Tứ Sinh Tứ Thế: Chuyện Tình Yêu Của Một Cỏn Rắn Nhỏ

Chương 2

Rất lâu rất lâu về sau, ta hiểu được ý tứ câu nói của hắn năm đó.

Lần thứ hai gặp hắn là thời điểm ta đã trở thành long nữ; mà hắn đã thành phàm nhân.

Công chúa nói cho ta, năm đó người đã đưa ta tới, là một vị thần rất nổi tiếng trên trời.

Chính là, một ngày ta thấy hắn ở thành Trường An. Ta liếc mắt một cái liềnn hận ra là hắn. Ánh mắt hắn không còn thần thái năm xưa.

Ta hỏi hắn: “Ngươi còn nhớ ta không?”

Hắn lắc đầu.

Ta hỏi lại: “Ngươi còn nhớ ngày ngươi làm thần tiên không?”

Hắn lắc đầu.

Ta lại hỏi: “Chẳng lẽ cả con thanh xà nhỏ cũng quên sao?”

Hắn vẫn là lắc đầu.

Ta hỏi: “Ngươi vì cái gì không nói chuyện? Ngươi thế nào không nói?”

Hắn lắc đầu.

Ta kinh ngạc: “Chẳng lẽ…”

Hắn gật gật đầu, chỉ chỉ chính miệng mình, lắc lắc đầu.

Thiên a, hỡi thế gian.

Hắn đã từng là một vị thần đầy quyền năng như thế, hiện giờ lại thành một phàm nhân, hơn nữa còn không thể cùng người khác trò chuyện!

Ta triệt để thất vọng.

Ta thỉnh giáo sư phụ: “Tại sao người đó từ lúc sinh ra tới giờ đã không thể nói chuyện?”

Sư phụ nghĩ nghĩ, nói: “Là kiếp trước kẻ đó nói chuyện chọc phải nghiệt duyên.”

Đêm đó, cả đêm ta không thể ngủ.

Ta nên làm gì? Ta có thể làm cái gì? Vẫn giống như trước đây, mỗi ngày luyện công, làm một Long nữ ưu tú sao?

Ta tự hỏi, mình tại sao phải làm Long nữ.

Ta tự trả lời chính mình, không phải đã nói rồi sao, ta mơ ước có được hình dạng của con người.

Ta hỏi mình vì cái gì muốn thành người.

Để nhìn đẹp đẽ hơn?

Ta cười khổ.

Là cái gì? Chẳng lẽ…. Ngươi thực không biết rõ?

A…

Nghĩ tới Bạch nương tử.

Lừa người, ta đang lừa chính mình.

Có lẽ rất lâu trước kia, ta chỉ cảm thấy làm người thật là tốt, nhưng trải qua một thời gian, ta biết rõ ta muốn làm người là vì muốn có một ngườikhác yêu ta…

Ngày đó ta gặp hắn.

Ta mơ ước có một thần tiên sẽ yêu một con rắn thành tinh.

Các ngươi nói xem, có buồn cười không…. Ha ha… ha ha…

Ta dùng tay áo che mặt.

Không, không có, không có nước mắt. nước mắt ở trong lòng ta, tràn ra, lưu lại không ra.

Ta ngủ không được, lẳng lặng ra ngoài thư giãn.

Bên ngoài, trăng sáng huyền diệu, trên mặt biển, lấp lánh ánh ngân quang, cảnh đẹp đến mức không thể thở. Ta cảm thấy mê muội, rất giống…. rất giống cảm giác khi hắn búng nhẹ lên trán ta năm đó.

Sóng bạc lung linh, như một truyền thuyết cổ xưa, những giấc mơ xưa, như mơ mộng, như giam giữ nước mắt, đau đớn của người khác trong trái tim sáng lấp lánh.

Bỗng nhiên, ta nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.