Lâm Bích Tần đưa Khanh Khanh lên phòng, hắn cho nàng uống thuốc để nàng ngủ rồi mới rời khỏi phòng.
Lâm Bích Tần vừa xuống chính sảnh đã bắt gặp Phong Nguyệt Vô Thần một mình ngồi uống rượu. Phong Nguyệt Vô Thần nghe tiếng bước chân cũng ngẩn đầu
"Vương gia, chẳng phải Khanh Khanh là thuộc hạ của người sao? Ngay lúc nàng gặp hỏa hoạn người đang ở đâu?"
Phong Nguyệt Vô Thần chau mày "Đã là thuộc hạ của bổn vương thì cần Lâm công tử quản sao?"
Lâm Bích Tần cười nhưng ánh mắt lại rét lạnh "Ta tại sao lại không quản? Ta là cữu ca của muội ấy, muội ấy chính là thập nhị tiểu thư của Dạ Nguyệt. Dám hỏi vương gia, bỏ mặt thế nào đây?"
Nhìn thấy đối phương tĩnh lặng không nói Lâm Bích Tần cảm thấy như vừa đánh một quyền vào gối bông, chẳng lẽ trong lòng hắn Khanh Khanh một chút cũng không quan trọng sao? Chỉ đáng trách muội ấy thông minh một đời nhưng lại dại dột trong chuyện tình cảm
"Vương gia, người có biết lúc ta gặp muội ấy trong tình trạng thế nào không? Khách điếm nhuốm lữa đỏ rực, muội ấy nhảy từ trên lầu xuống, nếu ta không cứu chỉ e là ngọc nát xương tan"
Thấy sắc mặt Phong Nguyệt Vô Thần hơi đổi Lâm Bích Tần lại cười lạnh "Còn người? Người lại ở đây nhàn nhã cùng với người xưa, Khanh Khanh là một lòng với người người lại đối xử với nàng ấy như vậy"
Phong Nguyệt Vô Thần sắc mặt nặng nề, cơ hồ cảm thấy tim co thắt như bị ai bóp chặt. Hắn không biết đây là cảm giác gì, dường như là lo sợ, dường như là hối hận. Cảm giác như sắp mất cái gì đó, chung quy không thể nói nên lời
"Vương gia, người đã bao giờ từng thử đứng ở cương vị muội ấy mà suy nghĩ không? Muội ấy cớ gì sung sướng không màn lại cam chịu làm thuộc hạ dưới trướng người? Chẳng phải là muội ấy để tâm đến người sao?"
"Ca..."
Câu sau của Lâm Bích Tần chứa đầy tức giận, hắn không kiềm chế được thanh âm khiến mọi người trong khách điếm đều nghe thấy.
Lâm Bích Tần xoay người đã thấy Khanh Khanh khuôn mặt tái nhợt đứng trên lầu. Hắn nhìn Phong Nguyệt Vô Thần, môi nhếch lên lạnh lùng "Chung quy, ngươi chưa bao giờ hiểu nàng" câu này chỉ có Lâm Bích Tần và Phong Nguyệt Vô Thần nghe thấy
Nói đoạn Lâm Bích Tần xoay người lên lầu, hắn cởi áo choàng bên ngoài khoát lên cho Khanh Khanh, vuốt nhẹ tóc nàng ân cần hỏi "Sao không ngủ trong phòng chạy ra đây làm gì?"
Khanh Khanh muốn mở miệng nói chuyện lại cảm thấy môi khô khốc chủ có thể mấp mấy môi mấy chữ. Lâm Bích Tần cau mày như có như không nhìn về phía Phong Nguyệt Vô Thần nâng cao thanh âm "Muội lại gặp ác mộng?"
Khanh Khanh gật đầu. "Bên ngoài hãy còn lạnh muội nên vào phong nghỉ ngơi" Lâm Bích Tần thấy nàng có chút do dự điều gì hắn liền nói tiếp "Ca bồi muội ngủ!"
Bóng dáng hai người đã khuất nhưng ánh nhìn của Phong Nguyệt Vô Thần vẫn dõi theo. Hắn không rõ trong lòng có tư vị gì, có chút khổ sở, có chút buồn bực. Cảnh nàng mền yếu với người khác như vậy, thủy chung phụ thuộc vào người khác như vậy, chung quy người đó không phải là hắn
Cảm giác như mất mác cái gì đó, mất một thứ rất quan trọng...
Phía khuất hành lang có một đôi con ngươi vẫn luôn theo dõi về phía này. Liễu An Nhiên cau mày nhích nhích ra khỏi góc hành lang, cô giơ tay lên định đập con muỗi đang vo ve nhưng lại thôi
Cô nhìn về phía Phong Nguyệt Vô Thần rồi lại nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa kia, ánh mắt phức tạp
"Quá yếu đuối!" Liễu An Nhiên lẩm bẩm, như nhớ ra chuyện gì lại cau mày nhìn về phía căn phòng Lam Khanh Khanh và Lâm Bích Tần "Sợ lữa? Lam Khanh Khanh?"
Ngay sáng sớm hôm sau đoàn người khởi hành về kinh thành. Lâm Bích Tần nhìn Khanh Khanh vẫn còn yếu không thể đi ngựa liền đi khắp thành thuê xe ngựa cho nàng. Chỉ đáng tiếc qua một trận dịch bệnh cũng chẳng tìm ra được cỗ xe nào tốt lành
Bất đắc dĩ Khanh Khanh và Liễu An Nhiên đi cùng một cỗ xe ngựa
Lần trước đến Nam Cương gấp rút cứu tế còn đem theo nhiều lương thực nên mới đi đường rừng núi rút ngắn thời gian. Lần này trở về đi đường bằng thẳng thì mất tận mười ngày đêm mới đến được kinh thành
Lần này tuy đi đường "tạm ổn" nhưng tình hình Khanh Khanh chẳng ổn tí nào, xe ngựa xóc nảy không biết bao nhiêu lần nàng bay ngay xuống xe nôn thóc nôn tháo. Chỉ khổ Tiểu Lan phải chăm sóc hai nữ nhân bị bệnh
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Khanh Khanh cau mày khó chịu ném chiếc muỗng xuống, ngẩn đầu nhìn Liễu An Nhiên
Liễu An Nhiên cũng thu mắt lại lắc đầu cười nhẹ "Không có gì, cô ăn đi lát lại lên đường"
Khanh Khanh im lặng, có ai nói cho nàng biết cô Liễu An Nhiên này sao lại kì quái như vậy không. Hiện tại ngồi chung xe ngựa đã lâu, nếu như nói lúc đầu cô ấy luôn nhìn chằm chằm nàng vì đề phòng tình địch thì cũng đã qua mấy ngày rồi sao lại cứ rảnh là nhìn nàng vậy? Không phải cô ấy bị mắc chứng thích nhìn nữ nhân chứ? Hay là bệnh lâu quá nên... Có vấn đề?
"Ta chỉ cảm thấy cô giống một người" Liễu An Nhiên đột ngột nói khiến nàng không khỏi giật mình, giọng của cô ấy mềm mại uyển chuyển lại không điệu đà quá mức thật khác xa với nàng T.T
Giống một người? Là Phong Nguyệt Linh Nhi sao?
Liễu An Nhiên như cảm nhận được nghi vấn của nàng mà ngẩn đầu, chỉ có điều lần này trong mắt cô ấy có gì đó rất phức tạp, giọng nói cũng lạnh theo mấy phần "Cô ấy gọi là... Lam Khanh Khanh"
Khanh Khanh hơi ngẩn người, Lam Khanh Khanh? Không phải là nàng sao?
Khanh Khanh cau mày, trong lòng dâng lên một cảm xúc gì đó rất mãnh liệt, ý chí của nàng bảo, nàng quen biết Liễu An Nhiên
Liễu An Nhiên bật cười "Đừng bận tâm, dùng bữa của cô đi". Khanh Khanh cúi đầu cầm cái muỗng chọc chọc chén cháo, lầm bầm làu bàu "cô cứ nhìn như vậy ta làm sao mà ăn chứ"
*
_Hoàng cung Phong Nguyệt_
"Khanh Khanh đi đâu rồi?"
Hàm Mộc Vân nhìn cung điện trống trãi bất giác chau mày, có dự cảm chẳng lành. Mộc Vân hầm hực ra khỏi cung chạy đến tam vương phủ, quả thật như nàng đoán Phong Nguyệt Vô Thần với Lam Khanh Khanh vẫn chưa hồi kinh
Nàng bị lừa rồi!
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn thấy nàng một mặt tức giận cũng chẳng dám chạy đến trước mặt chấp vấn chuyện nàng trốn đi.
"Nàng sao vừa về đã mang bộ mặt thối như vậy? Nhiễm từ Nam Cương rồi sao?"
Mộc Vân lườm hắn một cái đem gối bông trên nhuyễn tháp ném về phía hắn "Con mẹ nó đến lão nương cũng dám lừa".
Phong Nguyệt Phủ Hàn chộp lấy gối bông để lại trên nhuyễn tháp ngồi xuống bên cạnh nàng, "Ngũ đệ làm vậy cũng vì nghĩ tốt cho nàng, nàng xem nàng đường đường là phi tử trong cung lại trốn đi biên cương, không nói đến không hợp phép tắt nhỡ nàng có mệnh hệ gì ta có cắt đầu của đệ ấy xuống nàng cũng không bình an mà trở lại"
Hàm Mộc Vân lườm hắn một phát "Hoàng thượng, người đang mong vị phi tử này chết sớm như vậy à? Còn cái quy tắc, quy tắc chẳng phải do người đặt ra sao, hoàng thượng sửa đi là được rồi"
"Nàng...."
Phong Nguyệt Phủ Hàn định nói gì thêm đã thấy một bên vai nặng trĩu, hắn nhìn đỉnh đầu vẫn chưa đeo trâm ngọc của Lương đệ tựa lên vai hắn khẽ mỉn cười "Ta biết nàng đang lo lâng điều gì"