-... cho nên tôi nghĩ, chúng ta có thể gặp nhau không? Cho cậu xem bản thảo hợp đồng...
-Xin lỗi, buổi sáng tôi có việc, phải đến 4h sáng hôm sau mới trở về, rất mệt, chuyện này để lúc khác nói sau. Tạm biệt.
Cúp điện thoại từ một người chẳng biết đã lấy số của mình ở đâu, Lam Tư phiền chán đến mức ngay cả nhẫn nại nghe hết cũng không có, trực tiếp cắt lời đối phương rồi cúp máy, hung hăng vứt di động vào góc tường.
Điện thoại 3G số lượng có hạn trên toàn cầu ứng tiếng trả lời vỡ vụn, tanh bành thành mấy mảnh.
Anh trừng mắt nhìn chiếc di động nát bét, có phần bị dọa bởi mình không khống chế được cảm xúc.
Anh nhíu mày, ngồi phịch lên sô pha, mệt mỏi nhìn căn phòng rộng lớn mà lạnh lùng, đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Qua mười năm, anh toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp ca hát, diễn xuất, chưa đến ba mươi tuổi nhưng danh lợi đã đủ.
Anh tuy rằng lập nghiệp từ nghề ca hát, nhưng từ hát mà học được diễn xuất, khi diễn xuất lại học được đạo diễn, trở thành thiên vương được ai nấy chú ý. Các album của anh đều tiêu thụ với số lượng bạch kim, phim truyền hình anh làm diễn viên chính luôn đạt rating cao nhất, phim điện ảnh doanh thu bán vé cũng cao ngất ngưởng.
Nhưng gần đây, anh có cảm giác mình không nên may mắn như thế, bởi nếu không anh sẽ không thành công nhanh như thế, cũng không đến mức chưa ba mươi tuổi đã cảm thấy cuộc đời không có gì thú vị.
Reng..reng...
Điện thoại nhà đột nhiên vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua dãy số hiện lên, là người đại diện hiện tại – anh Kha. Chắc chắn là anh ta cũng muốn tìm anh để thương lượng việc gia hạn hợp đồng.
Thật là phiền muốn chết, hợp tác nhiều năm như vậy, anh Kha hẳn đã biết khi không gọi được di động cho anh thì chính là vì anh không muốn nhận điện thoại thế mà còn gọi điện thoại bàn làm phiền anh.
Chẳng lẽ anh ta không biết con giun xéo lắm cũng quằn sao?
Anh đã nói rất rõ ràng với anh ta rằng mình muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi nói tiếp, anh ta có cần gấp gáp đoạt người như thế không? Thật là vô cùng khó chịu.
Tùy tiện cầm lấy một chiếc gối ôm, vốn định ném vào điện thoại để cho bớt
ầm ỹ nhưng ai dám chắc là sau khi điện thoại di động và điện thoại bàn không kêu nữa thì chuông cửa sẽ không ầm ỹ đây?
Anh nhíu mày, buông gối ôm, ngồi nghĩ cách giải quyết vấn đề đáng ghét này.
Thật ra muốn giải quyết vấn đề này cũng không khó, chỉ cần anh ký một chữ ký trên bản hợp đồng thì có thể được yên tĩnh rồi.
Vấn đề là, gần đây anh thường có cảm giác mệt mỏi, khi chưa quyết định muốn tiếp tục biểu diễn hay rời khỏi làng giải trí, anh sẽ không tùy tiện quyết định.
Bởi vậy, giờ anh cần nhất chính là một nơi để thả lỏng thân xác và tinh thần mệt mỏi rồi mới suy nghĩ kỹ về tương lai.
Nhưng nơi đó là ở đâu? Trừ cách ra nước ngoài, chẳng lẽ trong nước thật sự không có chỗ có thể để anh yên tâm nghỉ ngơi sao?
Thiên hạ to lớn, nhưng lại không có một nơi để anh dung thân sao? Đây là sự bi ai khi có được danh lợi sao
Dùng sức thở dài một hơi, trong đầu Lam Tư đột nhiên hiện lên một cái tên – Nhi Thải.
Đúng là, sao anh lại quên mất sự tồn tại của cô? Dù bình thường không hay liên lạc nhưng còn thân thiết, quan tâm anh hơn người thân. Mỗi khi anh gặp chuyện khó khăn trong công việc thì luôn nhận được sự quan tâm của cô.
Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng là --
Có lẽ Nhi Thải sẽ đồng ý cho anh ở nhờ một thời gian.
Nhi Thải tên thật là Ngải Thải Nhi, có một nhà trọ ở Tân Trúc.
Nhà trọ của cô cũng không lớn, đại khái mấy chục mét vuông, bốn phòng và một phòng lớn, một phòng cô ở, một phòng con cô ở, một phòng cho khách và một phòng để đàn.
Đúng rồi, Nhi Thải là nhạc sĩ, đa số những bài hát nổi tiếng của anh đều là cô sáng tác, trong giới nhạc sĩ, cô cũng khá nổi tiếng.
Bởi vì thói quen làm việc, anh thường dùng bút danh Nhi Thải mà gọi cô.
Sau khi Nhi Thải và chồng li hôn, vợ chồng hai người bên ngoài như người lạ nhưng bên trong lại ngầm giữ quan hệ vợ chồng.
Bí mật này chỉ có một số ít người biết, mà anh không khéo lại là một trong số người đó. Hơn nữa, chính như thế, có thể thấy giữa anh và Nhi Thải không hề có tình yêu nam nữ.
Chồng của Nhi Thải là Khương Kham, về cơ bản anh cũng không quen, nhưng mười năm trước cũng từng có vài lần gặp mặt.
Trên thực tế, anh đi theo con đường này, nói đúng ra, kẻ đầu sỏ chính là
Khương Kham kia.
Mười năm trước, nếu không phải hắn ta điên cuồng theo đuổi Nhi Thái khiến Nhi Thải né tránh, sau này, mấy lần lại vì hẹn hò cùng hắn mà đến muộn không kịp giờ biểu diễn ở quán ăn, suýt thì mất việc liên lụy đến người con gái ngốc kia khiến anh phải giúp cô ngốc đó mà lên đài biểu diễn, sau đó, một bài hát thành danh, cuối cùng còn được công ty đào tạo ngôi sao tìm đến.
Đối với làm ngôi sao trước đó anh không hề nghĩ ngợi đến, sau lần đó anh cũng chẳng có quá nhiều hứng thú, nhưng là vì người con gái ngốc đó.
Lam Tư suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lắc lắc đầu, những gì đã qua không nên nhớ lại.
Cũng đã qua mười năm rồi, vì sao anh còn không quên được cô?
Mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có thể biến một kẻ vô danh tiểu tốt như anh thành thiên vương, có thể cho một thiếu nữ trải qua kết hôn, ly hôn rồi biến thành một người mẹ vạn năng, có thể cho một cậu ấm nhận rõ bản thân vô dụng mà phấn đấu trở thành thương nhân thành đạt.
Bọn họ tất cả đều thay đổi, người con gái đã biến mất không còn chút tăm hơi kia không thể vẫn giống như năm đó.
Cô đã kết hôn?
Sinh con?
Tính cách có phải trở nên thành thục hơn, không còn lạc quan như kẻ ngốc
nữa?
Đáng giận! đã nói không nên nhớ lại, bây giờ anh đang làm sao thế?
Tức giận đứng dậy, anh đi vào phòng đàn của Nhi Thải, đóng cửa cách âm, mở đàn dương cầm ra bắt đầu chơi những bản nhạc mình nhớ.
Mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, kể cả anh vốn chỉ là một kẻ biết ca hát chút ít nhưng chẳng đọc được nốt nhạc nay đã thành người thông thạo chơi dương cầm, ghi-ta, trống...
Mười năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện
-Chú Lam Tư, chú thật sự sẽ không kết hôn với mẹ cháu sao? Vì sao? Là vì cháu đúng không?
Chắc chắn rằng mẹ đang ở trong bếp nấu bữa tối, tạm thời sẽ không tới đây, con của Nhi Thải nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh, nhỏ giọng mà nghiêm túc hỏi, đôi mắt xinh đẹp mà tinh quái còn thỉnh thoảng liếc sang phòng bếp.
Lam Tư không nhịn được mà khẽ cười.
Ngải Thải Nhi có hai đứa con song sinh, sau khi ly hôn cùng chồng, cô ở cùng
đứa thứ hai là Trọng Vũ.
Cậu nhóc kia trông thông minh lanh lợi, mới chín tuổi mà suy nghĩ đã trưởng thành khiến người ta nghẹn họng trân trối, hơn nữa dở khóc dở cười.
Thử hỏi, có đứa trẻ nào chín tuổi lại cố gắng đẩy mẹ mình đi, chỉ sợ mẹ không lấy được chồng, sau này sẽ phải sống cô độc đến cuối đời?
Đây là chuyện đứa nhỏ chín tuổi nên nghĩ sao? Thật sự rất buồn cười.
Mỗi lần nhóc con này nhắc tới việc này với anh vẻ mặt trông rất thật, quan trọng nhất là anh đã ba ngày cho cậu nhóc câu trả lời là không mà cậu nhóc còn bám riết không tha, hại anh thật sự không biết nên khóc hay cười.
-Không phải. Anh vẫn nghiêm túc trả lời cậu bé.
-Chú Lam Tư, chú có thể nói thật mà không sao đâu, nếu là vì cháu, cháu có thể đến ở cùng cha cháu, chú yên tâm.
Nhóc con kia nhíu mày, yên lặng trong chốc lát rồi đột nhiên bày ra vẻ mặt bất
đắc dĩ nhìn anh cam đoan.
Lam Tư nghe xong, thiếu chút nữa cười lớn.
-Cháu không thích ở cùng cha sao? Anh tò mò hỏi, nhìn cậu nhóc thì đúng là không thích.
-Không có gì là thích hay không. Chỉ cần mẹ hạnh phúc là được rồi.
Oh, câu trả lời cực hay, Lam Tư cười.
-Trẻ con có cha mẹ ly hôn đều hy vọng có ngày cha mẹ hòa hảo, cả nhà
đoàn viên, cháu không thích sao? Anh hỏi.
-Đó là chuyện không thể.
-Vì sao lại không thể?
-Vì cha cháu có rất nhiều bạn gái, cha vốn không thương mẹ. Giọng nói đầy sự bất mãn.
-Cháu có biết có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài thôi không?
-Bề ngoài? Cậu nhóc hoài nghi nhìn anh.
-Chính là có lẽ cha cháu còn yêu mẹ cháu, mẹ cháu cũng còn yêu cha cháu.
-Không thể, có lẽ mẹ còn thích cha cho nên mới không có bạn trai, nhưng cha... cậu nhóc lắc lắc đầu, nói như chém đinh chặt sắt: - không thể nào!
Lam Tư có chút đăm chiêu nhìn cậu, thần bí cười:
-Có muốn thử một chút không?
-Thử? Cậu nhóc tò mò hỏi lại.
-Lần tới gặp cha, nói với cha mẹ muốn kết hôn, cháu xem xem cha cháu có phản ứng gì.
-Cái này ngày trước cháu thử rồi, anh cả anh trai cũng không tin thì cha cháu tin thế nào được? Cậu nhóc bĩu môi.
-Không có chứng cớ bọn họ đương nhiên không tin nhưng lần này thì khác, lần này cháu có bằng chứng.
-Bằng chứng?
-Chú.
Lam Tư chỉ vào chính mình nhếch miệng nói. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tìm việc làm cũng hay.
Trưa hôm sau, cậu nhóc kia tan học về đến nhà, không tìm mẹ đã chạy tới tìm anh, vô cùng hưng phấn báo cáo kết quả thí nghiệm.
- Chú Lam Tư, Bá Vũ tin
Lam Tư mở to mắt, không nhịn được mà cười, không thèm so đo mình vừa ngủ đã bị đánh thức.
-Sao cháu biết là Bá Vũ tin? Anh ngồi dậy.
-Bởi vì lúc cháu gửi ảnh cho anh xong, anh lập tức gọi lại cho cháu, hỏi cháu một đống các câu hỏi về chú. Cháu nói với anh rồi anh bảo anh không tin nhưng còn nói sẽ nói lại cho cha. Anh ấy không biết là cháu biết thừa nếu anh không tin thì sẽ chẳng nói cho cha làm gì. Có nghĩa là anh tin, hahaha...
Nhìn cậu nhóc kia cười đắc ý như thế, Lam Tư không nhịn được cũng cười theo.
Trước kia anh chưa bao giờ cảm thấy trẻ con là đáng yêu, chỉ cảm thấy lúc nhóc thật phiền toái, không có lúc nào yên tĩnh. Nhưng con của Nhi Thải lại làm
đảo lộn suy nghĩ của anh, khiến anh cảm thấy rất thú vị, cũng không tự chủ được mà ảo tưởng nếu mình cũng có một cậu con trai thì có thú vị như bây giờ không?
Con...
Anh đây không phải là đang kẻ mơ nói mộng sao? Ngay cả bạn gái cũng không có thì con trai ở đâu ra?
Hơn nữa quan trọng, dù bây giờ sinh một đứa, muốn làm cho một đứa bé sơ sinh lớn lên như Trọng Vũ thì phải tốn mười năm, lúc đó anh đã 40 tuổi, làm gì còn sức mà chơi đùa cùng đứa trẻ?
Mười năm, lại là con số này khiến anh đau lòng.
Từ sau khi đến nhà Nhi Thải, suy nghĩ của anh hầu như là nhớ lại 10 năm trước, cho dù anh cố ép mình không nghĩ lại nhưng trí nhớ như nước thủy triều không ngừng ùa về.
Hại anh không thể không nghĩ bây giờ cô ấy đang làm gì, có còn nhớ anh hay không? Không thể không nghĩ tới nếu năm đó bọn họ không cãi nhau, cô không bỏ
đi thì cuộc sống của bọn họ sẽ thế nào? Không thể không nghĩ nếu bọn họ có con, vậy đứa nhỏ có thông minh, thú vị như con của Nhi Thải không?
Không nên nghĩ nữa, bởi vì nghĩ càng nhiều, chỉ càng thấy mất mát, làm cho sự trống rỗng trong lòng càng lớn hơn mà thôi. Anh tới đây là để nghỉ ngơi thư giãn chứ không phải đến để tăng thêm phiền não, ưu sầu.
- Chú Lam Tư, chú có biết mẹ cháu đi đâu không?
Cậu nhóc kia vừa ra khỏi phòng anh đã như một cơn gió chạy vào hỏi anh.
-Mẹ cháu bảo muốn đến nhà bạn, bạn nào thì không nói rõ. Nhưng mẹ cháu bảo sẽ về nấu cơm tối cho chúng ta. Anh trả lời.
-Bạn? Chắc là đến chỗ cô Tịch Uy rồi? Cậu nhóc lầm bầm nói.
Lam Tư nghe đến cái tên đó mà cả người cứng ngắc.
Tịch Uy? Là anh nghe lầm sao? Vừa rồi Trọng Vũ thực sự nhắc đến cái tên
này?
- Cháu đi gọi điện hỏi xem. Cậu nhóc quay người định đi.
-Chờ một chút, Trọng Vũ. Lam Tư gọi giật lại Cậu nhóc dừng bước, quay đầu nhìn anh
-Vừa nãy cháu nói là cô nào? Anh thở thật nhẹ, thật cẩn thận hỏi.
-Cô Tịch Uy sao? Cô ấy là bạn thân của mẹ cháu, cũng là mẹ của Liên Hy.
-Mẹ của Liên Hy.
-Cháu đã nói với chú là cháu có ba người bạn thân là Liên Hy, Hạ Tầm và
Đường Minh Lệ, chú không nhớ sao? Chính là Liên Hy đó.
-Nó... Họ gì?
-Ai? Liên Hi sao? Cậu ấy tên là Liên Hy, đương nhiên là họ Liên.
-Cha nó... họ Liên?
-Liên Hi không có cha.
Lam Tư nhắm mắt lại, cố gắng hít sâu, để tránh quá mức kích động mà dọa cậu nhóc.
Liên Hi họ Liên, không có cha cho nên là theo họ của mẹ... Liên - Tịch - Uy? Nhất định là cô ấy, không sai được? Cô ấy và Nhi Thải là bạn thân, thân đến mức Nhi Thải vì cô ấy mà giấu diếm lừa gạt anh suốt 10 năm!
“Mình không biết cô ấy giờ ở đâu”
“Cô ấy không hề liên lạc với mình”
“Mình cũng không biết cô ấy sẽ đi đâu”
“Không có, mình không có địa chỉ nhà cũ của cô ấy”
Khá lắm Ngải Thải Nhi, lừa anh thảm như thế, nói dối mà mặt không đỏ, quả thật rất đáng giận!
Nhưng bây giờ không phải là lúc tính sổ với cô, trước tiên anh cần phải xác
định rõ vì sao người phụ nữ ngốc kia bỏ đi, vì sao không liên lạc với anh.
Cô tốt nhất đừng có nói là không biết liên lạc với anh kiểu gì. Nếu cô dám nói như thế, anh tuyệt đối không để cô yên.
Liên Hi......
Là con anh sao?
Tuy rằng về chuyện của cậu bé anh còn chưa hỏi, cũng không có chứng cứ có thể chứng minh Liên Hi là con của anh, nhưng bất kể là bản năng hay giác quan thứ sáu đều gào thét với anh: Liên Hi nhất định là con mình, nhất định là thế.
- Trọng Vũ...
Anh vừa mở mắt há miệng đã lại phát hiện tiểu tử kia đã sớm không còn ở trong phòng.
Từ phòng khác truyền đến tiếng của cậu nhóc:
-Liên Hi, mẹ tớ có ở nhà cậu không?
-Không có? Thế mẹ cậu có ở nhà không?
-Có? À! Không có việc gì đâu, bye bye!
Cúp máy, Khương Trọng Vũ nhảy xuống sô pha, đang định vào phòng báo cáo kết quả cho Lam Tư đã thấy anh vừa vặn đi ra khỏi phòng.
-Mẹ cháu không ở nhà cô Tịch Uy. Cậu nhóc nói.
-Mẹ cháu là người lớn, không mất tích được.
Lam Tư nhịn xuống việc mình muốn hỏi, hỏi lại cậu nhóc:
- Cháu vội tìm mẹ thế có chuyện gì?
Cậu nhóc kia sửng sốt, trừng mắt nhìn, lại nhíu mày cúi đầu trong chốc lát rồi mới lắc đầu nói:
-Không có việc gì. Không có việc gì là tốt nhất.
-Lại đây, chú Lam Tư có chút chuyện muốn hỏi cháu. Anh ngồi xuống sô pha, vẫy tay với cậu nhóc.
-Chuyện gì ạ? Cậu nhóc kia tò mò đến.
Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cậu nhóc lập tức ngồi lên ghế.
-Vừa rồi cháu nói bạn Liên Hi đó là bạn học của cháu à. Anh hỏi.
-Vâng ạ, là bạn cùng lớp, từ khi học mẫu giáo bọn cháu đã học cùng lớp.
Lam Tư kích động. sinh cùng năm với Trọng Vũ? Như vậy Liên Hi nhất định là con anh, trăm phần trăm là đúng
-Vì sao bạn ấy không có cha? Anh nhịn sự kích động hỏi tiếp.
-Bởi vì bạn ấy là con tư sinh ạ.
Câu trả lời ngây thơ của Trọng Vũ như cây côn sắt đánh vào Lam Tư khiến anh tái nhợt.
Con tư sinh? Mười năm qua người khác vẫn nhìn mẹ con bọn họ thế sao? Một
đứa con tư sinh và một người mẹ chưa kết hôn?
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng cách nói này......
Đáng giận! người phụ nữ ngốc kia vì sao không đến tìm anh mà để cho người khác đối đãi với mẹ con bọn họ như thế? Đáng giận, đáng giận, đáng giận! Thật tức chết mà!
-Cháu nói bạn mình là con tư sinh sao? Như thế không lịch sự tí nào. Anh nhắc cậu nhóc.
-Là chú Lam Tư hỏi cháu vì sao Liên Hi không có cha thì cháu mới nói như thế. Trọng Vũ nhanh chóng giải thích, cậu không phải là đứa trẻ không có lễ độ.
Lam Tư xoa xoa đầu cậu, tỏ vẻ đã hiểu.
-Cháu có ảnh chụp không? Anh lại hỏi.
-Ảnh gì ạ? Liên Hi ạ?
-Liên Hi và mẹ của nó.
-Có ạ. Trọng Vũ gật gật đầu.
-Có thể cho chú xem không?
-Được ạ. Nhưng sao chú Lam Tư lại muốn xem ảnh của Liên Hi và cô Tịch Uy? Chú biết cô Tịch Uy ạ?
Trọng Vũ vẻ mặt tò mò, cảm thấy chú Lam Tư cứ hỏi mãi về Liên Hi, hình như có hơi kỳ quái.
Câu này khiến Lam Tư có chút không biết nên trả lời sao.
-... trước kia chú có một người bạn cũng tên là Tịch Uy, không chắc có phải là cô Tịch Uy cháu nói không nên mới muốn xem ảnh để xác định lại. Anh suy nghĩ một chút, tránh nặng tìm nhẹ nói.
-À. Đã hiểu.
Trọng Vũ đứng dậy đi tìm album, nhưng kì quá, bình thường album cất trong ngăn tủ lại đột nhiên không cánh mà bay, một quyển cũng không có. Sao lại thế? Cậu nhóc mở từng ngăn tủ xung quanh ra nhưng kết quả vẫn là tìm không thấy.
- Sao thế?
Thấy cậu nhóc tìm đông tìm tây nửa ngày vẫn không lấy được một cuốn album nào ra, Lam Tư bèn hỏi.
- Chẳng biết sao không tìm thấy cuốn album nào. Trọng Vũ hồ đồ đáp lại.
Không thấy? Chỉ một giây, Lam Tư liền hiểu ra. Album chắc chắn đã bị Nhi Thải giấu đi rồi, tránh cho lúc anh ở đây không cẩn thận mà nhìn thấy, vạch trần lời nói dối của cô.
- Chắc là mẹ cháu đem đến phòng xem, cháu thử vào phòng mẹ tìm xem?
Anh đề nghị, nghĩ rằng Nhi Thải biết anh tuyệt đối sẽ không xông loạn vào phòng cô nên album ảnh 100% là giấu trong phòng cô.
Trọng Vũ hai mắt sáng bừng, gật gật đầu, vội xoay người chạy đến phòng mẹ, chốc lát sau đã ôm một cuốn album ra.
Mở album, nhìn vào người con gái đó vẫn như cũ, vẫn trắng nõn tinh tế, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong sáng, cái mũi khéo léo, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch, khí chất như một thiên sứ.
Nhưng là, so với bất kì ai anh đều biết thực ra cô hữu dũng vô mưu thế nào, khiến người ta lo lắng đến mức nào cũng khiến người ta tức giận đến cỡ nào.
Xuất hiện trong ảnh chụp, ngoài Trọng Vũ còn có ba đứa trẻ khác, nhưng anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra đứa trẻ nào là Liên Hi, là đứa con cô sinh cho anh.
Con trông rất giống cô, trừ đôi mắt sâu và mày kiếm là giống anh, còn lại đều giống cô. Nhất là khóe miệng hơi nhếch kia. Hầu như bức ảnh nào cậu nhóc cũng cười, thật là khiến ai vừa nhìn cũng thích.
Đây là con anh, thế mà anh đã có con trai!
Nhìn con trong bức ảnh, Lam Tư không nhịn được mà rơi nước mắt.