô thấy ánh mắt Mạnh Bạch lóe lên: “Chúng ta là bạn học.”
Nụ cười trên mặt cậu dần dần thu lại, tròn mắt cũng có vẻ khổ sở: “A.......”
Bộ dáng của cậu thật sự rất đáng thương, Lăng Khả Nhi không đành lòng, cô vươn tay nắm bàn tay lạnh lẽo của Mạnh Bạch, lại phát hiện đối phương khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh: “Mạnh Bạch Bạch, em nhớ anh.”
Đầu tiên Mạnh Bạch sững sờ, sau đó mím môi, cậu đứng dậy khom lưng ôm Lăng Khả Nhi, giọng nói khàn khàn: “Anh còn tưởng rằng em quên anh.”
“Nếu như em thật sự quên anh vậy anh định làm thế nào?”
Đối phương im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười: “Không sao, anh có thể theo đuổi em lại từ đầu......”
Lăng Khả Nhi khẽ cười một tiếng, sau đó nâng khuôn mặt anh lên nhẹ nhàng hôn một cái, cơ thể cậu cứng đờ, nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn này.
“Cạch!” Mà ngay lúc này cửa phòng mở ra.
“A! Thằng nhóc kia cậu làm gì con gái tôi đấy?” Ba Lăng cởi dép đập vào đầu Mạnh Bạch.
“Thật là đau!” Mạnh Bạch hét lên một tiếng, bắt đầu né tránh sự công kích của ba Lăng.
Sau một hồi náo loạn, Mạnh Bạch bị đuổi ra ngoài.
“Sau này không cho thằng nhóc kia tới nữa.”
“Chỉ sợ là không được.” Lăng Khả Nhi từ trên giường bò dậy, mặt nghiêm túc nhìn ba Lăng: “Con đã định cả đời sẽ ở cùng anh ấy rồi.”
Ba Lăng: “.............................”
Sau khi khỏi bệnh cuối cùng cuộc sống cũng trở lại bình thường, bạn thân Cố Mộng Phỉ gọi điện thoại cho cô, nói lúc đi du lịch Singapore gặp Tử Thanh, hai người đã lâu không gặp cười nói vui vẻ, kết quả bởi vì một lời không hợp bắt đầu bức bách, bây giờ đang trên đường về nước, lần này Lăng Khả Nhi tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Sau khi cúp điện thoại cô nhìn Mạnh Bạch đang trêu chọc chó ở bên cạnh, đối phương nở nụ cười rực rỡ, nhìn đã cảm thấy ấm lòng.
Lăng Khả Nhi cũng không khỏi cười theo, đứng dậy vỗ vỗ vai cậu: “Mạnh Bạch.”
“Hả?” Cậu vỗ tay đứng dậy: “Sao vậy?”
“Con của chúng ta sẽ tên là Mạnh Hải, anh có ý kiến gì không?”
“Hả?” Khuôn mặt Mạnh Bạch hốt hoảng, chớp chớp hai mắt, ánh mắt chuyển xuống dưới bụng Lăng Khả Nhi: “Em mang thai.”
“Cút!” Đạp một cái, Lăng Khả Nhi tối sầm mặt: “Vậy em chúc mừng anh lên chứ ba.”
“Anh......” Mạnh Bạch há miệng định nói gì đó, một người đàn ông đẩy xe ba bánh chậm rãi đi tới, sau đó đối phương đặt một bọc thuốc vào tay Mạnh Bạch, đối phương lại nhìn cô lắc đầu: “Tuổi trẻ không cố gắng, lúc già lắm bi thương.”
“Hả?” Vẻ mặt Mạnh Bạch khó hiểu, cậu mở trừng hai mắt đột nhiên cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, cuối cùng chần chừ kêu lên: “Lãnh.....Dạ Thương?”
“Cậu biết tên tôi?” Đối phương uống một hớp nước, ngay sau đó tiếp tục giới thiệu gói thuốc kia: “Uống thuốc của tôi, tôi cam đoan cản đêm cậu có thể làm tới bốn trăm lần.”
Mạnh Bạch: “...............”
Lăng Khả Nhi đồng thời cảm giác thế giới quan bị khiêu chiến, cô giật giật khóe miệng, ném thuốc sang một bên sau đó kéo Mạnh Bạch rời đi.
“A? Chúng ta có muốn mua một bọc thuốc về thử không, sản phẩn của tổng giám đốc rấy bảo đảm!” Vẻ mặt Mạnh Bạch mơ hồ.
Lăng Khả Nhi cười: “Không, sản phẩm của tổng giám đốc nhất định lừa bịp!”
Lăng Khả Nhi thề: đời này cô sẽ không tiếp xúc với tổng giám đốc nữa! Đồ chơi kia thật đáng sợ, phòng cháy phòng trộm phòng tổng giám đốc......