Tu Tẫn Hoan

Chương 42: Đêm động phòng hoa chúc

Phía sau nghe thấy âm thanh chêu ghẹo, mặc dù là nàng đã đi xa, có như không vẫn còn truyền tới, đủ làm người nghe đỏ mặt tía tai.

Trên mặt của Thư Điện Hợp vẫn như cũ lạnh lẽo, giờ tay sờ dái tai nóng bỏng của mình, bắt đầu hoài nghi sao thính lực của mình lại tốt như vậy?

Cố ý đem bước chân của mình chậm lại, chung quy là vẫn đến gần phòng ngủ của Công Chúa, lụa mỏng ở cửa mờ nhạt, người hầu phân loại đứng hai bên.

Thư Điện Hợp thở dài một hơi, nàng lúc nãy nên đem mình uống quá chén, dựa vào tính tình của Công Chúa đại khái bản thân sẽ không gặp nguy.

Đi tới phía cửa, nàng mới phát hiện thị nữ của công chúa cùng các ma ma, đồng loạt cùng đứng ở bên ngoài chú ý chuyên tâm hướng vào bên trong nhìn nghe động tĩnh, hai tay gắt gao nắm lấy nhau, ngốc đứng hai bên, trên mặt khó nén được lo lắng.

Cho tới khi nàng đến gần, đứng ở phía sau, thì các nàng cũng chưa phát hiện ra.

Thư Điện Hợp học dáng dấp đứng của các nàng, nghiêng tai lắng nghe.

Thính lực của nàng tốt, sững sờ nghe trong phòng không có động tĩnh gì, chẳng bằng trực tiếp vào xem

Nàng nắm tay khụ một cái lên tiếng nhắc nhở, chính mình đang tồn tại ở đây.

Thị nữ cùng ma ma bị tiếng ho khan làm cho sợ hết hồn, thấy người đó là Phò mã, lập tức khom lưng, trăm miệng một lời nói: "Tham kiến Phò mã."

Thư Điện Hợp còn chưa thích ứng được việc chuyển đổi thân phận của mình, nhiều người như vậy đột nhiên hướng về nàng hành lễ, làm cho nàng hơi lung lay trong lòng, hơi trì độn nhấc tay lên nói: "Đứng lên đi."

Thị nữ cùng ma ma đứng dậy giữ khoảng cách,lại lo âu hướng về phía cửa phòng đang đóng chặt kia.

Thư Điện Hợp nhìn rõ mọi việc, uyển chuyển hỏi: "Các người tại sao lại đứng ở chỗ này? Không có ai vào hầu hạ công chúa sao?" trong lời nói mang theo hiếu kì.

Các thị nữ hai mặt nhìn nhau, hình như có nỗi niềm khó nói. Về sau đem ánh mắt cầu cứu trên người ma ma.

Thư Điện Hợp hiểu rõ, đây là vú em của Công Chúa.

Sở ma ma chủ động tiến lên phía trước, trước tiên biểu lộ thân phận, lại hướng về Thư Điện Hợp nói rõ nguyên do: "Công Chúa vừa mới đem chúng ta đuổi ra ngoài, hiện nay đang ở một mình trong phòng, không biết nàng đang làm gì ở trong phòng, vì lẽ đó chúng ta ngoài này lo lắng đến an nguy của Công Chúa. Không quan sát được phò mã đến, xin Phò mã thứ tội."

Thư Điện Hợp ngũ quan ôn nhu nở nụ cười, dưới ánh sáng yếu ớt. toả ra vô cùng mị lực, có ý định rút ngắn khoảng cách nói: "Ma ma quá khách khí, sau này chúng ta đều là người một nhà, không cần nhiều lễ nghi như vậy."

Nàng giọng nói hiền lành, lòng Sở ma ma ấm áp, bà nghĩ xem ra Phò mã tính tình rất tốt, ngày sau nhất định sẽ khoan dung tính tình quái đản của Công Chúa.

Thư Điện Hợp ân cần thế nào, cũng vẫn bị Sở Ma ma mời vào trong phòng cùng Công Chúa.

Hai chân nàng đạp vào trong phòng một bước, cánh cửa sau lưng đồng thời bị đóng lại, Thư Điện Hợp đưa tay trái ra sau lưng, bàn tay đều cương cứng. nàng không thấy rõ được phong cảnh bên trong phòng. Thì một thanh trường kiếm sắc bén gác trên cổ nàng, đặt ngay tại động mạch, chỉ cần nàng nhúc nhích quẫy một cái, mạng nhỏ đều đi đời.

Cũng bởi vì nàng đối với Công Chúa không có phòng bị, bằng không dựa vào ngày thường sự nhạy bén của nàng, lúc này đã đem chuôi kiếm đánh bay ra ngoài.

Thư Điện Hợp Không nhận ra rõ tình huống, nhấc tay định đẩy người kia ra, lại bị quát một tiếng lớn, nàng dừng lại động tác.

"Đừng nhúc nhích, bằng không Bản Cung liền muốn lấy mạng ngươi." Tiếng người uy hiếp phát ra bên cạnh nàng, không sai là Công chúa, nàng là....Tân Nương Tử, là vị Thê Tử của Thư Điện Hợp.

Người kia e sợ làm cho Thư Điện Hợp không sợ, Tuyên Thành càng làm kiếm xoay ngang, càng cận kề chỗ nguy hiểm trên cổ của Thư Điện Hợp.

Bình tĩnh thong dong như Thư Điện Hợp, không tự chủ được sau lưng bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, chóp mũi ngửi được dày đặc hương vị của rượu.

Trong đầu, nàng suy đoán trong tình cảnh này, duy trì phong độ, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Công Chúa, chuyện gì cũng từ từ."

"Ngươi nói, ngươi tại sao muốn đổi tên thành Thư Thận? không phải ngươi gọi là Thư Điện Hợp sao?" Công chúa nhíu mày lai, nói ra việc này không quá quan trọng, nhưng làm cho nàng khoảng thời gian này luôn nghi hoặc.

Sau khi có chút say, âm thanh của Tuyên Thành có chút mềm mại, giống như trong mộng, mang theo vài tia ôn nhu, nếu như có thể quên đi việc nàng đang đặt kiếm kề cổ người đối diện, người ngoài nếu nghe được, còn tưởng rằng nàng đang làm nũng Phò Mã đây.

Hoàng đế đau lòng nàng, cho nên cho phép chuyển toàn bộ cả toà Tê Loan Điện tới đây, trên tay cây trường kiếm này, cũng chính là thanh treo trên giường, ngày xưa để đuổi ác mộng.

Tối nay nó là lần đầu tiên xuất khỏi vỏ.

"Công chúa, chúng ta có thể hau không buông kiếm trước, sau đó rồi nói". Chỉ cần vấn đề được mở ra và được giải thích, cũng không phải là lập tức không muốn trả lời, chỉ là sợ người trước mặt này có quá chén say nhất thời run tay, nàng sợ rằng kêu cứu cũng không kịp nữa.

"Nơi nào đến nói nhảm nhiều như vậy, nói mau!" Tuyên Thành có chút không thích.

Thư Điện Hợp Bất đắc dĩ, đáp: "Đây là tên do thúc phụ của ta sửa. Là trưởng bối đặt cho. Điện Hợp không thể chối từ."

"Thúc phụ?" Tuyên thành mặc dù là người say, nhưng đầu óc vẫn có chút tỉnh táo. Nàng rõ ràng nhớ tới Thư Điện Hợp không cha, không mẹ, cho rằng Thư Điện Hợp đang nói dối nàng: "Ngươi nơi nào lại có thúc phụ?"

"Chính là Phùng thừa tướng."

Tuyên Thành mày đẹp cau lại, mơ hồ nhớ tới Thư Điện Hợp cùng Phùng Hoán Sâm có liên hệ, hóa ra là hắn.

Thư Điện Hợp cho rằng Tuyên Thành đã tìm được đáp án nàng muốn, liền sẽ bỏ qua cho mình, vậy mà vẫn đề này ngừng lại, lại có vấn đề khác.

"Bản Cung muốn hỏi ngươi một chút, ngươi một chút cũng không hề yêu thích Bản Cung?"

Những lời này khi tỉnh táo, nhất định khó có thể mở miệng, nhưng lại do rượu lại ngà ngà say, không giấu diếm như bút mực hạ xuống, câu hỏi như đơn giản mà hỏi tới.

Hoặc là thực sự say rồi? Hoặc là cố ý gây ra?

Bên trong phòng một mảnh yên tĩnh chết chóc. Tuyên Thành muốn nghe đáp án, nến đỏ lung lay trong màn đêm, trên giường trang nghiêm thơm tho, che giấu bên dưới vài chữ hỷ đỏ thẫm, mọi ngóc ngách trong căn phòng đều đẹp đẽ, chỉ duy nhất câu hỏi của nàng là Thư Điện Hợp chưa từ trong miệng trả lười qua.

"Công chúa người say rồi." Thư Điện Hợp lui một bước, thân thể cùng lời nói bình thường xa lánh.

Tuyên Thành tâm như bị cái gì đó vô tình mà buông xuống, gióng như sáp nến đỏ rót vào tim, đau buốt, cửa sổ giống như có chút gió mát thổi vào, làm cho nàng lạnh từ đầu tới chân, nguyên bản đầu óc đang mơ màng, bỗng tỉnh táo một nửa.

"Nếu như ngươi có người trong lòng, nói cùng Bản Cung, Bản Cung lập tức thả ngươi đi." Tuyên Thành cưỡng chế xấu hổ, thốt ra lời này.

Thư Điện Hợp cười khổ, nàng lúc nào có người trong lòng. Mặc kệ từ trước, hay là sau này, hay cả đời này, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể cô độc một mình.

Coi như thời điểm vẫn ở bên sư phụ, hay sư phụ đã không còn nữa, không để ý tới mọi phương diện. Tâm nàng xưa nay vẫn luôn cô độc.

Tuyên Thành thấy nàng không đáp lời, cho rằng chính mình đã đoán đúng, không tin được chất vấn: "Ngươi lẽ nào thật sự có người trong lòng?" nàng một tia bé nhỏ chờ mong, suýt chút nữa theo câu hỏi hiện ra trước mặt.

"Người suy nghĩ nhiều rồi, công chúa. Điện Hợp không có người trong lòng."

Đúng, Phò mã của nàng không có người khác ở trong lòng. Tuyên thành không biết nên khóc hay là nên cười, một câu hỏi dĩ nhiên xác nhận được hai đáp án.

Nàng lắc đầu một cái, đem ý nghĩ phiền lòng trong đầu ném đi, đáp án này nàng đã sớm đoán được, không có cần thiết truy hỏi nữa.

Do dự nửa ngày, nàng mở miệng nói ra, ý tứ không rõ nói: "Ngươi hiện tại, lập tức, viết một phần hưu thư cho Bản Cung."

Thư Điện Hợp coi chính mình đang nghe lầm, nàng nói: "Cái gì?"

Tuyên Thành lặp lại một lần nữa.

Thư Điện Hợp mím môi khô khốc, nàng lên tiếng nói: "Công chúa ngay đêm tân hôn, lại muốn viết hưu thư, việc này có phải là không tốt lắm?" nàng cô đọc một mình, danh tiếng của nàng không đáng nhắc tới, thế nhưng Công chúa là thân thể thiên kim, phía sau đại diện cho bộ mặt của Hoàng thất tựa như thái sơn, không thể làm bẩn, tuyệt nhiên không giống mình.

"Ai nói bản cung bị hưu, rõ ràng là Bản Cung hưu ngươi!" Tuyên Thành khí thế hùng hổ nói: "Ít nói nhảm, ngươi vẫn không muốn viết?"

Thấy người bị chính mình uy hiếp, lưng hắn vẫn thẳng tắp, dáng vẻ không sợ hãi. Tuyên Thành càng nhìn càng khó chịu, hướng về phía trước một bước, lưỡi dao sắc bén cắt ra cổ áo của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp bị ép cổ hơi ngửa ra sau, yết hầu giật giật. Muốn nói bất kể ai hưu ai, miễn là việc này bị thế gian biết được, Danh tiếng của Công Chúa sau này sẽ hoàn toàn bị phá hủy.

Nhưng nàng lúc này mạng nhỏ đang bị nắm trong tay người khác, chỉ có thể mặc cho người bài bố.

Bị Tuyên Thành giải đến trước thư án, nơi đó bày sẵn giấy bút, mực trong nghiên óng ánh hiện ra, xem ra Công Chúa đã sớm chuẩn bị kĩ càng.

Thư Điện Hợp ngây người tại chỗ, Tuyên Thành xô đẩy nàng đi đến bên ghế, cổ không rời đi bao nhiêu trường kiếm, lần thứ hai lại đặt lại chỗ cũ trên cổ.

"Viết!"

Thư Điện Hợp bất đắc dĩ đặt bút, lông mày anh khí tựa như núi non trùng điệp, dĩ nhiên không nhìn cái thanh kiếm đang khát máu, nàng không để ý đến sinh tử nữa. Tâm tư lo lắng tính mạng của mình giờ phút này, không quan trọng bằng danh tiết của Công Chúa. Hai bên nặng nhẹ không cần đắn đo suy nghĩ, nàng đã có đáp án.

Người trong cuộc làm nàng mâu thuẫn khó xử, không kiêng dè chút nào, ở bên cạnh bức xúc.

Thư Điện Hợp cuối cùng trong đầu chịu thua nàng, bắt đầu viết hưu thư.

Tuyên thành thấy hắn ngoan ngoãn phục tùng. Trong lòng không có chút cao hứng nào, thậm chí còn có chút buồn bã. Từ cổ chí kim, đêm tân hôn nương tử bắt phu quân viết xuống hưu thư, khả năng nàng chính là người đầu tiên.

Lúc trước nếu nàng kiên định, thậm chí ngỗ nghịch phản lại ý chỉ của phụ Hoàng, khả năng hiện tại đều không có nhiều phiền toái như vậy.

Cảm giác say lần thứ hai giẫm lên vết xe đổ mà đến, mí mắt như treo hai quả cân, nàng dần thả lỏng cưỡng ép với Thư Điện Hợp.

Đèn lồng đỏ, chiếu bóng dáng hia người thành một đôi.

"Công chúa, đã viết xong." Trong suốt lời nói, giống như là khách từ bên ngoài nói chuyện với nhau.

Nhanh như vậy? Nàng hỗn độn mất đi ý thức thời gian một lúc. Miễn cưỡng mở mắt ra, muốn tiếp nhận tơ giấy, bất thình lình chân mềm xuống, lung lay đổ xuống đất.

"Công Chúa!" Thư Điện Hợp tay mắt nhanh lẹ đỡ lấy nàng, đùng một cái, có ý tốt đưa tay ra, lại bị Tuyên Thành vung hất trở lại: "Cách xa Bản Cung một chút!"

Không để ý người trước mặt có lúng túng hay không. Tuyên thành một lần nữa dừng lại, vựa vào tay áo che đậy bấm một cái vào bắp đùi của chính mình, đau đớn làm cho nàng tỉnh táo thêm một chút.

Vứt trường kiếm ở trên tay đi, nàng nhìn tới hưu thư kia, xác nhận không có sai sót, đem thu hồi lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu là sau này, ngươi làm Bản Cung một điểm thấy bất mãn, Bản Cung liền dùng phong thư này tìm Phụ Hoàng cáo trạng, để phụ Hoàng diệt cả nhà ngươi."

Thư Điện Hợp ngực buông lỏng, nguyên lại là nàng ấy không phải liền trực tiếp thực hiện.

Cả nhà nàng không phải là chỉ còn mỗi nàng sao, tân hôn ngay đếm đó viết hưu thư cho công chúa là tội chết, ngày sau bị cáo trạng cũng chết, còn có thể chết chậm một chút, chỉ cần có thể tra rõ ràng chuyện của phụ thân, oan tình nhanh chóng được giải, công chúa muốn mạng của nàng, nàng liền tự nguyện.

Ngược lại là nàng nợ công chúa rất nhiều, cả đời này cũng không thể trả hết ân tình đó.

Nàng trên miệng lại treo một nụ cười.

"Công chúa, đêm nay...."

"Ra ngoài." Tuyên Thành chỉ nói ra hai chữ, chính là hợp ý của Thư Điện Hợp.

Tác giả có lời muốn nói: Có muốn hay không đánh cược một lần. Phò mã có hay không, xuất động phòng?