Tu Tẫn Hoan

Chương 10: Xuân tâm nảy mầm

Thư Điện Hợp đang chuyên tâm, nghe thấy Tuyên Thành bên cạnh thét một tiếng kinh hãi: "Hoàng huynh? Ngươi đi vào từ lúc nào?" mí mắt nhảy lên một cái.

Cũng chỉ là ban nãy mà thôi. Bản cung nghe tả công công nói ngươi trở về, liền đi vào. Một chất giọng chất phác nam tính vang lên: " Đây chính là Thần Y, mà ngươi mang về?" Trong giọng nói mang theo nghi vấn.

Thư Điện Hợp lập tức cảm nhận một đạo ánh mắt sắc bén bắn thẳng lên thân thể của chính mình, cũng trên dưới đánh giá.

"Xuỵt." Tuyên Thành nói " Chúng ta đừng ở chỗ này nói chuyện." hai người bước chân nhẹ nhàng, dần rời đi xa.

Thái tử đi trước lúc vào đã nghe Tả Hoài nói vị thần Y trẻ tuổi, thế nhưng vào xem, vẫn là sợ hết hồn.

Phàm là nhắc tới hai chữ Thần Y, bất luận là ai cũng nghĩ, nhất định là người tiên phong đạo cốt, di thế độc lập, hình tượng là lão nhân tóc trắng, mà trước mặt hắn, Thư Điện Hợp so với hình tượng cách biệt xa, hơn nữa e sợ còn chưa đến hai mươi tuổi.

Thái tử không thể trong lòng hoài nghi y thuật của hắn có đáng tin hay không.

Lúc nãy ở trong điện, Tuyên Thành sợ hai người bọn họ nói chuyện sẽ ảnh hưởng tới Thư Điện Hợp xem bệnh, cho nên mới kéo Thái tử ra ngoài. Nàng trong lòng biết, sau khi Thái tử nhìn thấy Thư Điện Hợp, sẽ có suy nghĩ nghi hoặc giống Triệu Viễn Kiều, nàng liền đem lời giải thích với Triệu Viễn Kiều nói lại cho Thái tử một lần nữa, Tả Hoài đứng bên cạnh cũng nghe.

Sau khi nàng giải thích xong, Thái tử cùng Tả Hoài cùng rơi vào trầm mặc. Thái tử vuốt cằm chính mình có vài sợi râu mọc ra, hiển nhiên đang cân nhắc hơn thiệt.

" Ta ra ngoài quãng thời gian này, phụ Hoàng vẫn như vậy?" Tuyên Thành mím chặt môi, nói tới sự tình mình quan tâm.

Thái tử thở dài một hơi, gật gù: " Phụ Hoàng bệnh tình lúc tốt lúc xấu, ngự y đã bó tay, chỉ có thể trước mắt duy trì trạng thái như vậy, này đã là tốt lắm rồi, Cô* chỉ sợ....." lời nói tiếp, hắn không hề nói, Tuyên Thành cũng rõ ràng.

* cô: danh xưng thái tử thường dùng.

" Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, quốc không thể một ngày không quân, huống hồ Phụ Hoàng đã hôn mê lâu như vậy rồi.". Tuyên Thành thăm dò ý kiến của hoàng huynh: " Không bằng để cái người họ Thư trước tiên thử xem, nếu như không được, lại nghĩ biện pháp khác?".

" Trước mắt chỉ có thể như vậy.". Thái tử thả lỏng khẩu khí, trong lòng vạch sẵn chuẩn bị.

Quyết định trọng yếu được thông qua, căng thẳng trong lòng mọi người giảm bớt.

" Chỉ là Cô hiếu kỳ, là nguyên nhân gì Hoàng muội bây giờ tín nhiệm đối phương?" Thái tử cõi lòng đầy thâm ý, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Tuyên Thành, không buông tha một điểm biến hóa nào trên khuôn mặt nàng.

Thái tử hiểu rõ vị muội muội của mình chỉ là, trong lòng biết muội muội nhìn lẫm lẫm, liệt liệt. Thế nhưng không phải ngốc, một viên thất khiếu lung linh* tâm khôn khéo lắm.

Lấy thái độ của muội muội hắn, nói rõ là tin tưởng đối phương, nếu như không phải đối phương đã làm cái gì, làm sao nàng có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện mạo hiểm lớn như vậy.

*viên thất khiếu lung linh: Xuất từ truyện "Phong thần", nói Tỷ Can tim có bảy lỗ, rất đặc biệt. Chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.

Tuyên Thành gò má ửng đỏ, đối diện với Thái tử đang trêu ghẹo, sức lực không đủ nói: " Liền dễ dàng tin tưởng không được sao?"

Nàng lại nghĩ tới trước kia cùng Phùng Hoán Lâm nói chuyện, lúc đó thời gian cấp bách, không cho phép nàng làm điều hắn giao phó. Hiện tại tỉnh táo nghiền ngẫm, Thư Điện Hợp xác thực còn quá trẻ. Đem hắn tới đây, chính mình cũng chỉ gặp hắn hai lần thôi, hai lần không mấy vui vẻ.

Vậy vì cái gì để cho mình tin tưởng, đối phương nhất định có năng lực chữa khỏi bệnh cho phụ Hoàng đây?

Là sư phụ hắn vì hắn cam đoan? Hay là trên người hắn có một cỗ làm người khác dễ tin tưởng, hay là do tính tình hắn thận trọng.

Editor: dạ em xin trả lời thay công chúa ạ. là yêu đó công chúa, là yêu đó hahahahaha

Tuyên Thành nghiêng người về sau, trong đầu hiện lên dáng vẻ Thư Điện Hợp. Trên thân thể người này tựa hồ mang đến từ đâu ma lực, khiên người khác vừa thấy hắn, sẽ không tự chủ được sinh ra tín nhiệm.

Thế nhưng trực giác này là vô căn cứ. Làm nàng không thể giải thích được lý do này với Hoàng huynh. Nàng nên giải thích thế nào đây?

Vẻ mặt Tuyên Thành xoắn xuýt, rơi vào trong mắt của Thái tử, nhưng là có một phen ý vị. 

"Nói đến Hoàng muội cũng đã đến tuổi xuất giá. Cô xem cái vị tiểu Y kia, tướng mạo đường đường, phong thái yểu điệu, cũng so với mấy công tử quý tộc ở kinh thành giống nhau", Thái tử giả vờ kinh ngạc: " Hoàng muội sẽ không phải....". nghĩa bóng ý nói nàng, xuân tâm đã động lòng.

Tuyên Thành: ".....?????"

Nàng Vừa muốn phản bác, Thái tử lại không cho cơ hội, nói tiếp: " Bản cung so sánh hai người, tuổi tác tương xứng, hình dáng xác thực xứng đôi. Nếu hắn có thể chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng, chuyện này chân thực có thể suy xét một hồi." 

Hắn nhìn về phía Tả Hoài đứng một bên: "Tả công công, ngươi nói xem?"

"Thái tử nói có lý, lấy công chúa thiên tư quốc sắc, trên đời này làm sao có nam tử nào lại không muốn?"

Tả Hoài nói thêm: " Chỉ là thân phận đối phương thấp kém, sợ là Hoàng Thượng sẽ không đáp ứng."

"Ngược lại chỉ là một vấn đề." Thái tử hai đạo lông mày nhíu vào nói: " Chỉ cần Hoàng muội yêu thích, bản cung nhất định sẽ tận lực cầu xin trước mặt phụ hoàng, để hắn làm Phò Mã của muội." 

"Ngừng lại, ngừng lại, dừng lại!" Tuyên Thành xem hai người họ một người xướng, một kẻ họa, đem đề tài càng ra xa, vội vàng đánh gãy những mơ tưởng viển vông của họ, nói: " Bản công chúa lúc nào nói muốn mình phải gả cho hắn? Ta mới không gả cho hắn, ta muốn đối đãi ở bên cạnh phụ Hoàng cả đời!".

Nói xong cũng xấu hổ đi vào trong tẩm điện, Thái tử cùng Tả Hoài nhìn nhau nở nụ cười, rõ ràng là dang cố ý chêu đùa Tuyên Thành.

Tuyên Thành, Thái tử cùng Tả Hoài ba người trở lại đứng trước long sàng, vừa vặn Thư Điện Hợp kết thúc bắt mạch xong, mở mắt thu tay về.

Tuyên Thành lên tiếng, gấp không chờ được hỏi: " Phụ Hoàng của bản cung thế nào rồi?"

Thư Điện Hợp thong thả trả lời vấn đề của Tuyên Thành, trước tiên đứng lên thi lễ với Thái tử, rồi nói: " Thảo dân lúc nãy chuyên tâm bắt mạch cho Hoàng Thượng, không thi lễ được với Thái tử, xin Thái tử ban tội."

Thái tử đưa tay ra, hư nhược đỡ. " Sự việc có nguyên nhân, không sao." Trong lòng đúng là kinh ngạc, đối phương là bách tính dân gian, lại biết đối với mình hiểu lễ nghĩa.

Sau khi Thư Điện Hợp được khoan dung, đối với Tuyên Thành nói: " Có thể hay không để thảo dân nhìn mụn ghẻ sau lưng của Hoàng Thượng?"

Tuyên Thành dùng ánh mắt hỏi Hoàng huynh, được hắn đáp ứng, đối với Tả Hoài nói: " Vậy hãy để cho hắn nhìn một chút đi."

"Vâng." Tả Hoài theo tiếng tiến lên, gần lỗ tai Hoàng đế nói hai câu.

Hoàng đế không biết từ lúc nào đã tỉnh rồi, lặng lẽ nghe mấy người trước mặt nói chuyện, thế nhưng bởi vì đầu óc choáng váng, con mắt không mở ra được, huống hồ là mở miệng nói chuyện. Chỉ có Tả Hoài làm bạn bên cạnh Hoàng thượng hơn mười năm, mới nhìn rõ sự việc, đã sớm chú ý.

Hoàng đế gật gù, Tả Hoài phất xuống phất trần, xốc chăn mền trên người Hoàng thượng xuống, đem Hoàng Thượng cần thận từng li, từng tí chếch đứng dậy, quay lưng với Thư Điện Hợp, Tuyên Thành tiến lên hỗ trợ. Bị lão nhân phát sinh kêu rên, Tả Hòai làm việc thêm phần cẩn thận, xốc lên áo ngủ của Hoàng đế. Phía sau lưng bại lộ trước mắt mọi người.

Mụn này to như bằng nắm tay, giống một bọc nhỏ có mủ, sinh trưởng ở dưới da, bởi vì nhiễm trùng nên gây nên sưng mủ. Nên vị trí bị có màu đỏ cùng màu trắng nhợt, trong nháy mắt sưng to lên.

Thư Điện Hợp ấn ấn vào phần nhọt độc, nhọt độc ở trong giống như có nước, tâm trạng hiểu rõ nói: " Hoàng thượng trên lưng nhọt đã để lâu thành quen thuộc, nhất định phải đẩy hết thứ bên trong ra, dẫn hết mủ ra, bằng không sẽ lan rộng, hậu họa vô cùng."

Nàng nói lời này hướng về Thái tư bọn họ mà giải thích, cũng là hỏi thăm bước kế tiếp.

Thái tử cau mày, hỏi: " Thư đại phu, ngoại trừ đẩy hết ra bên ngoài, không còn biện pháp khác sao?" Long thể quý giá, làm sao dễ dàng phá hoại? Cái này ngự Y cũng biết rõ phải làm gì, cũng không giám tùy tiện mở miệng nói

"Đây là nguồn bệnh, nhất định phải trừ." Thư Điện Hợp lắc đầu một cái: " Nhọt độc vốn là bệnh nhẹ, thế nhưng Hoàng thượng tới nay dương thịnh âm suy, tinh lực mất cân đối, hao tổn quá to lớn. Nếu không trừ bỏ, e sợ long thể bị hoại tử lan ra toàn thân."

Nàng nói cực kỳ hàm súc, nhưng không có trở ngại cho người nghe ý tứ, lý giải bên trong đó.

Thái tử cùng Tuyên Thành bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không có cách nào quyết định. Thư Điện Hợp không vội, yên lặng chờ các nàng cân nhắc.

Mọi người ở đây đều là có địa vị cao, vào giờ phút này nằm tại long sàng, lão nhân phát ra tiếng khàn khàn ngoài miệng, lầm bầm một câu.

Tả Hoài nghiêng người, đưa lỗ tai lắng nghe, nói: " Hoàng thượng, ngài nói cái gì?"

Lão nhân lại lầm bầm một câu, lúc này Tả Hoài nghe rõ ràng. " Hoàng thượng nói, làm đi." 

Một bát ma phí tán (Thuốc gây mê), một loạt ngân châm, một cây dao sắc bén, một ngọn nến, một bó vải sạch sẽ, lại thêm một chậu nước nóng, Thư Điện Hợp chỉ cần công cụ thế mà thôi.

Tuyên Thành bị đuổi ra ngoài, bên trong ngoại trừ, người bệnh cùng đại phu, cũng chỉ còn lại Thái tử đang lo lắng và Tả Hoài đang hầu hạ.

Tả Hoài trước tiên giúp Hoàng thượng uống Ma phí tán, sau đó theo chỉ thị của Thư Điện Hợp, đem Hoàng thượng tư thế nằm sấp, lộ ra phần lưng.

Thư Điện Hợp tính toán ngón tay, thời gian ma phí tán phát huy cần thời gian. Đại thể gần đủ rồi, nàng giặt khăn vào nước nóng, đem mồ hôi cùng vết bẩn lau khô ráo, dùng ngân châm phong toả các huyệt đạo, chặn mạch máu. Đồng thời thăm dò xem Hoàng thượng còn cảm giác không.

Thấy Hoàng thượng không có phản ứng, nàng liền đưa dao hơ qua ngọn nến nướng một khắc.

Ngay khi nàng đang hơ dao một khắc đó, Thái tử liền hô hoán với nàng: " Thư đại phu, xin hãy cẩn thận!."

Thư Điện Hợp ngẩng đầu lên, thấy Thái tử đang đứng xem, càng so với nàng cùng người bệnh sốt sắng hơn, lúc này đã đầy mồ hôi, kiên trì động viên nói: " Thái tử xin hãy yên tâm." nói xong liền không do dự mà xuống dao găm.

Màu trắng bạc của lưỡi dao xoẹt qua đầu mủ, mủ bên trong tích trữ đã lâu, dịch có màu vàng thi nhau chen lấn trào ra, trong nháy mắt toàn bộ đại điện, bốc lên mùi hôi tanh. Giống như đống cải trắng mục nát toát ra mùi, vừa giống như là tại mật thất đánh đổ một đống phân gà thối.

Thái tử từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao gặp được tình huống này, kiên trì không bao lâu liền không chịu được, chạy ra khỏi đại điện mà nôn mửa. Tả Hoài cũng nạo, thân thể mơ hồ run rẩy, thế nhưng hắn không dám động. hai mắt nhắm chặt, nhíu mày.

Chỉ có Thư Điện Hợp mặt không biến sắc, dịch mủ không ngừng cuồn cuộn trào ra. Nàng ngay lập tức dùng vải sạch sẽ, đem dịch mủ lau khô ráo. Trào ra một lần, chùi một lần, rất nhanh bó vải đã dùng hết. Tả Hoài thấy thế, vội gọi người đem nhiều tới.

Nàng làm động tác lau chùi, không biết bao nhiêu lần. Đợi dịch mủ bên trong đã gần hết. Bên chân nàng vải chất như núi.

+