“………Sao chàng lại cúi đầu, ta đang nói chuyện với chàng này” – Nam nhân này hay xấu hổ quá đi.
Bách Thủ ngẩng đầu nhìn Loan Loan thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, lập tức ngồi thẳng người lên.
“Bách Thủ , ta hỏi chàng một chuyện.”
“Được.” – Bách Thủ nói.
“Ta không phải là có bệnh gì chứ?” – Loan Loan chăm chú nhìn hắn.
Bách Thủ sửng sốt không hiểu sao nương tử lại hỏi vậy, nên thành thật trả lời: “Bệnh của nàng không phải đã khỏi rồi sao?”
“Vậy sao mỗi tối chàng đều ngủ ở phía ngoài? Cũng không ăn cơm cùng bàn với ta. “
Bách Thủ sững sờ nhìn Loan Loan, ánh mắt có chút kì quái, rồi cúi đầu không nói.
Loan Loan thở dài, hỏi vậy cũng không được cái gì, nàng suy nghĩ một chút rồi uể oải nói: “Bách Thủ, nói thật cho chàng biết, hôm đó ta bị rơi xuống sông, có thể đầu va chạm vào cái gì đó khiến đầu óc mơ mơ hồ hồ, có đôi khi không nhớ được một số chuyện.”
Bách Thủ ngẩn ra, nhìn nàng nghi hoặc.
“Chúng ta thành thân đã bao lâu?” – Loan Loan nhìn hắn thật tình hỏi.
“Nửa năm”. – Bách Thủ mở miệng nói, trong lòng có chút hiểu sự biến hóa của nương tử mấy ngày qua. Chẳng biết tại sao trong lòng hắn thấy có chút may mắn, cũng có chút lo lắng.
Nương tử đối xử tốt với hắn, nói chuyện với hắn, cười với hắn vì nàng không nhớ được chuyện trước kia, cũng là không nhớ quá khứ của hắn.
Hiểu rõ mọi chuyện xong, trong nháy mắt Bách Thủ cảm thấy cao hứng, nói như vậy nương tử và hắn có thể mãi vui vẻ ở cùng một chỗ, nàng sẽ không bỏ hắn mà đi nữa, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi. Nói như vậy, chỉ cần nương tử nhớ lại chuyện trước kia nàng sẽ rời khỏi hắn, không muốn thân cận với hắn nữa.
Sắc mặt Bách Thủ thay đổi liên tục, Loan Loan không biết rốt cuộc hắn nghĩ cái gì, một hồi vui vẻ, một hồi lại buồn phiền liền cẩn thận kêu một tiếng: “Bách Thủ.”
Bách Thủ phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Loan Loan, hắn phải nói cho nương tử biết sao?
Nói ra có lẽ chỉ trong khoảnh khắc hắn sẽ lại cô độc như trước kia, nhưng nếu lừa gạt nàng, vạn nhất có ngày nàng nhớ ra, khẳng định nàng sẽ chán ghét hắn.
Trong lòng Bách Thủ hết sức rối rắm, nhưng cuối cùng hắn vẫn là một người trung thực, nên đã nói toàn bộ sự thật cho Loan Loan biết.
Cha mẹ của Bách Thủ tất nhiên là nông dân, mọi người trong nhà đều quan hệ rất tốt với người trong thôn, cha mẹ thành thân được hai năm thì mang thai hắn, nhưng thật bất hạnh, sau khi sinh hắn mẫu thân hắn đã bị rong huyết mà qua đời.
Theo lời bà đỡ thì thai vị rất ổn, đầu của đứa bé cũng không tính là lớn, người mẹ trước khi lập gia đình thân thể cũng rất tốt, lại thường xuyên vận động, theo lý thuyết hẳn là rất dễ sinh, nhưng phải mất năm ngày năm đêm mẫu thân của Bách Thủ mới vất vả sinh được hắn ra, nàng cũng vì vậy mà ra đi.
Từ đó về sau, cả nhà vẫn đắm chìm trong bóng ma đó, lúc Bách Thủ hai tuổi, cha hắn đang làm việc thì không cẩn thận bị ngã, nằm trên giường hai ngày, đại phu cũng nói chẳng qua là bị thương ngoài da, nhưng hai ngày sau ông lại ngoài ý muốn bệnh qua đời.
Người trong thôn truyền nhau nói Bách Thủ là người xui xẻo, mọi người bắt đầu chèn ép hắn, không muốn cùng hắn thân cận.
Sau đó Bách Thủ sống cùng bà ngoại, khi hắn tám tuổi, bà ngoại cũng bệnh qua đời, vốn dĩ có thể nương tựa vào một vị đại bá nhưng vì tất cả mọi người đều nói Bách Thủ là người khắc phụ, khắc mẫu, là người trăm khắc nên đại bá hắn làm thế nào cũng không chịu chứa chấp hắn.
Sau đó Bách Thủ một thân một mình sinh sống trên sườn núi này, người trong thôn vì sợ dính xui nên không cùng hắn qua lại, ngay cả nói một câu với hắn cũng không.
Thân thể này của Loan Loan vốn tên là Vương Nguyệt Loan, nhũ danh cũng gọi là Loan Loan, vì nàng sinh vào đêm trăng khuyết (nguyệt lượng loan loan). Nhà ở thôn bênh cạnh, trong nhà ngoài cha mẹ còn có một tỷ tỷ, một muội muội và một đệ đệ. Tỷ tỷ đã gả cho một người nông dân ở thôn đối diện.
Cha nàng mấy năm trước bị ngã gãy chân, thiếu sức lao động chủ yếu, nguồn thu trong nhà giảm mạnh, sinh hoạt của cả gia đình nhất thời trở thành vấn đề.
Nhà nghèo, nhân khẩu lại nhiều, đúng lúc Loan Loan đến tuổi có thể gả đi, mẫu thân nàng liền muốn gả Loan Loan ra ngoài để giảm bớt gánh nặng trong nhà, vì đòi sính lễ quá nhiều, đã đi nói nhiều nhà nhưng người ta đều không đồng ý.
Mà Bách Thủ từng đề cập kết thân với một nhà trong xóm, người ta vừa nghe tên hắn liền lập tức cự tuyệt. Hắn còn nhớ rõ tình cảnh ngày bà mai tìm gặp hắn.
Bà ta đứng cách năm thước nói chuyện với hắn: “Vương tẩu tử ở Vương gia thôn có con gái vừa đến tuổi cưới gả, Vương tẩu tử đã tìm một vài nhà nhưng không thành, ta cũng không dối gạt ngươi, cô nương này lớn lên mi thanh mục tú, kết duyên với ngươi hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng nhà Vương tẩu tử nhiều người, Vương đại ca mấy năm trước bị ngã gẫy chân không còn sức lao động, hiện tại trong nhà ngay cả nồi cũng không có gì, cho nên nhà người ta muốn sính lễ nặng một chút.”
Bách Thủ rũ mắt, thôn lân cận không ai không biết hắn, ai mà dám gả cho hắn, nhưng cho dù vậy, đáy lòng hắn vẫn ôm một tia hi vọng: “Muốn bao nhiêu.”
“Ngươi nhiều nhất có thể trả bao nhiêu?”
“Mười hai lượng, nhưng ta có điều kiện, nàng nhất định phải cam tâm tình nguyện.” Bách Thủ cắn răng đem tiền để dành của mình làm sính lễ, còn đáp ứng cho bà mai ba lượng bạc.
Một đấu gạo bốn văn tiền, một lượng bạc hơn hai trăm đấu gạo, đưa tiền cho bà mai hắn đã tiêu phí khoảng bảy trăm đấu gạo.
Đây cũng là do bà mai trong lúc vô tình nghe được tin Bách Thủ muốn lấy vợ, kết hợp với tình huống nhà Loan Loan lúc này mới cả gan đi tìm Bách Thủ. Đợi Bách Thủ đáp ứng liền tới nhà Loan Loan làm mai.
Mẫu thân Loan Loan mới đầu còn không muốn, người nào cùng kẻ xui xẻo như vậy kết thân gia cũng sẽ hỏng bét theo, nhưng sau đó lại không kiên trì được khi nghe bà mai giải thích một phen, đây là sính lễ lớn a.
Sau khi mẫu thân Loan Loan nghĩ thông suốt, dù sao hài tử trong nhà cũng nhiều, coi như sinh thiếu một đứa là được rồi, nên bà thu sính lễ rồi gả Loan Loan cho Bách Thủ.
Loan Loan vốn là người không thích nói chuyện , tính tình lại hèn yếu. Mẫu thân tận tình khuyên bảo một phen, trong thôn nhà nghèo đem con bán đi làm nha hoàn chỗ nào cũng có, còn có người bị bán đi làm tiểu thiếp, Bách Thủ tuy có nghèo, nhưng dù sao nàng gả đi cũng là làm chính thất.
Đối mặt với quyết định của cha mẹ, Loan Loan nhu nhược kia nghĩ đến đệ đệ muội muội trong nhà nên không thể không đáp ứng gả cho Bách Thủ.
Cả đời nữ nhân cũng chỉ có lần này, nhưng ngày nàng thành thân lại không mời ai, phải mặc xiêm y cũ, sớm tinh mơ đã dậy tự mình chải đầu, buổi sáng còn ra đồng làm việc, ăn bữa trưa đơn giản xong đã phải thu dọn quần áo qua nhà Bách Thủ.
Lúc ấy Bách Thủ vẫn đứng trên sườn núi, thấy Loan Loan đến gần liền hưng phấn xuống núi đón nàng, đến khi thấy sắc mặt khó chịu của Loan Loan mới hiểu được nương tử không thích hắn. Nàng cũng giống như người khác đều sợ sự xúi quẩy của hắn, buổi tối thành thân hôm đó Loan Loan ở trên giường khóc sướt mướt, không chịu cùng Bách Thủ viên phòng. Kể từ đó hai người ngủ không cùng giường, ăn không cùng bàn. Loan Loan không muốn ngồi cùng bàn với Bách Thủ, Bách Thủ cũng rất tự giác không ngồi cùng chỗ với Loan Loan, có khi suốt một tháng hai người không nói với nhau một câu.
Từ lúc Loan Loan gả tới đây chưa bao giờ làm việc, có lẽ nàng luôn ôm lòng muốn chết, cho là mình gả cho Bách Thủ thì cũng chẳng sống được mấy ngày nữa!
Bách Thủ đem của cải dành dụm cả đời cho mẫu thân của Loan Loan mới cưới được nàng, giờ để nàng trở về hắn có chút không cam lòng, nên hai người cứ như vậy không nói một lời mà qua nửa năm.
Lần trước Loan Loan đột nhiên bị bệnh, Bách Thủ vất vả lắm mới mời được đại phu nhưng vẫn không thấy đỡ hơn, Loan Loan cho rằng đại nạn của mình đã đến, nhân lúc Bách Thủ ra ngoài liền tự mình xuống dòng sông dưới chân núi muốn tìm chết.
Đúng lúc Bách Thủ về nhà lấy đồ, không thấy nàng liền đi tìm một vòng, mới thấy nàng đứng ở bờ sông, còn Loan Loan khi thấy Bách Thủ chạy về phía mình, nghĩ đến dù sao cũng chết liền nhảy xuống sông.
Bách Thủ không chút suy nghĩ nhảy theo, hai người ở trong dòng sông giãy dụa một hồi, trôi ra giữa sông. Loan Loan bất tỉnh nhân sự. Bách Thủ lôi kéo Loan Loan. Hai người vẫn bị trôi tới hạ lưu, qua chỗ nước chảy xiết. Bách Thủ không cẩn thận bị đụng trúng đầu cũng hôn mê, may mà có cha mẹ Nguyên Bảo đi qua, lúc này mới cứu hai người lên.