Tử Quải Ô Cung

Chương 7: Hồi 7



Thì ra người từ sau cây bước ra chính là thiếu nữ khi nãy vừa gặp Ngô Sương, nàng ngại ngùng cười nói :



- Thật hết sức đa tạ!



Sau đó cúi đầu, hai tay mân mê ngũ kiếm, hết sức e thẹn, hoàn toàn khác với thái độ liến thoắng khi nãy.



Ngô Sương cũng thoáng đỏ mặt hỏi :



- Vì sao cô nương lại xung đột với bọn người cùng hung cực ác thế này vậy?



Thiếu nữ bỗng ngẩng lên, khúc khích cười nói :



- Như vậy mới vui, bọn họ đã sát hại bốn người ở ngoại ô Ninh Dương, cướp đoạt một chiếc Bích Ngọc Thiền, tiểu nữ thấy gai mắt, đã cướp lại trong thành Ninh Dương, bọn họ cậy đông người, bám riết định chiếm đoạt lại, đừng hòng...



Vừa nói vừa từ nơi lưng lấy ra một con ve bằng ngọc xanh, đặt lên lòng bàn tay, cánh ve mỏng rất sinh động. Thiếu nữ nói tiếp :



- Tiểu nữ chỉ cảm thấy thích chứ không thèm muốn, nghe đâu vật này rất hữu dụng, nếu công tử thích, tiểu nữ biếu cho công tử.



Ngô Sương mỉm cười :



- Cô nương có được chẳng phải dễ, hãy giữ lại để ngắm là hơn. tại hạ phiêu bạt giang hồ, nay đây mai đó, mang theo bên mình chỉ thêm vướng bận, vạn nhất đánh mất sẽ phụ lòng cô nương.



Thiếu nữ liếc nhìn Ngô Sương, cất vào rồi cười nói :



- Không nhận thì thôi, nếu để phải bận tâm lo lắng vì một vật mọn thế này thì thật ngoài ý muốn người tặng.



Đoạn thiếu nữ tròn mắt, lại nói :



- Dường như tiểu nữ đã từng gặp công tử tại Diêu thôn thì phải?



Ngô Sương gật đầu :



- Thật là hữu duyên thiên lý...



Bỗng nhận thấy không ổn, bất giác đỏ mặt, vội đổi giọng nói :



- Thật là... thật là...



Nàng ấp úng mãi, không biết dùng từ gì mới thích hợp, mặt càng đỏ hơn, sau cũng đành nói bừa :



- Thật là qúy hóa!



Ngô Sương chỉ mỉm cười lặng thinh.



Thiếu nữ lại nói :



- Tiểu nữ là Tất Yến Ngọc, gia phụ gọi là Yến nhi, gia mẫu gọi là Tiểu Yến, nhà ở Hồng Hoa phụ, cách Bàng Thành ba trăm dặm về hướng Đông, đi tiếp về hướng Đông thì đến Đông Hải, nơi đó càng thú vị hơn.



- Nay mai có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ đến bái kiến lệnh tôn hầu giáo.



Thiếu nữ khúc khích cười :



- Gia phụ và gia mẫu chắc chắn sẽ rất mến công tử... À, từ nãy giờ công tử còn chưa cho biết đại danh.



- Tại hạ là Ngô Sương.



Thiếu nữ Tất Yến Ngọc bỗng trố ta mắt kinh ngạc :



- Công tử chính là ngô thiếu hiệp đã đại náo Mông Âm trại, độc chiến Thi Diện Cô Lâu Tiết Đông ư?



Ngô Sương chưa kịp đáp, nàng khẽ nói tiếp :



- Thảo nào Ngô công tử võ công trác tuyệt thế này!



Ngô Sương vừa định nói, chợt nghe có tiếng động khẽ vang lên sau lưng, tiếp theo là một chuỗi cười vang động rừng núi.



Tất Ngọc Yến mặt hoa thất sắc, tiếng cười vừa ngưng liền nghe có người trầm giọng nói :



- Tưởng đâu ả nha đầu này chắp cánh bay mất, báo hại lão phu với lão khất bà uổng công theo hết mấy dặm đường, ai ngờ ả ta lại ở đây tâm tình với trai.




Tất Ngọc Yến vừa thẹn vừa giận, mặt từ đỏ biến thành trắng.



Ngô Sương ngoảnh lại nhìn thấy hai người đang đứng cách ngoài hai trượng, người lên tiếng là một lão già thấp bé, chiếc áo vải thô chỉ dài tới đầu gối, dưới cằm là một chòm râu dê thưa vàng.



Đứng bên là một lão bà tóc bạc da mồi, tay phải cầm một ngọn quải trượng, hai mắt cố nhướng lên nhìn Tất Ngọc Yến và Ngô Sương, lão nhân thấp bé chỉ đứng đến lưng bà ta mà thôi.



Lão nhân thấp bé không màng đến Ngô Sương, chỉ nhìn Tất Ngọc Yến nói :



- Nha đầu, ngươi là con gái của Bát Bộ Lăng Tiêu Tất Đông Kiêu phải không?



Tất Yến Ngọc cười khẩy :



- Phải thì sao? Không phải thì sao?



Lão nhân thấp bé sầm mặt :



- Nha đầu ngươi nói năng thận trọng một chút, lão phu không phải như Tiêu Lỗ Tây...



Tất Ngọc Yến xẵng giọng :



- Các người hễ gặp mặt là ra vẻ kẻ cả, tự cho mình là trưởng bối, thật không biết xấu hổ...



Chưa kịp dứt lời, bỗng nghe một tiếng quát vang, một luồng kình phong ập nhanh đến, loáng cái lão nhân đã đến trước mặt, tay phải nhanh như chớp chộp vào vai trái Tất Ngọc Yến.



Tất Ngọc Yến chẳng ngờ đối phương lại xuất thủ đột ngột thế này, liền tỏ vẻ lúng túng, ngay khi ấy bỗng cảm thấy cổ tay trái bị người nắm lấy và kéo sang bên năm bước. Ngô Sương vẫn đứng trước mặt, nhưng lão nhân thấp bé tay phải đã chộp vào khoảng không, đang trừng mắt giận dữ nhìn Ngô Sương.



Bà lão tóc bạc bấy giờ mới lên tiếng nói :



- Thật là một đôi trời sinh đất tạo, Tam Thôn Đinh (đinh ba tấc), hãy hỏi họ là con cái nhà ai rồi hãy tính.



Ngô Sương liền thoáng khom mình thi lễ nói :



- Mạt học là Ngô Sương...



Bà lão tóc bạc và lão nhân thấp bé lại buông tiếng cười to. Lão nhân thấp bé lại quay nhìn bà lão tóc bạc nói :



- Hôm nay thật là một ngày may mắn, để xem cây gậy mục của lão khất bà so với gậy của truyền nhân Tử Quải ai hơn ai kém.



Bà lão tóc bạc không nói gì, chỉ buông tiếng hừ mũi.



Lão nhân thấp bé lại tỏ vẻ tức giận quay sang Ngô Sương nói :



- Truyền nhân Tử Quải sao lại có giao tình với Hồng Hoa phụ thế này?



Ngô Sương cũng thoáng lộ vẻ bực tức nói :



- Cũng là đồng đạo võ lâm, vậy chưa đủ sao?



Lão nhân thấp bé tức giận quát :



- Tiểu tử, lão phu thử ngươi vài chiêu trước xem sao!



Vừa dứt lời, lão đã sấn tới, liên tiếp tung ra chín chưởng bảy cước, thân thủ nhanh nhẹn tuyệt luân.



Ngô Sương nào phải tầm thường, nhanh nhẹn lách tránh sau đó liền hoàn trả ba chưởng năm cước, cuộc chiến tức khắc diễn ra quyết liệt. Thoáng chốc đã qua hai mươi chiêu, biết hôm nay khó có thể dàn xếp với hai lão nhân này một cách êm thấm, nên tốc chiến tốc quyết là hơn. Khi lão nhân thấp bé vừa tung ra một chưởng, chàng bỗng vọt người lên không, lao về phía bà lão tóc bạc và lớn tiếng nói :



- Lão tiền bối, hãy vào cuộc một thể luôn đi!



Dứt lời đã lao đến gần, tay chân cùng lúc tấn công bà lão.



Bà lão tóc bạc liền vung quải trượng quát :



- Hay cho tiểu tử, lão nương chưa tìm ngươi, ngươi lại khiêu khích lão nương trước.



Đồng thời liên tiếp quét ra ba trượng bức Ngô Sương hạ xuống ngoài một trượng.



Tiếp theo vung tít quải trượng lao tới tấn công, chỉ thấy bóng trượng ngập trời phủ chụp xuống đỉnh đầu Ngô Sương.



Trong khi ấy lão nhân thấp bé cũng vung động song chưởng lao đến, Ngô Sương nhanh nhẹn lách tránh, dù bị hai cao thủ tuyệt đỉnh tấn công, Ngô Sương vẫn chẳng chút nao núng.



Bảy mươi chiêu... rồi chín mươi chiêu qua đi, trượng phong và chưởng phong càng thêm dữ dội. Tất Ngọc Yến đứng ngoài xem cơ hồ không sao đứng vững chân được.



Ngay chiêu thứ một trăm, lão nhân thấp bé bỗng buông tiếng quát vang, người bỗng xoay tít, tạt ngang ra năm bước, trong khoảng khắc ấy đã toàn lực tung ra ba chưởng ở ba vị trí khác nhau.



Ngô Sương bỗng cảm thấy ba luồng kình lực từ ba phía ập đến vội lùi sau ba bước.



Đồng thời song chưởng chéo nhau tung ra, lúc này Ngô Sương đang ở giữa hai người, lão bà tóc bạc thấy thời cơ đã đến, liền cười khẩy nói :



- Tiểu tử, hãy tiếp lão nương hai trượng nữa thử xem nào!



Vừa dứt lời đã vung quải trượng, vù một tiếng với chiêu Hoành Tảo Thiên Quân quét ngang lưng Ngô Sương.



Ngô Sương tung mình lên không, quải trượng quét hụt, bà lão tóc bạc vung quải trượng nửa vòng to, không chút ngưng trệ, từ chiêu Hoành Tảo Thiên Quân chuyển ngay sang chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh, Ngô Sương vừa hạ chân xuống đất, bóng trượng đã phủ chụp xuống đỉnh đầu chàng.



Ngô Sương vội lách sang bên. Ầm một tiếng, quải trượng đã lún sâu xuống đất hai thước. Lão bà tóc bạc lại vung tay, quải trượng lại quét lên. Song chưa kịp biến chiêu, Ngô Sương tay phải đã nhắm vào đầu trượng chộp đến.



Chỉ nghe bùng, cách hai tiếng, quải trượng của bà lão tóc bạc đã bị Ngô Sương chộp gãy bảy tấc, và lão nhân thấp bé cũng bị Ngô Sương hai chưởng đẩy lui ba bước, nội phủ sôi sục, khí huyết trào dâng.



Trong khi ấy Ngô Sương ngạo nghễ đứng yên, tủm tỉm cười lặng nhìn đối phương.



Bà lão tóc bạc quắc mắt giận dữ, trầm giọng nói :



- Khá khen cho tiểu tử, lão nương Hắc Tâm Cô Độc Tiết Diêm Bà với tam Xích Thái Tuế Nghiêm Bá Hữu hôm nay kể như đã lật thuyền trong mương rạch, món nợ này một ngày nào đó chúng ta sẽ thanh toán.



Đoạn quay sang Tất Yến Ngọc khẽ quát :



- Nha đầu, ngươi hãy về báo với Tất Đông Kiêu, nội trong mười hôm phải đích thân đến Vi Hồ thỉnh tội, nếu sau nửa tháng không đến, lão nương sẽ san bằng Hồng Hoa phụ.



Đoạn không chờ trả lời quay sang Tam Xích Thái Tuế Nghiêm Bá Hữu trừng mắt nói :



- Lão quỷ lùn, đi nào, còn đứng thừ ra đó chi vậy?



Vừa dứt lời đã phi thân lên cây, Ngô Sương vội nói :



- Lão tiền bối, còn một khúc quải trượng nữa này!



Đồng thời tay phải vung lên, một chùm phấn trắng bay tan trong gió đêm.



Tiết Diêm Bà thấy vậy tức giận nói :



- Tiểu tử, ngươi thật quá ngông cuồng, lần sau gặp lại. Nếu ngươi không mang Tử quải của sư phụ ngươi ra hầu tiếp, xem lão nương có buông tha cho tiểu tạp chủng ngươi hay không?



Dứt lời, loáng cái đã mất dạng. Nghiêm Bá Hữu cũng hậm hực trừng mắt với Ngô Sương rồi mới phi thân bỏ đi.



Tất Yến Ngọc tung mình đến trước mặt Ngô Sương, hai tay nắm chặt cánh tay chàng kích động nói :



- Ngô thiếu hiệp thật tài ba!



Ngô Sương bỗng bị một thiếu nữ mới quen nắm chặt tay, đồng thời một mùi hương thơm ngây ngất len vào mũi, bất giác đỏ bừng mặt, ngượng ngùng chẳng thốt nên lời.



Tất Ngọc Yến lúc này cũng nhận ra sự thái quá của mình, vội buông tay ra và thẹn đến không dám ngẩng đầu lên.



Hồi lâu sau, Ngô Sương mới cất tiếng nói :



- Cô nương, giờ không còn sớm nữa, hãy về nghỉ ngơi thôi.



Tất Ngọc Yến thoáng ngẩng lên nói :



- Hai người vừa rồi chẳng hay trước đây thiếu hiệp có từng nghe nói đến họ hay chưa?



Ngô Sương ngơ ngẩn lắc đầu.



Tất Ngọc Yến nói tiếp :



- Nghe gia phụ nói, Tiết Diêm Bà trước nay ở tại Tứ Xuyên, rất ít khi rời nhà đi xa, còn Nghiêm Bá Hữu là một đại đạo khét tiếng vùng Kim Lương, hai người hết sức tàn bạo và tâm địa hẹp hòi, một chút hiềm kích cũng quyết báo phục, hôm nay cũng bị nhục bại, chắc chắn sẽ tìm cách báo thù, thiếu hiệp phải hết sức cẩn thận mới được.



Ngô Sương cảm kích :



- Đa tạ cô nương đã quan tâm, tại hạ nhất định sẽ luôn lưu ý đề phòng.




Đoạn mỉm cười nói tiếp :



- Cô nương kiến thức giang hồ hơn tại hạ rất nhiều, hôm nào rảnh rỗi, mong cô nương vui lòng chỉ giáo cho.



Tất Yến Ngọc đỏ mặt :



- Gia phụ kể cho nghe rất nhiều, duy hai người này là tiểu nữ nhớ rất rõ. Gia phụ nói Tiết Diêm Bà là người cực kỳ độc ác, bà chỉ có một nữ đệ tử, một lần vô ý...



(Thiếu trang 67)



... Đi trở về đường cũ, lúc này cõi lòng chàng hoàn toàn trống rỗng.



* * * * *



Hồng Hoa phụ cách Đông Hải chừng ba ngày đường, có một Hồng Hoa trấn, từ bên trấn đi về hướng Bắc chừng bảy dặm có một cửa sơn cốc, vào trong cốc là thấy ngay lá đỏ cùng khắp, vào lúc cuối thu và đầu đông, cảnh sắc lại càng rực rỡ ngoạn mục.



Trong cốc có một tòa trang viện cao to, chiếm đất rất rộng, sau trang viện có một vườn hoa trồng đầy hoa cúc, đang mùa rộ nở, càng tăng thêm vẻ đẹp cho tòa trang viện này. người địa phương gọi Hồng Hoa trấn là ngoại phụ, tòa trang viện trong cốc là nội phụ. Hai nơi gồm chung gọi là Hồng Hoa phụ, so ra chỉ có tòa trang viện này mới đầy rẫy hoa hồng, mới thực sự xứng đáng với cái tên Hồng Hoa phụ.



Chủ nhân tòa trang viện là một người diện mạo xanh xao, tuổi trên tứ tuần, kiến lập trang viện này tại Hồng Hoa phụ đã hơn hai mươi năm, xưa nay trượng nghĩa giúp người, rất có hiệp danh trong vòng trăm dặm.



Trong nửa tháng qua, trang viện dường như hết sức bận rộn, thỉnh thoảng lại có người được phái ra cửa cốc và có nhiều nhóm khách từ xa đến viếng, đây là điều chưa từng có trong mấy mươi năm qua.



Sau nửa tháng, vào đêm thứ ba, chủ trang viện đang cùng ba người khách chong đèn trò chuyện trong sảnh đường, trong số đó có một lão nhân, mặt đỏ râu dài, thân hình vạm vỡ, tiếng nói hùng mạnh. Còn lại là hai hán tử tráng niên, một người mặt trắng không râu, một người nơi giữa chân mày có một nốt ruồi đen to cỡ đồng tiền, thảy đều có vẻ rất xốc vác.



Chỉ nghe người mặt trắng nói :



- Hẳn là họ không phải là họ hù dọa chứ?



Chủ trang viện trầm giọng :



- Tiết Diêm Bà và Nghiêm Bá Hữu đều là những nhân vật thành danh trên chốn giang hồ, hẳn là không có hù dọa đâu.



Người có nốt ruồi đen tiếp lời :



- Bất luận thế nào vấn đề càng sớm giải quyết càng tốt, nếu họ không đến thì chúng ta đi tìm họ.



Lão nhân mặt đỏ bỗng mắt rực tinh quang, nhìn ra ngoài sảnh ha hả cười nói :



- Khách của chúng ta có lẽ đã tới rồi!



Dứt lời người đã đứng lên, chủ trang viện nhẹ lách người, đã lướt ra cửa sành.



Chỉ nghe bên ngoài một giọng cười hăng hắc nói :



- Lão nương đã đến từ lâu, còn chưa mau ra đón tiếp, ở lỳ trong đó làm gì hả?



Lúc này trên khoảng đất trống trước sảnh đường đã xuất hiện bảy người đứng thành một hàng ngang, ngoài Hắc Tâm Cô Độc Tiết Diêm Bà, Tam Xích Thái Tuế Nghiêm Bá Hữu, Thiết Trảo Kim Mâu Tiêu Lỗ Tây và lão nhân thấp gầy, còn có một tăng một đạo và một người đàn bà trung niên lẳng lơ.



Tiết Diêm Bà liếc mắt quét nhìn bốn người đối phương, sau đó dừng lại nơi lão nhân mặt đỏ cười hăng hắc nói :



- Thiên Lý Độc Hành Mỹ Nhiêm Công cũng đến đây góp vui ư?



Lão nhân mặt đỏ cười ha hả :



- Lão khất bà, tôn giá là Hắc Tâm Cô Độc, lão phu là Thiên Lý Độc Hành, lão phu nhận thấy về chữ “độc” ấy tôn giá với lão phu trước nay vẫn rắc rối lôi thôi, hôm nay lão phu định nhân thánh địa Hồng Hoa này cùng tôn giá giải quyết cho xong.



Tiết Diêm Bà chưa kịp đáp, người đàn bà lẳng lơ đã cười nói :



- Mỹ Nhiêm Công, tôn giá thật là người già mà lòng chưa già.



Tiết Diêm Bà hậm hực lườm người đàn bà lẳng lơ đoạn quay sang lão nhân mặt đỏ nói :



- Lão quỷ, chớ khua môi múa mép lát nữa lão nương sẽ tính toán với ngươi.



Đoạn quay sang chủ trang viện nói :



- Tất Đông Kiêu, tôn giá cũng là người thành danh trên giang hồ, lại phóng túng cho con gái ra ngoài sinh sự, trước đả thương người cướp báu vật trong thành Minh Dương, sau lại sỉ nhục trưởng bối tại Khổng Lâm. Lão nương đã hẹn tôn giá trong vòng mười ngày đích thân đến Vi Hồ để giải quyết vấn đề, tôn giá lại tự tôn tự tại không đếm xỉa đến. Hôm nay chỉ có một con đường là tức khắc trao ra Bích Ngọc Thiền và thỉnh tội với bọn này, bằng không lão nương sẽ biến Hồng Hoa phụ thành Huyết Hoa phụ.



Tất Đông Kiêu điềm tĩnh cười :



- Lão khất bà bớt nóng, các vị xem Bích Ngọc Thiền là báu vật hiếm thế nên mới táng tận lương tâm, giết người cưỡng đoạt, nhưng đối với Tất mỗ thì đó chỉ là món đồ chơi trẻ con, thật không đáng kể. Đương nhiên con cái vô lễ đó quả là do Tất mỗ gia giáo bất nghiêm, nếu cá vị mà báo với Tất mỗ, Tất mỗ nhất định nghiêm khắc giáo huấn và đích thân đến gặp qúy vị tạ tội. Ngờ đâu các vị vì đối phó với một đứa trẻ, đã tập trung cao thủ đánh chận dọc đường, nếu không nhờ cao số thì tiểu nữ có lẽ đã cùng chung số phận với chủ nhân của Bích Ngọc Thiền trước đây rồi. Như vậy, Tất mỗ thật khó có thể đồng ý với các vị... Vả lại, Tất mỗ cư trú tại Hồng Hoa phụ suốt mấy mươi năm, không bao giờ làm điều gì phạm pháp, nào phải kẻ chịu người sai bảo? Lão khất bà, mụ buông ra những lời nói khoác lác như vậy không sợ bị thụt lưỡi sao?



Tiết Diêm Bà tức giận quát :



- Tất Đông Kiêu, ngươi đúng là rượu mời không uống lại uống rượu phạt...



Chưa dứt lời, quải trượng trong tay phải đã vung lên, nhưng chưa kịp quét ra, bỗng nghe bên cạnh vang lên tiếng cười ha hả nói :



- Lão khất bà, khi nãy bà đã hứa hẹn sẽ thân mật với lão phu rồi mà, sao bây giờ lại chọn người khác thế này?



Đồng thời Tiết Diêm Bà đã cảm thấy một luồng kình phong ập đến trước ngực, liền vội lùi nhanh ra sau, quét ra hai trượng trong thoáng chốc đã giao chiến ác liệt với Thiên Lý Độc Hành Mỹ Nhiêm Công.



Tam Xích Thái Tuế Nghiêm Bá Hữu trầm giọng quát :



- Chủ nhân lẽ nào lại thờ ơ với khách. Tất Đông Kiêu, hãy tiếp lão phu vài chiêu.



Dứt lời người đã lướt tới trước mặt Tất Đông Kiêu, thế là bóng chưởng chập chùng, kình phong ào ạt, hai người giao chiến kịch liệt.



Bỗng nghe người đàn bà lẳng lơ cười nói :



- Này, vị bằng hữu ba mắt kia, chúng ta cũng đừng nên nhàn rỗi, hãy xem họ đánh nhau vui biết mấy.



Người có nốt ruồi đen liền từ trên lưng rút ra một đôi hộ thủ song câu, thi triển chiêu Phong Bãi Hà Diệp lao về phía một tăng một đạo và người đàn bà lẳng lơ đồng thời quát to :



- Ba vị hãy cùng xông vào để khỏi mất thì giờ...



Cùng trong lúc ấy, người mặt trắng không râu tay trái rút ra một ngọn đại đao, tay phải rút ra một ngọn côn gỗ dài chừng ba thước, tung mình lao bổ vào Tiêu Lỗ Tây và lão nhân thấp gầy.



Lúc này, Tiêu lỗ Tây tay trái cầm mâu, tay phải cầm một thiết trảo dài hơn thước.



Lão nhân thấp gầy vung động trường kiếm, nghênh chiến trước tiên, tiếng binh khí va chạm nhau chát chúa.



Thế là chỉ trong thoáng chốc khoảng đất trống trước sảnh đã trở thành một bãi chiến trường khốc liệt.



Bỗng nghe Thiên Lý Độc Hành Mỹ Nhiêm Công ha hả cười nói :



- Lão khất bà, quải trượng của bà lắp thêm một đoạn ngũ kim vào hẳn là tốn nhiều tiền lắm phải không?



Tiết Diêm Bà đỏ mặt tức giận :



- Hãy coi chừng lão nương bẻ răng ngươi đấy.



Một mặt vung trượng vù vù, tạo thành một lớp bóng trượng bao quanh toàn thân mặc dù ngọn quải trượng của mụ lừng danh thiên hạ, nhưng không hề giành được chút ưu thế trước đôi tay bằng xương bằng thịt của Mỹ Nhiêm Công, trái lại còn bị áp đảo đến mức thủ nhiều công ít.



Lại nghe người đàn bà lẳng lơ cười nói :



- Đôi câu của tôn giá cũng khá lợi hại đấy chứ.



Lúc này người có nốt ruồi đen đang kịch chiến với ba thanh trường kiếm của một tăng một đạo và người đàn bà lẳng lơ. Người đàn bà lẳng lơ xuất kiếm nhanh nhẹn, chiêu thức dị kỳ, tuy trong lúc sinh tử vẫn ung dung nhoẻn cười như đang đùa nghịch.



Người có nốt ruồi đen đang kịch chiến với ba thanh kiếm của một tăng một đạo tuy chỉ ngoài ba mươi song chiêu thức và công lực đều không kém hơn người đàn bà lẳng lơ, bèn thận trọng ứng phó.



Sau trăm chiêu, Tất Đông Kiêu bỗng buông tiếng quát vang, liên hoàn tung ra ba chiêu, đẩy lùi Nghiêm Bá Hữu ba bước.



Nghiêm Bá Hữu xoay người, toàn lực tung ra năm cước, vãn hồi lại tình thế.



Trong khi ấy, Mỹ Nhiêm Công đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, áp đảo Tiết Diêm bà đến mức mày tóc dựng đứng, sắc mặt tái ngắt.



Nhưng người có nốt ruồi đen với người mặt trắng không râu thì đã trán đẫm mồ hôi, thủ nhiều công ít, dần lộ dấu hiệu thua bại.



Vừa đến chiêu thứ hai trăm năm mươi, Tất Đông Kiêu với Nghiêm Bá Hữu cùng lúc buông tiếng quát vang, bùng một tiếng rền rĩ, bốn chưởng chạm nhau, mỗi người bật lùi hai bước.



Tất Đông Kiêu trừng mắt tức giận, vừa định tiếp tục xông tới, bỗng nghe tả hữu hai tiếng hự đau đớn, liền giật mình quét mắt nhìn, chỉ thấy người có nốt ruồi đen đã vai trái nhuộm đỏ máu tươi, người mặt trắng không râu thì bên mạn sườn phải đã bị thiết trảo của Tiêu Lỗ Tây cào rách một mảng áo to, da thịt lộ ra ngoài trông rất thảm não.



Tất Đông Kiêu trong một thoáng phân thần, bị Nghiêm Bá Hữu xuất chiêu tấn công tới tấp, đẩy lui năm bước mới trụ đứng vững lại được.



Bỗng lại nghe người đàn bà lẳng lơ cười nói :



- Hòa thượng, đạo sĩ, chúng ta hãy cố sức lên, cho vị bằng hữu ba mắt này nằm xuống nghỉ ngơi trước đã.



Lúc này hai thanh trường kiếm của tăng nhân và đạo sĩ chi nhau kiềm tỏa đôi câu của người có nốt ruồi đen, người đàn bà lẳng lơ liền thừa cơ vung kiếm đâm thẳng vào ngực y.




Người có nốt ruồi đen vội thụp người lui nhanh, song đã muộn, mũi kiếm đã đâm đến vùng tim.



Ngay trong lúc nguy cấp, bỗng nghe Mỹ Nhiêm Công quát to :



- Lão khất bà, hãy tiếp thêm một chưởng nữa.



Tiết Diêm Bà vội lùi nhanh ra sau ba bước, Mỹ Nhiêm Công thừa cơ xoay người vung chưởng, ba thanh trường kiếm của nhóm người đàn bà lẳng lơ liền bị đánh bạt.



Tiết Diêm Bà giận dữ gầm vang, liền quét ra năm trượng, lao bổ vào Mỹ Nhiêm Công và quát :



- Lão bất tử, bản thân lão tự lo chưa xong, lại còn xen vào việc người khác...



Người đàn bà lẳng lơ cũng cười nói :



- Mỹ Nhiêm Công, lão chỉ uổng công nhọc sức thôi!



Đồng thời thanh trường kiếm trong tay đã chuyển hướng, quét vào cổ người có nốt ruồi đen.



Ngay trong lúc nguy cấp ấy, bỗng thấy một bong người nhỏ nhắn với một luồng sang bạc từ trên cao bay nhanh đến, người còn ở trên không, kiếm đã trỏ vào vai người đàn bà lẳng lơ và quát :



- Quân vô sỉ cậy đông hiếp yếu, hãy xem đây.



Người đàn bà lẳng lơ vội thu kiếm tự bảo vệ, song vẫn bị đẩy lùi bảy bước, sau một thoáng kinh hãi, lại nhoẻn miệng cười nói :



- Ô, ra là nhân vật chính đã đến. Tiểu nha đầu, cả nửa ngày trời ngươi đã đi đâu chơi vậy?



Người ấy chính là Tất Ngọc Yến, tăng nhân và đạo sĩ vừa nghe nói là nhân vật chính, hai người liền vung kiến tấn công tới tấp Tất Ngọc Yến.



Lúc này tình thế toàn diện, ngoại trừ Mỹ Nhiêm Công chiếm thượng phong, Tất Đông Kiêu với Nghiêm Bá Hữu bất phân thắng bại, người có nốt ruồi đen đã khắp người bê bết máu, tay cầm song câu thở hào hển.



Người mặt trắng không râu ống quần trái và vạt áo trước đều bị rách bươm, cũng sắp nguy khốn đến nơi.



Nghiêm Bá Hữu nhắm chuẩn thời cơ, bỗng công ra ba chưởng bốn cước, không chờ Tất Đông Kiêu hoàn kích đã tung mình vọt chéo lên cao ba trượng, nhân lúc đang hạ xuống, song chưởng toàn lực bổ vào sau ngực Tất Ngọc Yến.



Tất Đông Kiêu thấy vậy quát to, tung mình đuổi theo Nghiêm Bá Hữu, tung chưởng tiếp cứu cho Tất Ngọc Yến.



Mỹ Nhiêm Công tức giận buông tiếng mắng chửi, lui nhanh ra và liên tiếp tung ra hai chưởng lên không.



Tiết Diêm Bà buông tiếng gầm vang, vung động quải trượng đuổi theo Mỹ Nhiêm Công.



Trong lúc ấy, Tiêu Lỗ Tây vung động thiết trảo và kim mâu, lại cùng lão nhân thấp gầy lao tới tấn công người mặt trắng không râu.



Tất Ngọc Yến càng tứ diện thọ địch, chưởng lực của Nghiêm Bá Hữu ma ập đến, nhất định nàng khó thể toàn mạng.



Ngay trong lúc nguy cấp ấy, bỗng nghe tiếng huýt dài lảnh lót, mọi người hiện diện đều rung động cõi lòng, đồng thời một bóng người mảnh khảnh từ trên ngọn cây to đối diện với đại sảnh lao nhanh đến như sao xẹt, còn cách đấu trường chừng năm trượng tay phải vung ra, hai vật nhỏ rít gió bay về hai phía khác nhau, đồng thời song chưởng với chiêu Thôi Châu Nhập Hải toàn lực bổ vào trước ngực Nghiêm Bá Hữu.



Keng, keng hai tiếng chát chúa, tiếp theo là một tiếng “Bình” khô khan, rồi thì mùi máu tanh nực nồng xông vào mũi mọi người.



Chỉ thấy Tiêu Lỗ Tây loạng choạng lùi sau hai bước, một viên đá to cỡ trứng ngỗng cắm vào ngay giữa chiếc kim mâu bên bay trái.



Tiết Diêm bà tay phải tê dại, hổ khẩu đau nhói, quải trượng cơ hồ vuột khỏi tay.



Người mặt trắng không râu đã ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.



Tam Xích Thái Tuế Nghiêm Bá Hữu cả thân người bị Tam Trùng chân khí đè bẹp, biến thành một tấm da người hoàn chỉnh dính vào vách ngoài đại sảnh, máu nhuộm đỏ xung quanh đến hơn trượng.



Mọi người hiện diện đều thảy kinh hoảng đến thừ người ra tại chỗ, bầu không khí như chết lặng.



Chỉ thấy tại hiện trường đã có thêm một thanh niên anh tuấn siêu quần, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt uy nghiêm quét nhìn khắp đấu trường, chiếc áo dài màu lam ngọc theo gió bay phất phơ, trong cáng phong nhã thoát tục.



Bỗng nghe một giọng trong trẻo reo lên :



- Ngô ca ca...



Liền theo đó, bóng người thấp thoáng, Tất Ngọc Yến hai tay nắm chặt thanh niên áo lam, mặt hoa ửng hồng, vui mừng không thốt nên lời.



Bỗng nghe Tiết Diêm Bà chống mạnh quải trượng xuống đất, hậm hực nói :



- Tiểu tử, lại là ngươi phá bĩnh, ngươi tự liệu có đủ sức can thiệp đến cùng hay không?



Thanh niên áo lam chính là Ngô Sương, chàng thấy Tiết Diêm Bà giận run bèn nói :



- Lão tiền bối, việc của Hồng Hoa phụ, Ngô mỗ sẵn sang gánh chịu một mình.



- Tốt lắm, lão nương nhất định ghi món nợ này cho ngươi.



Đoạn hậm hực quét mắt nhìn mọi người, sau đó dừng lại một thoáng trên thi thể Nghiêm Bá Hữu dính trên vách, trầm giọng quát :



- Đi!



Dứt lời quải trượng vung mạnh người liền vọt đi như tên bắn.



Những người kia lặng lẽ tung mình theo sau, chỉ có người đàn bà lẳng lơ trước khi bỏ đi đã ném cho Ngô Sương một cái nhìn đầy tình tứ, rồi quay sang Tất Ngọc Yến cười nói :



- Tiểu nha đầu, ngươi mãi lo nắm tay Ngô ca ca của ngươi, đã quên cứu người rời.



Đoạn đưa tay chỉ hai người thọ thương của Hồng Hoa phụ, buông tiếng cười khoái trá rồi mới phi thân bỏ đi.



Tất Ngọc Yến bĩu môi khẽ mắng :



- Thật là mặt dày mày dạn!



Đồng thời rụt tay về, hết sức ngượng ngùng.



Ngô Sương cũng đỏ bừng mặt, hết sức bối rối.



Ngay khi ấy, Tất Đông Kiêu đứng bên khẽ hắng giọng nói :



- Yến nhi, còn chưa mau mời khách vào trong sảnh dung trà, đứng đó lải nhải gì nữa?



Mỹ Nhiêm Công ha hả cười to nói :



- Quả đúng là anh hùng từ thiếu niên ra, bọn già chúng ta nên lui ẩn là vừa rồi!



Nói xong, ra chiều vô vàn cảm khái.



Tất Đông Kiêu vội sai bảo bộc nhân đưa hai người thọ thương đến khách xá điều dưỡng và dọn rửa sạch máu trên đấu trường.



Tất Ngọc Yến cũng vội mời khách vào đại sảnh, và lần lượt giới thiệu Ngô Sương với mọi người.



Mọi việc xong xuôi, tiệc rượu được bày lên thì đêm đã khuya.



Tuy đêm thu giá rét, nhưng trong đại sảnh vẫn ấm áp như mùa xuân.



Tiếng vui cười vọng ra đến bên ngoài, xa xa chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng cho sủa, ngoài ra hoàn toàn tĩnh lặng.