Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 12: 12 Mộng Cảnh



Liên tiếp vài ngày, cuộc sống đều từng ngày từng ngày trôi qua, không khác gì trước kia.

Muốn nói sống chung, bọn họ đã sớm ở cùng một tòa chung cư cùng một phòng gia đình, mọi thứ đều đầy đủ hết.

Muốn nói dính nhau, bởi vì tính chất công việc, bọn họ khi còn sống và sau khi chết chưa bao giờ tách ra, tình nhân chân chính trên đời cũng rất khó làm đến mức như hình với bóng giống bọn họ.

Làm anh em ở chung như thế nào, làm tình nhân cũng như thế đó ở chung.
Khác biệt duy nhất, chính là bọn họ vốn ngủ hai phòng hai giường, cách nhau một bức tường ở giữa, hiện tại biến thành Tạ Tất An chuyển đến phòng ngủ Phạm Vô Cứu, cùng giường chung gối.
Phạm Vô Cứu vốn là cự tuyệt.

Anh cảm thấy như vậy đối với Tạ Tất An quá thất lễ, cũng sợ không thể khống chế chính mình.

Nhưng mà lời từ chối còn chưa nói ra, Tạ Tất An nhìn ra anh do dự, lạnh lùng thản nhiên nhìn anh: "Không muốn cùng tôi ngủ chung, nói cho cùng trong lòng vẫn ghét bỏ tôi.

Anh không thích tôi, cần gì phải miễn cưỡng ở chung một chỗ với tôi?"
Phạm Vô Cứu nhất thời không dám nói chuyện, ngay lập tức đổi giọng nói: "Tôi muốn, tôi rất muốn."
Tâm tư lão Bạch quá mẫn cảm tinh tế, anh sợ làm tổn thương tâm lão Bạch, mới hạ quyết tâm diễn một vở kịch này, cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Tạ Tất An lúc này tâm tình tốt hẳn lên, vén chăn, ngủ ở bên kia giường.
Sau khi tắt đèn, Phạm Vô Cứu khẩn trương không thôi, chỉ sợ buổi tối sẽ lau súng cướp cò.

Anh chỉ cần nhìn ảnh chụp là có thể động tâm, người thật nằm bên cạnh, làm sao có thể không có phản ứng gì? Vậy không khỏi cũng quá khảo nghiệm ý chí của anh.
Trong bóng tối, Phạm Vô Cứu nằm trên giường suy nghĩ lung tung.
Nếu đột nhiên lão Bạch nhào tới ôm anh, yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ bạn trai thì sao? Anh có nên đẩy hay không? Đẩy ra em ấy có thể khổ sở hay không, sau đó lại nghĩ nhiều? Không đẩy ra...!thì sẽ là...!Không, không thể thực sự xuống tay với anh em!
Anh tâm loạn như ma, đúng lúc này, Tạ Tất An quả thật như anh nghĩ, xoay người lăn vào trong ngực anh, khoảng cách mặt đối mặt hô hấp đều có thể nghe thấy.
Phạm Vô Cứu tim ngừng đập.
Em ấy đã bắt đầu? Em ấy có yêu cầu hoan hỉ không? Nên cự tuyệt như thế nào mới có thể đủ uyển chuyển, không đả thương trái tim lão Bạch?
Nhưng Tạ Tất An động tác cũng không có tiến thêm một bước, chỉ lẳng lặng ngủ trong lòng anh, hô hấp kéo dài.

Giống như đêm đầu tiên.
Phạm Vô Cứu cứng đờ chờ đợi một lát, cuối cùng xác định Tạ Tất An hoàn toàn không có ý tứ phương diện đó, thuần túy là anh nghĩ nhiều.

Phạm Vô Cứu có chút lúng túng.
Anh suy nghĩ theo logic bình thường, không phải là tự đa tình.

Thử hỏi đôi tình nhân nào khi tình cảm nồng đậm, sẽ không làm chút hoạt động thân mật? Tạ Tất An trong thân là tình yêu mũi tên, chính là thời điểm tình cảm nồng đậm mật ý nhất, không đề cập tới phương diện này, quá không khoa học.

Anh thậm chí đã hỏi Venus, hắn cũng nói rằng người đàn ông trúng tên cũng có nhu cầu tình dục với người yêu trong giai đoạn yêu đương thắm thiết.

Bởi vậy Phạm Vô Cứu mới như lâm đại địch, suy tư nên ứng phó như thế nào.
Không ngờ phản ứng của Tạ Tất An lại thuần khiết như thế, chỉ coi anh như gối ôm ngủ.
Phạm Vô Cứu nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy lão Bạch xưa nay thanh tâm quả dục, ngay cả quán bar cũng không đi, không khéo căn bản không biết giữa người yêu còn có thể làm loại chuyện này, cho rằng cùng giường chung gối chính là nghĩa đen, ngủ trên một cái giường coi như là quan hệ thân mật.
Anh càng nghĩ nhiều, càng cảm thấy có lý.
Phạm Vô Cứu ánh mắt phức tạp nhìn chàng trai trong ngực, nghĩ thầm, lão Bạch thật sự là hồn nhiên đáng yêu.
Tạ Tất An trong tình yêu không dính người, cũng không đòi hỏi hôn chúc ngủ ngon, sẽ không yêu cầu Phạm Vô Cứu nói ra một đống lời tỏ tình, rất khác người là mỗi đêm đều ôm anh ngủ cùng nụ hôn bất thình lình đêm đầu tiên, ngược lại tiết kiệm rất nhiều lý do cho Phạm Vô Cứu.

Anh cũng không đành lòng cự tuyệt Tạ Tất An, nhưng có một số việc anh không thể vượt qua giới hạn, Tạ Tất An không đề cập tới, anh liền không cần phí tâm từ chối giải thích.
Nhưng ngay cả những cái ôm vô cùng thuần khiết, đối với Phạm Vô Cứu cũng là một loại tra tấn ngọt ngào.

Người trong lòng mỗi đêm không hề phòng bị ôm mình, anh không đẩy ngã đối phương đều dựa vào tự chủ, phản ứng sinh lý là khó tránh khỏi, mỗi đêm đều phải thầm niệm thanh tâm chú vài lần mới có thể ngủ, một đêm không ngủ cũng là chuyện thường xuyên.
Cứ như vậy thành một đôi.

Hiệu quả mũi tên vàng không biết có thể kéo dài bao lâu?
Phạm Vô Cứu một bên hy vọng loại tra tấn này sớm chấm dứt, một bên lại ngóng trông ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến.
Nhận thấy ý niệm này trong lòng dâng lên, Phạm Vô Cứu giật mình, lập tức tự giễu cười, lẩm bẩm nói: "Ngụy quân tử."
Những ngày của Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An vô cùng thanh nhàn.

Trên đời này mỗi ngày đều có người chết, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều có người có công đức lớn chết đi, tồn tại như vậy vạn dặm chọn một, rất nhiều lúc bọn họ đều không có việc làm.

Thu tiền thuê nhà thì đơn giản hơn, đầu tháng thu một lần là được, còn lại thời gian đều rảnh rỗi một phen.
Hắc Bạch Vô Thường đều có chút thuộc tính trạch nam, ước chừng là trước kia khi không có chức Vô Thường tạm thời, hai người bọn họ trời Nam đất Bắc chạy việc kinh doanh bận rộn như chó, sau khi nghỉ ngơi cửa lớn cũng không ra nổi hai bước, nằm ở nhà làm cá muối.

Cho nên Phạm Vô Cứu vừa rảnh rỗi liền muốn chơi game, Tạ Tất An nhiệt tình theo đuổi phim truyền hình.


Loại cảm giác giết thời gian này khiến bọn họ mê mẩn, khi còn trẻ vì sự nghiệp liều mạng, già đi cũng chỉ muốn an nhàn nghỉ hưu.
Đương nhiên thần tiên sẽ không già, nhưng tuổi của bọn họ đã không còn là nhỏ.
Hai ngày nay Tạ Tất An theo đuổi bộ phim truyền hình huyền huyễn gần đây phát sóng đã đến đại kết cục, cậu nhất thời không có tìm được phim truyền hình mới, lâm vào giai đoạn nhàm chán không có việc gì để làm.
"Tôi muốn đi du lịch." Tạ Tất An ném điện thoại di động xuống, nói với Phạm Vô Cứu, "Ở trong phòng lâu có chút khó chịu."
Phạm Vô Cứu đối với Tạ Tất An tự nhiên là có cầu tất ứng: "Muốn ra ngoài một chút? Được rồi, em muốn đi đâu?"
Tạ Tất An suy nghĩ một chút: "Mân tỉnh."
Phạm Vô Cứu sửng sốt: "Em nhớ nhà rồi?"
"Không nhớ quê hương, nhớ cố nhân." Tạ Tất An nhìn về phương xa, "Đã lâu không trở về xem một chút."
"Em còn có cố nhân gì nữa?" Phạm Vô Cứu nói, "Cho dù có, cũng đã sớm vào mấy vòng luân hồi."
"Anh không phải cố nhân sao?" Tạ Tất An nhìn về phía anh, "Anh là cố nhân duy nhất của tôi."
Khi còn sống, họ là người Mân Việt, đó là nơi họ sinh ra và lớn lên.

Sau khi trở thành Câu Hồn Sứ bận rộn với công việc, ngoại trừ lúc câu vong hồn ở Mân tịch sẽ đi ngang qua nơi đó, cơ hồ đều không trở về quê hương khi còn sống của bọn họ.

Mà câu hồn lại thuộc loại đi công tác, đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, cưỡi ngựa xem hoa một lần, vẫn chưa quan sát hết biến hóa của quê hương ngàn năm qua.
Bây giờ không biết quê hương trông như thế nào.
Sau khi người thành quỷ thần, chặt đứt trần duyên, đối với trải nghiệm khi còn sống đều sẽ xem nhẹ, khó có thể lưu lại dấu vết trong lòng.

Thế nhân nói đến Hắc Bạch Vô Thường, chỉ nhớ rõ bọn họ trực thuộc địa phủ, không biết bọn họ gốc Mân Việt.

Cho dù Tạ Tất An chính mình, nhớ lại vùng đất Mân Việt, cũng không có bao nhiêu nhớ nhà, chỉ nhớ rõ đó là nơi cậu và Phạm Vô Cứu cùng nhau lớn lên.
Cậu cắt đứt tất cả trần duyên, duy nhất cùng Phạm Vô Cứu đến nay tương liên.

Nếu có nhớ nhung, cũng là thời thơ ấu với Phạm Vô Cứu ở chung một chỗ.
Phạm Vô Cứu hơi giật mình, ho nhẹ một tiếng: "Được.

Em muốn đi như thế nào?"
Nếu là cưỡi mây đạp gió, hoặc là dùng súc địa thành thốn* tự nhiên có thể trong nháy mắt đến Mân tỉnh.


Nhưng điều đó không quá có hương vị du lịch, cái gọi là du lịch, làm thế nào có thể bỏ lỡ phong cảnh dọc theo con đường.
(*) "Thu hẹp một tấc" thường xuất hiện trong các tác phẩm tiểu thuyết, được gọi là "thuật thu nhỏ trái đất", khái niệm hiện đại là "không gian không đồng đều".
Tạ Tất An nói: "Tôi muốn nhìn cảnh trên đường nhiều hơn."
Phạm Vô Cứu một giây liền hiểu: "Tôi đi mua vé xe."
Họ vô cùng tiêu sái đi du lịch.
Con người giao thông thuận tiện, qua một số tỉnh cũng chỉ cần đi xe vài giờ.

Lúc Phạm Vô Cứu đặt vé cố ý chọn một vị trí gần cửa sổ, để Tạ Tất An có thể thưởng thức cảnh sắc ven đường.
Nơi đoàn tàu đi qua, cảnh vật nhanh chóng lùi lại.

Bất quá sông núi hồ biển, cỏ cây xum xuê, rơi vào đáy mắt người phàm đều là một bộ dáng.

Nhưng mà trong đôi mắt Thần minh, ngọn núi này có sơn quỷ, nước có thủy thần, hoa cỏ cây cối đều là tinh quái, vạn vật đều có linh hồn.
Những địa tiên tinh linh kia cảm ứng được Vô Thường Tiên đi ngang qua, vì thế mặt nước nổi lên gợn sóng, lá cây nhẹ nhàng lay động, đều là đối với Thần minh thăm hỏi.
Tạ Tất An hơi gật đầu, coi như đáp lễ.
Cậu câu qua hồn phách tướng Vương Hầu thịnh thế, cũng vượt qua anh linh của chiến sĩ loạn thế hộ quốc, gặp qua núi sông tú lệ, cũng thấy qua núi sông thương tích máu xương.
Núi sông từ cổ chí kim sẽ không thay đổi, trừ phi biến đổi quá lớn lao trong cuộc đời.
Thế gian hai giới âm dương, người quỷ đều không tương quan, Thần minh xuyên thẳng ở giữa.

Người thời nay có thể cùng cổ nhân ngàn năm trước thưởng thức một vầng trăng sáng, ngắm nhìn một mảnh núi sông.
Tạ Tất An nhìn giang sơn ngàn dặm, phảng phất như đã xem qua ngàn năm lịch sử.
Tới gần đất Mân tỉnh, có lẽ là cận hương tình khiếp* Tạ Tất An không chú ý phong cảnh ngoài cửa sổ nữa.

Cậu nhắm mắt lại, tại thời gian cuối cùng nghỉ ngơi.
(*) Lâu không trở về quê nhưng đến gần quê nhà lại thấy sợ hãi.
Phạm Vô Cứu thấy thế, săn sóc cho cậu mượn bờ vai mà dựa vào.
Tạ Tất An không khách khí, yên tâm thoải mái dựa xuống.
Một giấc này, lại mơ về Mân Việt ngàn năm trước.
Đứa trẻ tóc để chỏm đang đọc sách trước cửa sổ, một cậu bé khác ồn ào chạy vào nội viện, hét lên: "Tất An, Tất An! Tối nay trong thị trấn có một vở kịch chiếu bóng, chúng ta nhanh chóng đi xem, đến muộn là không kịp."
Cậu bé nâng khuôn mặt như ngọc chạm trổ, trong mắt có ý động, lại do dự: "Ta còn chưa học thuộc lòng bài tập, ngày mai thầy sẽ phạt."
"Ngươi thông minh như vậy, thầy mới không phạt ngươi, nếu thầy muốn động tay chân, ta liền nói ta lôi kéo ngươi đi, muốn thì đánh ta là được rồi!" Phạm Vô Cứu nắm lấy tay cậu, kéo ra khỏi phòng, "Dù sao da thịt ta dày, không sợ bị đánh."
Hai đứa trẻ nắm tay nhau, một đường chạy lên thị trấn.

Phạm Vô Cứu thể lực tốt, Tạ Tất An lại có chút thở hồng hộc.

Trước sân khấu đã sớm ầm ĩ vây quanh một đám người lớn, bọn họ ở phía sau, chen chúc lại chen không vào, nhìn lại không nhìn thấy.

Phạm Vô Cứu ngồi xổm xuống nói: "Ta cõng ngươi, ngươi liền nhìn thấy được."
Tạ Tất An lắc đầu: "Nhưng như vậy ngươi liền không nhìn thấy, chẳng phải là chạy một chuyến vô ích sao?".

Truyện Đam Mỹ
"Ngươi có thể nói cho ta nghe nha, cũng tốt hơn hai người chúng ta đều chạy một chuyến vô ích." Phạm Vô Cứu nói.
Tạ Tất An nghĩ lại, thấy cũng có đạo lý, vì thế nằm trên lưng Phạm Vô Cứu, được nâng lên xem kịch chiếu bóng.
Vở kịch chiếu bóng kia diễn cái gì, trong mộng nhìn không rõ, đại khái là không nhớ.

Nhưng Phạm Vô Cứu cõng cậu xem phim chiếu bóng, lại ở góc ký ức chưa bao giờ quên.
Hình ảnh vừa chuyển, là một cánh rừng trúc.

Thiếu niên áo trắng mười sáu mười bảy tuổi ở trong rừng đánh đàn, thiếu niên áo đen tóc đuôi ngựa cao luyện kiếm trước người cậu, thanh kiếm quét xuống một đám lá cây.

Theo lá rụng, tiếng đàn càng lúc càng dồn dập, chiêu thức kiếm cũng càng lúc càng sắc bén, đột nhiên dây đàn bị nhấc đứt, thiếu niên áo trắng nhíu mày, đầu ngón tay bị cắt chảy máu.
Phạm Vô Cứu vội vàng thu kiếm, tất tưởi chạy tới, lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Tạ Tất An nhẹ nhàng lắc đầu, dùng khăn lau sạch giọt máu: "Kiếm của ngươi quá nhanh, đàn của ta không theo kịp."
Phạm Vô Cứu tự trách mình: "Là lỗi của ta."
"Ngươi có gì sai? Là ta đánh đàn không giỏi." Tạ Tất An ôm đàn đứng dậy, "Ngược lại võ nghệ của ngươi càng ngày càng đi lên."
"Ta không giống ngươi đọc sách, chỉ có thể liều mạng tập võ, tranh thủ thi võ Trạng Nguyên." Phạm Vô Cứu lấy ra bình thuốc bôi vào vết thương trên tay Tạ Tất An —— người tập võ bọn họ thường tự chuẩn bị thuốc phòng té ngã.
Phạm Vô Cứu vừa bôi thuốc vừa đau lòng nói: "Ngày đêm luyện tập, hai tay này của ta đều mài ra kén, nào có tay ngươi đánh đàn đẹp mắt, còn dễ dàng bị thương như vậy."
Tạ Tất An biết anh vì luyện võ mà bị thương, rất không có tư vị: "Trước kia ngươi không có ý đồ làm quan, cũng từng nói ghét nhất làm quan, sao đột nhiên lại thay đổi, nhất định phải đi con đường này?"
"Ta cũng không muốn làm cái này, nhưng ngươi kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, không có khả năng cả đời ở trong thôn này, ngươi nhất định sẽ đi triều đình tham dự sự kiện lớn." Phạm Vô Cứu cúi đầu, "Ta không muốn tách ra với ngươi."
Ta không quan tâm cái này, ta chỉ quan tâm ý trung nhân của ta.
Tạ Tất An nhẹ giọng: "Sau này ta và ngươi đều sẽ cưới vợ sinh con, không thể không tách rời."
Lời này của cậu nói trái lòng.

Cậu thích người trước mắt, căn bản chưa từng nghĩ cưới vợ, nhưng Phạm Vô Cứu lại không có khả năng cùng cậu ôm tâm tư giống nhau.
Phạm Vô Cứu nhíu mày, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cậu: "Tạ huynh, ta không phải nguyền rủa mình, chỉ nói một câu trong lòng, đời này ta chính là đoạn tử tuyệt tôn."
Tạ Tất An khi đó lại nghe không ra, đó đúng là một câu tỏ tình.
......
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch."
......!Có ai đó đang gọi tên cậu.
Tạ Tất An từ từ tỉnh lại, trong con ngươi còn hiện ra mờ mịt.
Phạm Vô Cứu ôn hòa nhìn cậu, mặt mày mỉm cười: "Đến trạm rồi.".