Tử Thần Đào Hoa

Chương 8: Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 

Bảo vật gia truyền cái quái gì! 

 Lưu Phong ngơ người. 

 Không trùng hợp đến vậy chứ? 

 Nhưng rõ ràng trên mông Diệp Đan Quỳnh không có vết bớt mà lão quái đó nói. 

 Chẳng lẽ ông ta lừa mình? 

 “Ngây ra làm gì, mau đi thu dọn, chị đi tắm rồi sẽ dẫn em đi ăn”, Tô Đát Kỷ quay người rời đi. 

 Lưu Phong lại ngứa ngáy trong lòng, nghĩ thầm phải tìm cơ hội thăm dò Diệp Khuynh Thành. 

 “Rầm!”. 

 Trong lúc Lưu Phong nằm trên giường suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, ở hướng nhà vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng ngã rầm. 

 Lưu Phong bật dậy thật nhanh, chạy tới cửa phòng vệ sinh: “Chị, chị có sao không?”. 

 Không ai trả lời, ngoại trừ tiếng nước chảy rào rào. 

 Lưu Phong sốt ruột đẩy cửa phòng tắm ra. 

 Tô Đát Kỷ đang không mặc gì nằm dưới đất. 

 Tư thế quyến rũ nhưng môi tím tái. 

 Da dẻ trắng trẻo phủ một lớp sương lạnh. 

 Lưu Phong từng gặp tình huống này khi mười một tuổi. 

 Lần đó, Lưu Phong sợ hãi vô cùng, tưởng mình sẽ không còn được thấy Tô Đát Kỷ nữa. 

 May là sau này Tô Đát Kỷ chống chọi được. 

 Lưu Phong cũng nghe bố mẹ nói qua về tình trạng của Tô Đát Kỷ. 

 Có vẻ Tô Đát Kỷ bị bệnh lạ bẩm sinh nên mới bị bố mẹ ruột bỏ rơi, sau được bố mẹ của Lưu Phong nhận về nuôi. 

 Nhưng từ đó về sau, Lưu Phong không thấy Tô Đát Kỷ tái phát bệnh nữa. 

 Sao hôm nay đột nhiên lại phát bệnh? 

 Lưu Phong không có thời gian thưởng thức vóc dáng xinh đẹp của Tô Đát Kỷ, tiến tới bế Tô Đát Kỷ lên, lao nhanh vào phòng ngủ. 

 “Lạnh, lạnh quá”, sau khi được đưa lên giường, Tô Đát Kỷ khẽ lẩm bẩm, co người lại, không ngừng run rẩy, lông mày nhíu chặt, trông có vẻ vô cùng đau khổ. 

 Lưu Phong vô cùng lo lắng. 

 “Đây là bệnh thiên hàn”. 

 Lưu Phong nhanh chóng kiểm tra cơ thể của Tô Đát Kỷ, trong lòng bừng tỉnh. 

 Lúc ở nhà giam, Lưu Phong đã học y thuật từ ông lão. 

 Chẳng mấy chốc anh đã biết được bệnh của Tô Đát Kỷ. 

 Bệnh thiên hàn là một chứng bệnh bẩm sinh, mỗi lần phát tác, cơ thể sẽ lạnh đến thấu xương, giống như rơi vào hầm băng. 

 Hơn nữa, loại bệnh này càng về sau thì số lần phát tác càng nhiều. 

 Với trình độ y học hiện nay thì không dễ chữa được bệnh này. 

 Lưu Phong nhanh chóng xoa bóp vài huyệt vị quan trọng trên người Tô Đát Kỷ, thấy Tô Đát Kỷ bớt đau đớn rồi ôm chặt Tô Đát Kỷ vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho Tô Đát Kỷ. 

 Không biết qua bao lâu, Tô Đát Kỷ dần khôi phục ý thức. 

 “Thằng nhóc thối, em đè người chị rồi”, một giọng nói yếu ớt vang lên. 

 Lưu Phong vội vàng đứng dậy, cúi đầu nhìn, mặt đỏ lên, hoàn toàn là phản ứng trong vô thức. 

 “Chị thấy thế nào rồi?”, Lưu Phong giúp Tô Đát Kỷ đắp chăn xong, ân cần hỏi. 

 Tô Đát Kỷ ngồi dậy, dùng chăn bọc cơ thể mình, nhìn chằm chằm Lưu Phong một lúc, cố tỏ vẻ như mình không sao: “Chị cứ nghĩ lần này tiêu rồi, không ngờ vẫn chống chọi được”. 

 “Chị, có phải bệnh của chị thường xuyên phát tác từ sau khi em đi không?”, Lưu Phong nhíu mày. 

 Tô Đát Kỷ không muốn để Lưu Phong lo lắng, trả lời qua loa có lệ: “Chị không sao”. 

 “Chị yên tâm, em sẽ chữa được bệnh cho chị”, Lưu Phong nghiêm túc nói. 

 Tô Đát Kỷ nở nụ cười gượng: “Em nghĩ mình là thần y à? Ha ha, được rồi, chị thật sự không sao”. 

 Nhìn phản ứng của Tô Đát Kỷ, Lưu Phong đột nhiên hiểu ra vì sao Tô Đát Kỷ giống nô lệ đồng tiền như vậy. 

 Ngày nào chị ấy cũng nỗ lực tích cóp tiền, tìm vợ cho mình, có lẽ chị ấy sợ lỡ như có một ngày chị ấy không còn nữa, mình cũng không đến nỗi sống khổ sở. 

 “Chị, em thật sự có thể làm dịu bệnh tình của chị. Mặc dù không thể chữa tận gốc, nhưng ít nhất sẽ không để chị thường xuyên cảm thấy lạnh vào giữa đêm”, Lưu Phong nghiêm túc nói. 

 “Sao em biết?”, Tô Đát Kỷ ngạc nhiên. 

 Từ năm thứ hai Lưu Phong đi lính, mới đầu Tô Đát Kỷ chỉ thỉnh thoảng thấy lạnh vào ban đêm, cho dù là mùa hè cũng có cảm giác đó. 

 Ban đầu Tô Đát Kỷ không để tâm, nhưng hai năm nay, phản ứng này càng lúc càng mãnh liệt. 

 Thậm chí thời gian gần đây, hầu như tối nào Tô Đát Kỷ cũng cảm thấy toàn thân lạnh vô cùng, phải chịu đựng một lúc lâu mới dần dần giảm bớt. 

 Tô Đát Kỷ cũng đã tìm cách chữa, nhưng đến bệnh viện thì không tìm ra được bệnh gì, hỏi nhiều chuyên gia cũng vô ích. 

 Vốn dĩ Tô Đát Kỷ định tiếp tục che giấu, nhưng không ngờ hôm nay lúc tắm lại phát tác, còn khiến mình ngất đi. 

 “Chị đợi em, em đi mua hộp kim châm cứu”, Lưu Phong không đợi Tô Đát Kỷ đáp lại, quay người chạy đi. 

 Dựa vào y thuật của Lưu Phong hiện nay, làm thuyên giảm bệnh thiên hàn không phải chuyện khó. 

 Nhưng muốn chữa khỏi hoàn toàn thì cần có một loại dược liệu đặc biệt. 

 Thiên Sơn tuyết liên. 

 Nếu dùng loại tuyết liên sinh trưởng ở vùng cực hàn làm thuốc thì có thể chữa khỏi bệnh cho Tô Đát Kỷ hoàn toàn. Nhưng Thiên Sơn tuyết liên có duyên mới gặp được. 

 Không lâu sau, Lưu Phong vội vã chạy về, trong tay cầm theo một hộp kim châm cứu. 

 Sau khi đóng cửa phòng, Lưu Phong lấy kim châm cứu ra: “Chị nằm xuống trước, đừng nhúc nhích”. 

 “Em định châm kim cho chị thật hả?”, Tô Đát Kỷ vẫn không mấy tin tưởng vào y thuật của Lưu Phong. 

 “Chị, em đã bao giờ lừa chị chưa, đừng nói chị nghĩ bảy năm qua em ra nước ngoài quay phim thật chứ?”, Lưu Phong cố ý nói đùa để Tô Đát Kỷ thả lỏng. 

 Tô Đát Kỷ tò mò, nhìn thẳng vào mắt Lưu Phong: “K1ch thích không?”. 

 Khóe miệng Lưu Phong giật giật: “Em không đi quay phim”. 

 “Chị chỉ hỏi thôi, em kích động làm gì”, Tô Đát Kỷ bĩu môi. 

 Dáng vẻ đó vô cùng đáng yêu. 

 Lưu Phong đột nhiên phát hiện người chị của mình nhìn vậy mà lại là một ma nữ bách biến. 

 Anh lấy kim bạc ra. 

 “Sao lại to như vậy?”, Tô Đát Kỷ ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh hãi. 

 Lưu Phong giải thích: “Bệnh của chị hơi đặc biệt, châm cứu bình thường sẽ không có hiệu quả, phải dùng châm đao mới được”. 

 Châm đao to gấp đôi châm bình thường. 

 Bên ngoài, Diệp Khuynh Thành đưa tay lên định gõ cửa, đột nhiên nghe thấy trong phòng Tô Đát Kỷ có tiếng người nói chuyện, không khỏi khựng lại. 

 Tô Đát Kỷ vẫn còn suy yếu, lúc nói chuyện cho người ta cảm giác rất đáng thương, thậm chí có vẻ mong chờ lo sợ: “To vậy có đau lắm không?”. 

 Lưu Phong tự tin đáp: “Chị yên tâm, kỹ thuật của em rất tốt”. 

 “Nhưng chị sợ đau”. 

 “Không sao, sẽ nhanh thôi”. 

 “Chị nhắm mắt lại, tin em”. 

 “A...”. 

 Tiếng r3n rỉ vang lên. 

 Diệp Khuynh Thành đứng sững tại chỗ, vẻ mặt khó coi. 

 Thật muốn đạp cửa phòng ra. 

 Vốn dĩ bà còn coi trọng Lưu Phong, muốn đến đây thăm dò Lưu Phong, không ngờ hai chị em này lại làm bậy. 

 Sao có thể được! 

 Hừ, đức tính giống hệt ông già đó! 

 “Chị, xong rồi, chị cảm thấy thế nào?”, không lâu sau, giọng nói của Lưu Phong lại vang lên. 

 Giọng của Tô Đát Kỷ vẫn còn hơi yếu ớt, nói: “Thật là thần kỳ, chị cảm thấy toàn thân mình tê dại ngất ngây, em... em giỏi quá!”. 

 Không được! 

 Không chịu được nữa! 

 Dù tố chất của Diệp Khuynh Thành có tốt thế nào, nghe thấy cuộc đối thoại tục tĩu như vậy cũng không nhịn được. 

 Bà muốn đòi lý lẽ cho con gái mình. 

 Rầm!