Ánh mắt của cô, lẳng lặng, nhưng lại ghim thật mạnh vào Tả Thành trái tim, khiến trái tim rất đau, anh híp đôi mắt lại, dắt bàn tay lành lạnh của cô: "Theo anh ra ngoài có được hay không?" Giọng nói dụ dỗ vô cùng.
Dịu dàng như thế, lại có thể tàn nhẫn như vậy, cuối cùng người đàn ông này có bao nhiêu chiếc mặt nạ da người? Giang Hạ Sơ không giãy giụa, chỉ lẳng lặng, nhìn Tả Thành, hỏi: "Anh ta đã chết sao?"
"Không phải." Tả Thành cũng lẳng lặng trả lời.
Cô đang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, d-đ-l-q-đ nhưng hình như trong mắt hai người không có bóng dáng của nhau.
Bọn họ còn khó có thể hòa hợp trong cùng một thế giới, bọn họ sao, là hai con người của một thế giới, nhưng khoảng cách thì lại quá xa quá xa rồi.
Bỗng dưng Giang Hạ Sơ cười khẽ, thoáng xoay người, đứng quay lưng về phía Tả Thành, chỉ vào người đàn ông co giật trên đất, "Tại sao lại có nhiều máu thế kia, vẫn còn đang chảy." Cúi đầu, bùn đất dưới chân bị nhiễm đỏ, dính bên trên giày bông vải màu trắng, cô cúi đầu tự cảnh tỉnh, "Tả Thành, suýt chút nữa tôi đã quên, đây mới là anh. Tôi đúng là ngu, ban ngày lại còn bảo anh để lại đường lui cho người ta, đường lui như vậy, chi bằng không có cho rồi." Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên đất, giọng nói hoang dại tịch liêu "Chắc chắn anh ta sống không bằng chết thôi."
Người đàn ông trên đất, đột nhiên con mắt mở ra, gắt gao liếc Giang Hạ Sơ, giống như mũi kiếm thật sắc bén.
Người đàn ông này, không thể nói, nhưng ánh mắt của anh lại nói: ác ma, các người là ác ma.
Đúng vậy nhỉ, cô cũng gia nhập hàng ngũ của Tả Thành, ánh mắt cô khép chặt, bỏng rát vô cùng.
Đột nhiên, mây đen ùn ùn kéo đến che phủ đôi mắt, bên tai là giọng nói dịu dàng của Tả Thành: "Đừng nhìn, ngoan, Hạ Sơ, đừng nhìn những thứ này."
Bàn tay Tả Thành, lành lạnh, hình như hương thơm trong căn nhà hoa này đã vương trên đó, mang một mùi hương thoang thoảng, che trên đôi mắt cô, cô nhắm mắt lại, mùi hương dễ ngửi quanh quẩn xung quanh chóp mũi: "Thế mà trên tay không có một chút mùi máu tươi." Chậm rãi đưa tay, lấy Tả Thành tay ra, cô mở mắt, đồng tử lành lạnh như ánh trăng, cô thản nhiên nói, "Cái này không kinh khủng, Tả Thành, cái thật sự kinh khủng chính là anh."
Chỉ là giọng nói bình thản như nước, nhưng nện vào trái tim Tả Thành, thì đâu đâu cũng là trời băng đất tuyết rồi.
"Em đang phán tội cho anh sao?" m điệu của anh hơi kích động. Tất cả ánh sáng trong mắt trùng xuống, tan tác không còn lại bất cứ thứ gì, chỉ còn trống rỗng, nắm vai của cô, anh nói, "Thậm chí em còn không hỏi nguyên do."
Còn Giang Hạ Sơ lại cười: "Nguyên do?" Thu lại nụ cười, rồi cười lạnh, "Tả Thành, đó là một cái mạng, không phải phân bón hoa."
Mạng người? Giang Hạ Sơ sẽ không biết, trong thế giới của Tả Thành, chỉ có mạng của Giang Hạ Sơ mới tính là mạng, thậm chí của chính anh cũng không tính là thế.
Tả Thành cười lạnh, anh ư, đang tự giễu mình.
Không nhìn Tả Thành nữa, cô mở ra tay của anh, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm mấy chậu chà là mới mọc ở góc sau, "Anh xem, chà là cũng bị nhiễm đỏ."
Đưa tay, muốn chạm vào những cây chà là nhiễm đỏ này, đột nhiên, Tả Thành nắm lấy cổ tay của cô: "Đừng đụng vào." Động tác quá nhanh, mu bàn tay xoẹt qua thân cây hoa chà là, kéo thành một đường máu, anh như không có chút cảm giác nào, tỉ mỉ kiểm tra tay Giang Hạ Sơ, "Có gai."
Gai này, còn đâm vào mu bàn tay Tả Thành, giọt máu màu đỏ, rỉ ra nhiều thành đường. Anh không có chút cảm giác, sau khi người đàn ông này biết đau lòng, thì không biết đến thứ đau đớn gì khác nữa.
Ánh mắt Giang Hạ Sơ rơi vào mu bàn tay Tả Thành, nói khẽ khàng: "Anh chảy máu." Chuyển đôi mắt, lại nhìn thân hoa dính máu Tả Thành, giọng chầm chậm, "Hình như nó thích máu của anh hơn."
Chỗ thân hoa kia, màu máu khô đi rất nhanh, đó là máu của Tả Thành, cực kỳ đỏ, ánh đỏ vào đôi mắt Giang Hạ Sơ.
Máu của Tả Thành, không bao giờ cô thích, ngay cả trong đôi mắt cũng mang theo chán ghét. Cô cũng chưa bao giờ nói với Tả Thành, thật ra thì cô rất sợ máu, quật cường không sợ như vậy chỉ toàn là giả bộ, tóm lại, không muốn nhu nhược trước mặt Tả Thành.
Hình như gai hoa này đâm vào rất sâu, d:đ:l:q:đ.ô.nmáu trên mu bàn tay vẫn còn chảy, Tả Thành lại nắm lấy vai Giang Hạ Sơ thật chặt, giọng nói khàn khàn thê lương: "Em muốn anh làm thế nào?"
Giang Hạ Sơ cười lạnh, đẩy tay Tả Thành ra, chậm rãi đứng dậy: "Không làm thế nào cả. Nhớ xử lý sạch sẽ một chút, mùi vị rất ghê tởm."
Nói xong, xoay người đi thẳng thừng, làn váy trắng đong đưa, trên vai cô, dính máu Tả Thành, đi xa, không thấy rõ nữa.
"Ọe——"Bước ra khỏi cửa nhà hoa, cô không còn tài nào cố nén được nữa, từng tế bào trong dạ dày cuồn cuộn lên từng cơn, hình như cũng muốn khạc ra cả trái tim luôn, cuộn lên ầm ĩ.
Xoa xoa vị chua bên môi, cô cười, đứng dậy, thì thầm: "Tôi thật là ngu, lại còn lo lắng trong súng có đạn." Ôm ngực, mới vừa rồi chỗ đó còn đang đập thật mạnh, đập như điên, sau đó lại rớt xuống thật mạnh rồi.
Ánh trăng bên ngoài vẫn còn dày đặc, cô ngẩng đầu, nhìn quầng sáng màu vàng nhạt này, bước chân thật chậm, bóng dáng xa.
Giang Hạ Sơ cứ rời khỏi trận địa như vậy, còn Tả Thành thì sao? Ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt thê lương vô hồn.
Giang Hạ Sơ, không nói gì cả, lại xử tử hình cho anh, thậm chí không cho anh một cơ hội giải thích, anh cũng không còn kịp nói cho cô biết nữa, anh sao, thả người kia, tha người kia, toàn là vì cô hết kia mà......
"Thiếu gia." Chú Tiến lo lắng ra mặt, nhìn người phụ nữ đi xa đằng cửa.
Tả Thành không nói một lời, chậm rãi đứng lên, đi về hướng giống như cô, bóng lưng, hiu quạnh khiến lòng người chua cay.
Chú Tiến theo sau, muốn nói lại thôi: "Thiếu gia, hắn ta——"
Vũ: Ta muốn nhà tác giả sáng nhất Tàu Khựa các nàng ơi.
Bước chân hơi ngừng lại, đôi mắt Tả Thành âm u rét buốt: "Hắn ta phải chết sớm một chút, cô ấy cũng sẽ không nhìn thấy." Đưa tay, giơ tay thật cao, ngắm nghía dưới ánh trăng, anh lẩm bẩm một câu, "Thì ra đôi tay này của tôi, không thích hợp để lại con đường sống cho người ta."
Một nụ cười thê lương thoáng qua đôi môi anh, vẫn cứ tuyệt mỹ, đi ra khỏi nhà hoa.
Sau lưng, mấy người đàn ông trong phòng, ai ai cũng nhíu chặt chân mày.
"Giải quyết đi." Chú Tiến căn dặn một câu, cũng đi theo.
Buổi tối này, đã hạ màn trong màu máu, với kết cục chua xót này.
Nhưng mà đêm ngày mùng 7 tháng 10, vẫn chưa hạ màn......
Sau nửa đêm, nhiệt độ không khí chợt lạnh đi, đèn trắng đêm sáng trong Tả gia. Giang Hạ Sơ bọc chăn làm tổ trên giường, ngoài cửa, Tả Thành đứng hai giờ rồi, đưa tay ra, sau rất nhiều lần giơ lên rồi lại để xuống, cuối cùng cũng đẩy cửa ra.
Anh đứng ở cửa, vẫn chưa đến gần, thì giọng nói thản nhiên của Giang Hạ Sơ - trong phòng đã vọng đến: "Người kia đã chết rồi sao?"
Lặng im trong giây lát, rồi trả lời: "Ừ, cho sảng khoái."
Tả Thành chậm rãi cất bước, một tầng ánh đèn trắng bạc phủ lên trên người, quạnh quẽ lại huyễn hoặc, anh đến gần, cô đưa lưng về phía anh, bọc chăn, hình như đang run khẽ.
Anh đến bên giường, che khuất ánh đèn sau lưng Giang Hạ Sơ, cô cũng không xoay người, giọng nói nhẹ nhàng, mang hơi lạnh, có một thứ nghẹn ngào đâu đó: "Tối nay, chỉ tối nay thôi, anh đừng vào, mùi vị người chết rất ghê tởm."
Người phụ nữ này thật là lợi hại, nói một câu, gần như đã phá hủy tất cả bình tĩnh của một người đàn ông như thần thoại thế này.
Anh mím chặt môi, nhưng trái tim chỉ ngừng lại, không nói gì, nụ cười khổ thê lương bên môi anh, vươn tay, vỗ nhẹ lên vai của cô, lời nói dịu dàng, nghẹn ngào: "Ngủ đi, ngủ một giấc thì sẽ quên hết." Anh vuốt tóc của cô, động tác êm ái.
Anh từng hi vọng như vậy, trong trí nhớ của cô, nhưng mẩu chuyện về anh nhiều một chút, nhiều hơn một chút nữa, hiện tại anh hận không thể xóa sạch sẽ.
Đột nhiên Giang Hạ Sơ xoay người, nhìn Tả Thành với đôi mắt lạnh lẽo thê lương, cô châm chọc: "Tả Thành, tôi hỏi anh, anh có thể còn yên tâm thoải mái ngủ được không?"
Đùa cợt khẽ phớt trên môi Tả Thành, cũng không né tránh ánh mắt sáng quắc của Giang Hạ Sơ, trả lời: "Hạ Sơ, thói quen của anh, hơn hai mươi năm, anh vẫn sống qua ngày như thế."
"Nhưng tôi không thể." Cô mở mắt, nhìn thẳng vào Tả Thành.
"Vậy anh ở với em."
Cô chê cười, nhìn ánh đèn, còn Tả Thành nhìn cô.
Cô không nói, anh không đi, vẫn cứ như vậy.
Giờ phút này, người đàn ông này đang suy nghĩ, nếu như cuộc đời này, anh không là anh, cô cũng không phải là cô, nếu có thể bình thường, trong sạch gặp được cô thì tốt rồi.
Anh càng hận hơn, không thể gặp gỡ cô trong lúc đôi tay sạch sẽ.
Hôm nay, hôm nay, anh cũng chỉ có thể bất lực.
Hôm nay, hôm nay, anh cũng chỉ có thể lại cố gắng, q.v.p.l.q.d.dd lại cố gắng bắt lấy cô.
Trời bình minh ngày rằm, Tả Thành cứ ở với cô như vậy, qua một đêm không nói như vậy.
Cô không biết anh đi từ khi nào, cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại, đã giữa trưa, hình như cả Tả gia cũng trở nên căng thẳng lắm rồi.
Suốt cả đêm, Tả gia đã đổi thay hoàn toàn, căn nhà hoa kia, cũng hoàn toàn thay đổi rồi, không còn thấy bất cứ hoa cỏ, bị san bằng thành bình địa, Giang Hạ Sơ đứng xa xa, cười lạnh.
Hủy thi diệt tích sao?
Tả Thành à, sẽ có khi ngây thơ như vậy.
"Những cây chà là kia đâu?" Giang Hạ Sơ đứng ở cửa sổ sát đất trước phòng khách, hỏi bâng quơ một câu.
Tả Ngư ở sau lưng trả lời: "Tiên sinh nói thiếu phu nhân không thích."
Bởi vì Giang Hạ Sơ không thích, sáng nay, Tả Thành chỉ để lại một câu: không nên để lại bất cứ dấu vết gì.
Ở Tả gia, nhiều năm qua, đây còn là lần đầu tiên dọn dẹp hiện trường như thế.
Giang Hạ Sơ ư, thật sự đã phá vỡ tất cả nguyên tắc của Tả Thành.
Liếc mắt nhìn qua mảnh đất bằng phẳng kia, Giang Hạ Sơ không nói lời nào, hồi lâu, thở dài một câu: "Thanh lý sạch sẽ quá nhỉ." Xoay người, đi vào trong.
Nhưng, còn có gọi là thứ trong trí nhớ, phải dọn dẹp thế nào?
Tả Thành à, thiện tâm lý, tinh mưu kế như anh, sao lại quên mất một điểm như vậy, làm chuyện phí công.
Tả Ngư ở bên cạnh cũng không bước lên theo Giang Hạ Sơ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn Giang Hạ Sơ, vẫn nhịn không được đã nói thêm một câu: "Thiếu phu nhân, có lúc thấy cũng không phải là tất cả."
Vũ: Ta từng đọc được 1 câu nói của ai quên tên rồi: Hãy tin một nửa những gì bạn thấy, đừng tin những gì bạn nghe thấy.
Tả Ngư biết rõ, thấy được: Trên đời, là có loại người đàn ông - loại người này được định trước là sẽ bị người ta hiểu lầm, cho người tình nghĩa, cho người bao ân sủng, nhưng biểu hiện ra thực tế thì bao giờ cũng ít, tình cảm dịu dàng, bất đắc dĩ, tuy tràn ngập đầy cõi lòng, nhưng cũng chỉ ở đáy lòng, không ở trên gương mặt.
Giang Hạ Sơ à, cô nhìn rõ rồi sao? Nôi tâm của một người đàn ông như vậy, khi anh không giải thích.
"Tất cả của Tả Thành, thì có ai có thể nhìn thấu hoàn toàn đây?"
Giang Hạ Sơ là trả lời như thế.
Sai lầm rồi ư? Không có, đúng rồi ư? Cũng không có.
Một người đàn ông giỏi về ẩn náu, một người phụ nữ giỏi về phòng vệ, kết quả sẽ là như thế sao.
Hai người này, thật khiến cho người ta mệt mỏi mà!
Nói chuyện với Giang Hạ Sơ, luôn có loại cảm giác khiến cho khí lực toàn thân, cứ như đánh trên bông vải, Tả Ngư với bộ mặt đưa đám ngàn năm không thay đổi cũng nóng nảy, sau đó, nói tiếp: "Dĩ nhiên người khác không thể, nhưng thiếu phu nhân, cô——"
Tả Ngư còn chưa dứt lời, thì Giang Hạ Sơ đã cắt đứt: "Tôi mệt rồi, đi ngủ, đừng có đánh thức tôi." Nói xong, thì đi thẳng lên lầu.
Nhưng thiếu phu nhân, cô có thể, không chỉ có thể nhìn thấu hoàn toàn, thậm chí là thay đổi hoàn toàn......
Những lời này, Tả Ngư đã nuốt vào trong bụng.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Giang Hạ Sơ có một thói quen như vậy: Dùng giấc ngủ để trốn tránh.
Tả Ngư than thở một cái: Hết cách rồi, thói quen của người phụ nữ toàn là do người đàn ông chiều ra rồi.
Nếu là có một ngày, Tả Thành không quen Giang Hạ Sơ rồi, không biết sẽ có khung cảnh như thế nào nữa, nhưng mà, sẽ không bao giờ có một ngày như thế.
Giang Hạ Sơ à, cô thật may mắn làm sao, có biết không?
Cả buổi chiều, Giang Hạ Sơ không ra khỏi cửa phòng, trời tối, bên trong cũng không còn động tĩnh, Tả Ngư đợi ở cửa, cơm tối được trong tay bưng cũng đã được nóng nhiều lần, không dám tùy tiện gõ cửa, ngoại trừ tới lui chần chừ ra thì cũng không còn cách nào khác, nhưng bà chủ không ăn mấy bữa rồi, thật sự rất lo lắng cô, người trong phòng cũng không biết làm thế nào mới tốt, vị bà chủ này, ngay cả Tả Thành cũng không dám làm gì cô, nên không ai có cái lá gan đó.
Lúc Tả Thành về, thì trông thấy một đám đàn ông đang chờ Giang Hạ Sơ ở cửa, mặt đen ngay tại chỗ: "Ai cho các người lên đây."
Được rồi, gần như đàn ông trong khắp Tả gia gần như cùng đồng phục, dục độc chiếm của quý ngài này quá mạnh mẽ. Bỗng, mấy người đàn ông làm đầu bếp, vệ sĩ, tài xế biến mất không còn dấu vết.
Tả Ngư bưng khay, tay run rẩy, Q.V/.l?q?d ông chủ cũng không khỏi quá khoa trương rồi.
Sau này, lại thêm một cái quy củ bất thành văn ở Tả gia rồi: Lầu hai, ngoại trừ Tả Thành, không một người đàn ông nào được đến gần.
"Cô ấy sao rồi?" Tả Thành đi tới cửa, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng uể oải, nhưng cũng dịu dàng mềm mại.
"Cứ ngủ mãi, từ sáng sớm đến giờ không ăn gì cả."
"Tỉnh chưa?"
"Thiếu phu nhân căn dặn đừng có đánh thức cô ấy."
Tả Thành bất đắc dĩ: "Cô ấy lại bướng rồi, bây giờ nên làm gì cô ấy mới phải." Nhận lấy cái khay trong tay Tả Ngư, mở cửa, ánh đèn sáng ngời ngời, màu vàng ấm áp nhu hòa tan ra trong đôi mắt Tả Thành, anh chậm rãi đến gần, khẽ gọi: "Hạ Sơ."
Cô bất động, không hề mở đôi mắt ra. Lông mi dài run rẩy dưới ngọn đèn.
Đặt cái khay trong tay xuống, anh ngồi vào cạnh cô: "Không ngủ thì mở mắt ra thôi."
"Bây giờ tôi vẫn không muốn gặp mặt anh." Vẫn không mở mắt ra, lời nói tuyệt tình vang lên, không chút nhập nhèm.
Quanh đi quẩn lại, giữa bọn họ vấn cứ gặp mặt nhau mà lại làm như không gặp.
"Nhưng anh muốn gặp em như phát điên rồi."
Giọng nói nặng nề, thê lương, thái độ mất mác, chỉ khi đối mặt Giang Hạ Sơ mới có.
Bỗng hàng lông mi dài kéo lên, như kim châm, ánh mắt của cô đâm vào trong mắt anh. Đôi mắt anh đã nhớ tha thiết một ngày, lại lạnh lẽo như vậy.
"Bây giờ gặp được rồi, có thể được chứ." Mắt nhìn cửa, cô đang hạ lệnh đuổi khách.
Cái người phụ nữ cứng đầu này không bao giờ chịu lui một bước.
Anh làm thinh, bưng chén lên, dụ dỗ cô: "Ăn một chút gì đi." Hình như trong dịu dàng ẩn giấu một cỗ tức giận đè nén.
Cô ngồi dậy, dựa vào gối đầu, không nồng nhiệt không lạnh nhạt khạc ra hai chữ: "Ra ngoài." Lời ít mà ý nhiều xong, Giang Hạ Sơ không muốn nhiều lời, tầm mắt liếc sang một bên.
Lĩnh vực thẩm mỹ bạo lực* thật là rộng lớn, trong đó bao gồm bạo lực rét lạnh nữa, Tả Thành có một thứ vô lực đến thống hận, lo lắng giăng kín giữa đôi lông mày của anh, cố gắng đè nén: "Em ăn xong, anh đi ra ngoài ngay." Chắc chắn là chưa bao giờ phục vụ người nào như vậy, bàn tay bưng chén cầm muỗng cẩn thận đến nỗi thành vụng.
*Thẩm mỹ bạo lực: Tính thẩm mỹ của bạo lực chủ yếu nằm ở quan cảm, phương thức trình diện sử dụng thẩm mỹ bạo lực, hình ảnh thơ mộng, và thậm chí cả ống kính giả tưởng để hiển thị bộ mặt của bạo lực nhân tính và bạo lực hành vi. Bản thân người xem thường ngạc nhiên trước những nét nghệ thuật và không tạo cảm giác khó chịu cho nội dung cụ thể.
Không thể không thừa nhận, đôi tay của Tả Thành, đã được định trước sinh ra để chiếm đoạt.
Còn như đôi tay của Giang Hạ Sơ, trời sanh đã định là sẽ hành hạ Tả Thành, đẩy bàn tay bưng chén của anh ra: "Tả Thành, cuối cùng anh vẫn bức tôi."
"Là em đang ép anh." Đặt cái muỗng ghé vào bên môi cô, tay của anh khẽ run, giọng nói lạnh tanh cứng ngắc, "Anh nói rồi, đừng dùng bản thân em để trừng phạt ta, há miệng."
Một người đàn ông hai mươi mấy năm qua thi hành ra lệnh, lần đầu tiên anh nói chuyện với người phụ nữ của mình với giọng điệu như thế, không có thói quen, mất tự nhiên, thậm chí còn mang theo một chút lấy lòng và dịu dàng.
Giang Hạ Sơ rũ mắt, làm như không thấy.
"Há miệng." Nguội lạnh lặp lại, giọng nói của anh càng lúc càng trở lạnh.
Cô chuyển động con mắt, động tác vừa thong thả ung dung, nhưng lại sử dụng sức chân, đẩy tay Tả Thành ra.
"Rầm——"
Bát, bể nát trên mặt đất, vang tứ tung đầy đất, mu bàn tay Tả Thành, nóng đỏ một mảng lớn, trong mắt, khói mu âm u ùn ùn kéo tới nổi lên cuồn cuộn, gần như là rống giận: "Giang Hạ Sơ!"
Tả Thành rất thích gọi cô Hạ Sơ thật nhẹ nhàng, d/đ/l[q"]đ/q--v>gọi cả tên lẫn họ như vậy, mang sự đè nén bất đắc dĩ nhưng ác độc trong đó lại rất ít, đến nỗi Giang Hạ Sơ ngạc nhiên hoang mang hơi khó hiểu.
Mặt mày Tả Thành rét lạnh, ánh mắt sáng quắc.
Anh, tức giận!
Hiếm có người nào có bản lãnh chọc người đàn ông này tức giận, bởi vì không dám. Người dám trắng trợn như vậy, có lẽ chỉ có mình Giang Hạ Sơ.
Vẫn là dáng vẻ đau khổ không liên quan như thế, vẫn là cái loại bình tĩnh đó, khiến cho người ta hận không xé bỏ được, vẫn trưng nụ cười nhẹ nhàng: "Anh tức giận sao? Không thể chịu được rồi sao?" Cô lại gần, cách Tả Thành rất gần, hơi thở lành lạnh, "Nếu không thể cắt đầu lưỡi của tôi, phế bỏ tay chân của tôi, thì cũng đừng trông nom tôi làm gì."
Nếu như, anh bỏ được, anh sẽ làm như vậy, người phụ nữ này sắp ép điên anh rồi!
Cô không hỏi tội anh, không nghe giải thích, thậm chí không chỉ trích, dùng cái phương thức như vậy, định tội cho anh.
Chặt chân người ta, cắt đầu lưỡi người ta, Tả Thành không nhớ rõ mình đã từng làm bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên bị phát hiện, thì ra là không thể tha thứ như vậy, cũng bởi vì Giang Hạ Sơ không dễ dàng tha thứ được.
Anh giận dữ, gương mặt tuyệt mỹ âm u lạnh rét, có thể nhận thấy rằng anh đang cố gắng kìm nén, trong giọng nói có loại đè nén ngưng đọng: "Em cứ không thể chịu như vậy được?"
Cô không hề do dự một giây, tuyệt tình bật thốt lên: "Đúng, không thể chịu được, chỉ suy nghĩ một chút cũng sẽ cảm thấy buồn nôn, thậm chí nhắm mắt lại, mọi thứ chỉ toàn là chân tay bị cắt cụt, cố gắng thế nào cũng không thể yên tâm thoải mái giống như anh."
Giang Hạ Sơ, dường như chỉ khi lòng dạ ác độc với Tả Thành thì lòng cô mới yên tâm thoải mái chăng?
Không biết, người đàn ông này, trái tim của anh, có hung ác hơn, lạnh lẽo hơn, cứng rắn hơn, cũng sẽ bị đâm thủng một lỗ.
Lạnh lùng, tuyệt vọng, đau thấu, lạnh lẽo, đang xuất hiện trong mắt Tả Thành, thật giống như ảo giác, cảnh tượng như trăng trong nước, khiến mắt người ta vừa trông vào thì đã nhìn lầm.
Anh phọng ngự hơn hai mươi năm, cứng rắn vô địch không gì thắng nổi, người phụ nữ này nói một lời thì đã phá hủy đến thua không còn manh giáp.
Đột nhiên, anh cười lạnh, đẹp như đóa hoa anh túc chớm nở đêm khuya, hớp hồn người: "Vậy làm sao bây giờ? Những thứ giết người đền mạng mà em đã nói với anh, xem ra hình như đạo đức không hề có tác dụng với anh, như thế, em phải làm thế nào?"
Anh phải làm thế nào mới được đây? Có thể bớt yêu cô một chút không? Có thể dung túng cô nhiều hơn một chút nữa không? Có thể buông điều kiện sống còn không? Có thể suy nghĩ giết người thì đền mạng thế kia giống như cô không?
Những thứ này, anh không làm được phải không? Phải làm sao mới được đây?
Giang Hạ Sơ à, tại sao em không cho người ta một con đường sống nào đây?
Đôi mắt Tả Thành bỏng như đốt pháo bông, đẹp vô ngần, cũng vô cùng nguy hiểm, không ngờ Giang Hạ Sơ lại lui về phía sau, tránh khỏi tầm mắt của anh: "Tả Thành, chưa bao giờ tôi có thể làm gì anh, là anh làm điên đảo người khác."
"Không, Hạ Sơ, em có thể, giống như bây giờ." Tả Thành nắm lấy vai cô, không để cho cô có cơ hội lui về phía sau, trên đầu ngón tay trắng nõn, lqd.lqd.tym mạch máu màu xanh thoắt ẩn thoắt hiện, hình như tất cả cảm xúc bị đè nén đã tìm được cửa đột phá, "Em định tội cho anh ngay, kỳ hạn là bao lâu? Rốt cuộc, phải bao lâu, em muốn hành hạ anh như vậy bao lâu, em nói đi."
------ lời ngoài mặt ------
Đừng khi dễ ta, bước này là một lần ngược nặng cuối cùng, cũng là một bước chuyển từ ngược sang cưng chiều, nhóm người muốn sủng hôn, xin đừng nổi giận.