La Tử Thanh lấy
hết sức lực dùng chân đá xuống vị trí dưới bụng của người đàn ông. La Tử Thanh đi giày cao gót, Lăng Khả Nhi nhìn thẳng, sợ rằng bi sẽ bị nổ
tung.
Emma! Thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội với La Tử
Thanh, thật may là cô không có bi, nếu không......chỉ nghĩ như vậy Lăng
Khả Nhi đã cảm thấy chỗ đó đau.
Làm gì vậy, rõ ràng cô không có trứng! Sao lại đau nhức chứ!
Lại nhìn La Tử Thanh – cô không dám nói gì, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu rên, xem bộ dáng chắc xong đời rồi.
Lăng Khả Nhi cẩn thận mở mắt, liền nhìn thấy La Tử Thanh cùng Cố Mộng
Phỉ đang đánh nhau, một người thanh thoát kiêu kì như bông hoa; một
người xinh đẹp như hoa thủy tiên.
Kinh hoàng! Nữ thần......đại chiến?
[Hệ thống 233 hữu tình nhắc nhở: ở phía trước có năng lượng rất cao, không phải người chiến đấu xin hãy mau rút lui.]
Vừa nghe thấy âm thanh của hệ thống, Lăng Khả Nhi vội vàng lui về phía sau, cô chỉ sợ sẽ lan đến chỗ mình.
“Bây giờ tới lượt cô rồi.” La Tử Thanh khịt mũi cười lạnh nhìn Cố Mộng Phỉ.
Cố Mộng Phỉ cắn răng, nắm chặt quả đấm, cố gắng trấn định: “A, cô cũng
đừng xem thường tôi, cô biết anh họ tôi là ai không? Tôi cho cô biết!
Anh họ tôi là bang chủ của Ám Ảnh!”
Đợi đã......!
Không phải anh họ cô là ông chủ mập mạp của tiệm bánh bao cạnh nhà sao?
Sao lại thành bang chủ của Ám Ảnh rồi, còn nữa bang Ám Ảnh là cái gì?
Lăng Khả Nhi ngổn ngang trong gió.
Ánh mắt La Tử Thanh thấp thoáng một chút kinh ngạc, sau đó cười, giọng
nói khinh thường: ‘Ha ha, thật đúng là một con nhóc, cô cho rằng tôi sẽ
sợ sao?”
“Tôi.......” Lần này Cố Mộng Phỉ không nghĩ ra lý do
để đe dọa, cô ta nhìn cái bình trong tay, mở nắp ra, không nói hai lời
liền xông tới nắm cằm cô “Cho tôi vào nhé!”
Không ổn!!
Lăng Khả Nhi muốn đứng dậy đi tới ngăn cản, nhưng cả người không có chút sức lực nào, xem ra thuốc mê lúc trước còn chưa hết.
[Lăng Khả Nhi nhìn hai cô gái xinh đẹp động tay động chân vì cô, trong
lòng cảm thấy bất đắc dĩ, tại sao......đe dọa bằng vũ lực thế
này......Mặc kệ là Lãnh Dạ Thương hay là Mạnh Bạch;mặc kệ là La Tử
Thanh hay là Cố Mộng Phỉ, tại sao bọn họ đều đánh nhau vì cô, chẳng lẽ
cô thật sự là kẻ gây tai họa sao?
Không! Không! Không muốn như vậy!! Tâm trạng Lăng Khả Nhi vô cùng đau khổ, cô mở miệng muốn ngăn
cản, bờ môi run rẩy lại không thể nói nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt
mông lung đẫm lệ bất đắc dĩ nhìn hai cô gái trước mặt, ai tới cứu cô đi? Ai tới đi?]
Không có cảm giác Google tồn tại nữa!
Cứ có cảm giác tình hình phát triển có chút không bình thường!
Đau lòng cái gì chứ!
Bên này cô bị hệ thống Google làm cho mệt mỏi không chịu nổi, bên kia
hai cô gái vẫn giằng co như cũ La Tử Thanh không ngờ Cố Mộng Phỉ đột
nhiên lại ra tay như vậy, nhất thời bị cô ấy khống chế không có cách nào trốn thoát. Cô chỉ có thể cắn chặt răng, cô ta cảm giác vết thương vốn
dĩ đã lành của mình lại muốn vỡ ra, cố nén đau đớn, đưa tay nắm cổ tay
cô ấy, chuyển eo một cái, lúc nhìn lại, cái bình kia đã rơi vào tay La
Tử Thanh.
Cố Mộng Phỉ bị hành động của cô ta làm cho cứng lại, cô khẽ há hốc mồm ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn La Tử Thanh,
lần này quyền chủ động thuộc về La Tử Thanh, trong nháy mắt cô cảm thấy
sợ hãi: “Tôi nói.......Cô......Cô muốn làm gì?”
“A, lúc nãy cô định rót cái này vào miệng tôi sao?” Một tay La Tử Thanh nắm Cố Mộng Phỉ, một tay nhẹ nhàng lắc lư chiếc bình.
Cô không khỏi nuốt nước miếng, ngón tay khẽ giật giật, La Tử Thanh nhìn thấu hành động mờ ám của cô: “Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, nếu như đây là a-xít-sun-phu-rít, tôi mà run tay, sơ ý một chút....mặt cô
có thể lưu lại vết sẹo.”
Nghe xong Cố Mộng Phỉ không dám hành
động thiếu suy nghĩ: đồ là lấy từ trên người Lăng Khả Nhi, cô ta cũng
không xác định được đây là cái gì, tóm lại không phải là đồ tốt, nghe
lời một chút luôn luôn đúng, huống chi.......Luật pháp bây giờ, giết
người là phải đền mạng, cô ta cũng không có bản lĩnh giết chết cô.
Lăng Khả Nhi nhìn không chớp mắt, những việc xảy ra trước mắt nhanh như chớp, khắp nơi đều tràn đầy vẻ kỳ quái, cô khẽ ho khan mấy tiếng, hình
như âm thanh đã được khôi phục.
Lăng Khả Nhi vịn tường chậm rãi đứng dậy: “Tôi nói hai người có thể dừng lại được không.”
“Hả?” Hai người đồng thời đưa mắt nhìn tới.
La Tử Thanh tăng sức lực trong tay: “Thế nào? Cô muốn nói giúp cho cô ta.”
“Không, cô hiểu lềm rồi” Khẽ hắng giọng, không khí ở dưới tầng hầm thật không dễ chịu: “Tôi muốn nói......Có phải hai người nên tỉnh táo một
chút không.”
“Hả?”
“Cô!” Đưa tay chỉ Tử Thanh: “Cô
là nữ thần trong lớp.” Vừa nói vừa chỉ vào Cố Mộng Phỉ: “Cô là bạn thân
cùng lớn lên từ nhỏ với tôi, ba người chúng ta là bạn tốt, cho
nên......”
Kết quả......
Hai người bọn họ dùng ánh
mắt kỳ quái nhìn Lăng Khả Nhi, lại đồng thời nở nụ cười: “Chính sách dụ
dỗ? Tôi sẽ không mắc bẫy của cô, ngu ngốc!”
Lăng Khả Nhi: Ngu chết đi được~đi chết đi! Ai thèm quản các cô chứ!
Cố Mộng Phỉ cảm giác sự giam cầm của La Tử Thanh không chặt như lúc
nãy, đưa tay chuẩn bị cướp lại bình thuốc, La Tử Thanh hiển nhiên tỉnh
táo hơn cô ta, cười lạnh nắm chặt cánh tay: “A, muốn hại tôi, cũng không biết tự lượng sức mình, cô uống đi!” Chuyển động một cái, La Tử Thanh
liền chuyển bại thành thắng, đè xuống giữ chặt Cố Mộng Phỉ, ép cô ta há
miệng, đổ thuốc vào.
Lăng Khả Nhi......Sợ ngây người!
“Không được uống “ Lúc này Lăng Khả Nhi mới phản ứng được, vội vàng la
to, muốn nhào tới ngăn cản. Những vẫn chậm một bước, toàn bộ chất lỏng
trong bình đổ vào trong miệng Cố Mộng Phỉ.
Cả người hóa đá đứng yên tại chỗ, bây giờ trong đầu cô chỉ có hai suy nghĩ.
Thứ nhất: Xong đời, cô không để ý người ta lừa gạt bạn thân.
Thứ hai: Xong đời, bạn thân không cẩn thận sẽ hư não.
Không khí trong tầng hầm trở nên vô cùng yên tĩnh, Cố Mộng Phỉ nằm trên mặt đất một lúc lâu không cử động, La Tử Thanh giơ chân đá đá chân cô,
đôi mắt thoáng qua tia ác độc: “Chết rồi sao? Ha ha, thật là yểu mệnh,
vậy tôi đưa cô vỏ vào thùng rác là được? Hay là dùng a-xit-sun-phu-rit
để phi tang xác? Hoặc là......” Nở nụ cười tà mị: “Đem cô thành bữa trưa cho chó.”
La Tử Thanh hoàn toàn tự biên tự diễn, La Tử Thanh khẽ hừ một tiếng, đi tới đỡ Lăng Khả Nhi dậy: “Cô ổn chứ?”
“Tôi không sao......Tôi muốn xem cô ấy một chút......” Nói xong Lăng
Khả Nhi đẩy La Tử Thanh ra lảo đảo đi về phía Cố Mộng Phỉ: lúc này Lăng
Khả Nhi tương đối hốt hoảng, Cố Mộng Phỉ là bạn thân của cô, bạn rất
thân, nếu xảy ra chuyện gì......
La Tử Thanh nhìn bóng lưng
Lăng Khả Nhi không có cảm giác gì, cô gái này không khỏi quá thiện lương đi, ngu ngốc lại dễ bị lừa, rốt cuộc sao cô lại tới đây cứu cô ấy chứ.
“Này, Cố Mộng Phỉ!” Đưa tay đẩy Cố Mộng Phỉ: “Cậu tỉnh dậy cho tôi?”
“Không phải chết rồi chứ? Không thể nào, nhiều lắm là......” Biến thành người thiểu não.
Cố Mộng Phỉ hừ một tiếng, ngón tay khẽ giật, cô ta hoảng hốt day day
thái dương, lại hoảng hốt nhìn Lăng Khả Nhi, sau đó đưa mắt nhìn La Tử
Thanh, nếu muốn hình dung thì đó chính là----[trong mắt tràn đầy lửa
giận cùng quyết tâm]
Cố Mộng Phỉ đưa tay đẩy Lăng Khả Nhi ra, đi tới hung ác nhìn La Tử Thanh: “Tiện nhân, không bằng cầm thú!”
“Hừ.” Cô ấy vẫn chưa chết.
“Tôi cho cô biết! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!!”
“Hừ hừ.....”
“Ông nội cô tổ tông cô, giết thành trăm mảnh!”
“A......”
Lăng Khả Nhi: “.................” Thuốc.......Không có hiệu lực?
[Cố Mộng Phỉ nhìn cô giá mát mẻ như nước trước mặt, trong lòng nảy sinh tình cảm chưa bao giờ có, thật kỳ quái, cô gái này.....Sao tiếng hừ hừ
của cô ấy lại hấp dẫn như vậy; sao ánh mắt của cô gái này lại đẹp như
vậy; thân hình cô gái này sao lại khí phách như thế; thần thái của cô
gái này cũng đẹp đẽ như vậy......Thật kỳ quái, Cố Mộng Phỉ không biết
mình bị làm sao.
Bây giờ cô rất mờ mịt luống cuống, sợ rằng chỉ có chửi rủa mới có thể làm tiêu tan cảm giác khó nói nên lời này.]
Lăng Khả Nhi: Không đúng! Xin lỗi bạn thân! Mình không cẩn thận để bạn bị lừa!!
Nhưng mà......Bây giờ chỉ còn cách chuồn thôi......
Thật xin lỗi Cố Mộng Phỉ, mình nhất định sẽ làm cho bạn khôi phục vẻ
bình thường, làm dấu trước ngực, Lăng Khả Nhi lui về sau mấy bước xông
ra ngoài, thấy vậy tròng mắt La Tử Thanh trừng to, đẩy Cố Mộng Phỉ xông
ra ngoài.
“Cầm thú!” Nhưng Cố Mộng Phỉ quyết không th bắt cô lại, hai mắt mờ ảo nhìn cô ta: “Cô sờ chỗ đó của tôi sao?”
“Hả?” La Tử Thành nhíu mày nhìn Cố Mộng Phỉ: “Làm gì vậy! Buông tay.....tôi còn có việc quan trọng!”
“Cô mới vừa sờ ngực tôi!!!”
“...............Hả?!!” Lần đầu tiên La Tử Thanh thể nghiệm cảm giác im lặng: “Cô nói cái gì? Ai sờ ngực cô chứ!”
“Tôi mặc kệ! Cô đã sờ ngực rôi rồi!”
Phiền chết đi được!
La Tử Thanh thật sự không rảnh ở đây cằn nhằn cùng cô ta, một con dao xẹt qua, Cố Mộng Phỉ mắt trợn trắng ngã trên mặt đất.
Lăng Khả Nhi lén lén lút lút dựa tường đi, cô đoán không sai, nơi này
quả nhiên là một quán rượu, bây giờ là buổi tối, quán rượu rất ồn, Lăng
Khả Nhi cởi dây thừng ra, tóc xõa sau lưng, cởi áo khoác đã bị xé rách
ra, cô vung tóc dài, lắc lắc eo thon đi tới chỗ nhiều người, Lăng Khả
Nhi có vẻ rất thành thục với bộ dáng này, cũng sẽ không gây ra sự chú ý
của người khác, nhưng vừa lúc đó......
Đột nhiên sau lưng có cảm giác lạnh, một bàn tay sờ soạng lung tung: “Cô gái, có hẹn sao?”
Phiền chết được.
Nhướng mày, lúc Lăng Khả Nhi nghiêng đầu chuẩn bị công kích, một đôi
bàn tay kéo cô vào trong lòng, một tay che sau đầu cô, bày ra tư thế bảo vệ.
Lúc này trên đỉnh đầu lại truyền tới một giọng nói lạnh lẽo.....