Tử Quải Ô Cung

Chương 25: Hồi 25



Lúc mặt trời mọc thì lão thuyền phu đã nhổ neo cho thuyền ra giữa dòng sông, tiếp tục cuộc hành trình.



Lúc này Quế Nguyệt Hoa đang một mình đứng tựa vào mạn thuyền, mắt đăm đăm nhìn về phía Quỳ môn xa tít, đắm chìm trong suy tư, bà tất cả đều bình thường, chỉ sắc mặt nhợt nhạt một chút thôi.



Lúc này Ngô Sương và Thích Nam Giao cũng đã luyện võ công xong, đi ra ngoài boong thuyền.



Vừa trông thấy Quế Nguyệt Hoa, Thích Nam Giao liền quay sang Ngô Sương mỉm cười, sau đó cất tiếng nói :



- Quế đại tỷ thức sớm quá!



Quế Nguyệt Hoa vội quay lại, mỉm cười nói :



- Hai vị thật vất vả quá!



Ngô Sương mỉm cười lặng thinh Thích Nam Giao bước nhanh tới, hai tay vịn vào mạn thuyền, đứng cạnh Quế Nguyệt Hoa mắt chớp động liên hồi như tìm kiếm gì đó trên sông, đồng thời cất tiếng hỏi :



- Mới sáng sớm Quế đại tỷ đứng đây xem gì vậy?



Lúc này Ngô Sương cũng đã đến gần, Quế Nguyệt Hoa vốn định nói gì đó, nhưng nghe Thích Nam Giao hỏi, lại nuốt trở xuống quay người hướng ra phía trước nói :



- Bình minh và ráng chiều là cảnh sắc đẹp nhất trong một ngày, nhưng cảm ứng trong lòng mỗi người một khác, chẳng hạn như hiện giờ tuy ánh bình minh chan hòa, nhưng dưới chân những ngọn núi gần Quỷ Môn quan vẫn âm u, hai vị có cảm nghĩ như vậy không?



Quế Nguyệt Hoa nói xong, mặt phớt cười nhìn Ngô Sương và Thích Nam Giao.



Ngô Sương và Thích Nam Giao nghe vậy liền đưa mắt nhìn về phía xa xăm, và rồi bốn mắt đều dừng lại tại Quỷ Môn quan.



Một giờ sau, thuyền đã tiến vào Quỷ Môn quan, mặt sông hẹp lại, chỗ rộng nhất chỉ chừng vài trượng, nước sông chảy rất xiết, hai bên núi cao trăm trượng chụm vào nhau, bầu trời chỉ còn là một đường sáng trắng, thật vô cùng hiểm trở.



Lão thuyền phu vẻ mặt căng thẳng, thận trọng điều khiển cho thuyền rẽ qua những chỗ xoáy.



Hai gã thuyền phu trẻ chia nhau đứng dưới cột buồm, mặt đầy căng thẳng không nói một lời.



Ngay trong lúc gay go ấy, bỗng trên đỉnh núi vang lên một tiếng cười to nói :



- Bạch Đế cao hơn Tam Hạp trấn, Quỳ Châu hiểm hơn Bách Lao quan!



Liền sau đó, trên không bừng sáng, vô số hỏa cầu nối tiếp nhau từ trên núi rơi thẳng xuống thuyền. Sông hẹp lộng gió, chỉ cần trúng một hỏa cầu, thuyền cháy khó có thể cứu chữa, ba người dù võ công tuyệt đỉnh cũng khó thể thoát thân an toàn.



Quế Nguyệt Hoa hơ hải kêu lên :



- Nguy rồi!



Đoạn liền dẫn trước tung mình lao nhanh về phía đuôi thuyền.



Lúc này lão phu thuyền đã kinh hoàng đến tái mặt, toàn thân run rẩy, nếu không nhờ trụ lái chịu lại có lẽ lão đã ngã lăn trên sàn thuyền.



Hai gã thuyền phu trẻ cũng khiếp hãi đến trố to mắt nhìn những hỏa cầu đang rơi xuống, đứng thừ ra như phỗng đá.



Quế Nguyệt Hoa vừa hạ chân xuống đuôi thuyền, lão thuyền phu liền run rẩy nói :



- Khách... quan... sao lại...



Quế Nguyệt Hoa vội nói :



- Đừng sợ, hãy thận trọng lái thuyền, có bổn nhân.




Dứt lời, (...) vung động không ngừng, trước tiên bảo vệ trên không chỗ lái trong phạm vi một trượng.



Trong khi ấy Thích Nam Giao cũng đã tung mình lên, một chân đứng trên cột buồm, vung động đoản cung che chở phạm vi hai trượng, mưa gió cũng không lọt qua được.



Ngô Sương cũng thấy sự thể nghiêm trọng, buông tiếng huýt dài, thi triển Phong Lôi tứ bảo vừa mới nghiên luyện được với Thích Nam Giao, uy lực kình phong tỏa rộng đến hơn ba trượng.



Lúc này cả ghềnh sông sáng rực dưới ánh hỏa cầu.



Quế Nguyệt Hoa roi tóc phối hợp với khăn tráng thi triển hai tuyệt chiêu Cương Dĩ Chu Sách và Sách Thiết Luyện Kim những hỏa cầu rơi xuống trong phạm vi ấy thảy đều bị đánh bạt rơi xuống sông.



Thích Nam Giao đứng trái cột buồm liên hoàn thi triển ba chiêu đầu trong Bá Cung cửu thức, kình lực tỏa rộng hai trượng, hỏa cầu văng bay tứ phía.



Ngô Sương thi triển Phong Lôi tứ bảo tuy hỏa hầu còn kém, nhưng nhờ nội công thâm hậu liên hợp thi triển bốn chiêu Phong Hành Yến Thảo, Phong Tường Trận Mã, Lôi Phong Giao Tác và Lôi Đình Vạn Quân uy lực hết sức kinh người.



Thế là cả chiếc thuyền đều được kình lực của ba người che chở, chỉ thấy hỏa cầu văng bay tứ phía hệt như pháo bông, trông rất ngoạn mục.



Chừng nửa giờ sau, thuyền đã qua khỏi đoạn ghềnh sông hiểm trở.



Ngoảnh lại nhìn, cả ghềnh sông khói đen mịt mù, chẳng thấy bóng dáng một người nào cả.



Quế Nguyệt Hoa mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hào hển. Thích Nam Giao cũng mặt mày đỏ bừng, chỉ Ngô Sương là vẫn khí định thân nhàn.



Quế Nguyệt Hoa khẽ thở ra một hơi dài, cất bước đi về phía Ngô Sương và Thích Nam Giao.



Chỉ nghe lão thuyền phu mới hoàn hồn nói :



- Trời cao phù hộ, may nhờ ba vị khách quan.



Bà không lưu ý những lời tiếp theo, chỉ thầm nhủ :



- Lão này biết nếu không có bọn này trên thuyền thì lão cũng đâu bị kinh hiểm thế này!



Quế Nguyệt Hoa đi đến trước mặt Ngô Sương và Thích Nam Giao, cảm kích nói :



- Hai vị lại vất vả vì lão đại tỷ này một lần nữa rồi Ngô Sương mỉm cười lặng thinh, Thích Nam Giao cười nói :



- Cuộc chiến không thấy bóng người thế này thật là vất vả!



Quế Nguyệt Hoa nhẹ gật đầu :



- Bọn họ lòng dạ độc ác, thủ đoạn cũng độc ác, thật không thể phòng bị.



Ngô Sương bỗng hỏi :



- Từ đây trở đi còn nơi nào hung hiểm nữa không?



Quế Nguyệt Hoa ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp :



- Phải qua khỏi Vu Hạp và Ba Đông đường sông mới hanh thông an toàn, tính ra cũng phải hơn ba trăm dặm đường, phải đi hết bốn năm ngày nữa Ngô Sương lắc đầu :



- Tại hạ không phải hỏi điều ấy, mà là chỗ hung hiểm như vừa rồi có còn nữa hay không?



Quế Nguyệt Hoa thoáng chau mày :



- Còn một hai nơi nữa, nhưng sắp tới bọn họ...



Thích Nam Giao đang mắt nhìn phía ngọn núi cao ở nơi xa, bỗng nói :



- Mặc họ, họ đến thì ta cứ ứng phó, hãy nhìn xem, đó là đâu vậy Ngô Sương đưa mắt theo hướng nhìn của nàng, chỉ thấy một tòa thành trấn nằm giữa ba ngọn núi cao, ngọn núi phía nam trơn nhẵn, không một ngọn cây cỏ.



Bởi những thành trấn ven sông hầu hết được xây cất dựa theo địa thế, trong mười mấy ngày qua đã thấy quen nên cũng chẳng có gì lạ.



Quế Nguyệt Hoa nói :



- Đó là Bạch Đế sơn, thành trấn kia là Bạch Đế thành, nơi cư trú của gia quyến Lưu Bị.



Hôm ấy, thuyền tiến vào Vu Hạp, hai bên bờ núi cao chất ngất, hệt như dưới đáy giếng, cơ hồ không thấy nắng trời.



Quế Nguyệt Hoa có vẻ hồi hộp căng thẳng, nhưng chẳng có sự cố gì xảy ra cả.



Qua khỏi Công Gia Phòng là đến Nhai Cao hạp, mỗi khúc quanh đều có một ngọn núi chắn ngang, nhìn từ xa như không còn lối đi, khi đến gần lại có một cảnh sắc mới lạ.



Lúc này ba người tuy không nói ra, nhưng trong lòng đều luôn lưu ý đề phòng, sẵn sàng ứng biến.



Quả nhiên, thuyền vừa qua khỏi Lão Thử Thấu, bỗng nghe lão thuyền phu tức giận quát :



- Lách qua trái mau, các ngươi mắt mở thao láo thế này mà lại đâm vào thuyền lão tử hả?



Quế Nguyệt Hoa giật mình, liền tức phi thân ra đuôi thuyền, chỉ thấy phía sau cách chừng ba trượng có bốn chiếc ghe nhỏ hình thoi, phía trước có một mũi nhọn bằng thép dài ba thước.



Trên mỗi ghe đều có bốn tráng hán lưng đeo đoản đao, tay cầm giáo dài, toàn bộ đều mặc đồ bơi lội, chỉ người chèo lái đã đặt giáo dài ở bên cạnh.



Lúc này bốn chiếc ghe nhỏ đang chia thành hai trước sau lao nhanh như bay, đâm thẳng vào đuôi thuyền.



Lão thuyền phu tức giận quát hỏi, đối phương không hề đếm xỉa đến.



Quế Nguyệt Hoa vừa hạ chân đã hiểu rõ mọi sự, bèn quay sang lão thuyền phu trầm giọng nói :



- Đừng sợ, chẳng việc gì đâu!



Lão thuyền phu hết sức tin tưởng vào ba người khách, vừa thấy Quế Nguyệt Hoa đến liền yên tâm nói :



- Lão hán thấy bọn họ không...



Chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng rít gió vun vút, ba ngọn giáo dài bay thẳng đến sau tim lão thuyền phu.



Quế Nguyệt Hoa lẹ làng vung tay chộp, ngọn giáo thấp nhất đã vào tay, thuận thế quét nhanh lên, gạt bay hai ngọn trên cao, tuy vậy vẫn lướt sát qua đỉnh đầu lão thuyền phu, phật phật hai tiếng, cắm vào cột buồm, cán giáo rung bần bật.



Lão thuyền phu kinh hoàng thét to, thụp người ngồi xuống, mặt mày tái ngắt.



Hai gã thuyền phu trẻ cũng hoảng kinh nằm mọp xuống sàn thuyền, không dám nhúc nhích.



Quế Nguyệt Hoa bình thản nói :



- Sự nguy hiểm đã qua rồi, còn sợ gì nữa?



Vừa dứt lời tiếng rít gió vun vút lại vang lên, bốn ngọn giáo dài chia ra bay thẳng đến Quế Nguyệt Hoa và lão thuyền phu.



Quế Nguyệt Hoa tay trái giáo dài vung mạnh, ba ngọn giáo dài bay đến liền bị đánh rơi xuống sông, tay phải vung ra chộp, lại một ngọn giáo vào tay.



Lúc này ghe đối phương cách đuôi thuyền chỉ chừng trượng rưỡi, chỉ nghe Quế Nguyệt Hoa buông tiếng quát vang, hai tay vung mạnh, hai ngọn giáo bay đi nhanh như chớp.



Liền thì hai tiếng rú thảm vang lên, hai người chèo lái trên hai ghe trái bị giáo dài xuyên tim, ngã rơi xuống sông.




Hai chiếc ghe không còn người chèo lái, liền tức bị chốt xoáy cuốn hút, ầm một tiếng đâm vào nhau vỡ nát, trong tiếng la hét bàng hoàng, sau người trên ghe đã bị cuốn xuống đáy sông, chỉ còn lại vài mảnh ván vụn trôi theo dòng nước.



Chiếc ghe sau bên trái vốn cách hai chiếc ghe trước rất gần, bởi sự biến quá bất đột ngột, người chèo lái vội lách ghe sang phải, bị luồng nước xoáy xô mạnh, đâm thẳng vào một mỏm đá giữa sông, trong tiếng hét kinh hoàng lại nghe ầm một tiếng vang dội, chiếc ghe vỡ tan tành, chỉ thoáng chốc cả người lẫn ghe đều biến mất trong vùng nước xoáy.



Lú này chiếc ghe duy nhất còn lại đã đến chỉ cách đuôi thuyền chừng một trượng, mắt thấy trong chốc lát nữa thôi, thuyền sẽ bị mũi ghe thép đâm vào, tình thế thật là nguy cấp.



Quế Nguyệt Hoa lại buông tiếng quát vang, vừa tung mình lên, lại có ba ngọn giáo dài bay vút đến, đang nóng lòng lo, bỗng nghe một tiếng huýt dài lanh lảnh, rồi một bóng người mảnh khảnh lướt qua trên đầu, lao nhanh xuống sông.



Lúc này thuyền và ghe chỉ còn cách nhau không đây năm thước, chiếc giang thuyền hai buồm đã sắp kết thúc số phận, bọn người trên ghe đã rút đoản đao cầm tay, chờ khi mũi ghe đâm vào thuyền là phóng ngay xuống nước, mọi người đều hồi hộp căng thẳng đến tột độ.



Ngay trong khoảnh khắc cực kỳ nguy cấp ấy, bọn người trên ghe bỗng thấy trước mặt hoa lên, một bóng người từ trên không đáp xuống, một chân đứng trên mũi thép, ngay khi bốn người trên ghe đang sửng sốt, bình bình hai tiếng, bốn người đã văng bay ra sau hơn hai trượng, rơi cả xuống sông.



Cũng trong lúc ấy, mũi nhọn trước ghe cũng bị người ấy đạp đè xuống khỏi mặt nước, đuôi ghe chổng lên, liền tức chìm nghỉm xuống đáy sông.



Khi Quế Nguyệt Hoa vừa gạt bay ba ngọn giáo dài, người ấy đã tung mình lên, lượn nửa vòng trên không, nhẹ nhàng hạ xuống trên thuyền, thì ra chính là Ngô Sương.



Quế Nguyệt Hoa vừa đinh nói gì, bỗng nghe Thích Nam Giao ở mũi thuyền quát tháo liên hồi, xen lẫn tiếng đạn bay vun vút và tiếp lốp bốp vang dội.



Quế Nguyệt Hoa biến sắc mặt, vội nén lại những lời định nói, phi thân ra trước mũi thuyền.



Lúc này thuyền đang rẽ qua một khúc quanh nguy hiểm, Quế Nguyệt Hoa vừa đến mũi thuyền đã thấy bốn người đang đứng trên một tảng đã bên vách núi trái, cầm đầu chính là Vạn Năng Thư Viên Đại Du, ba người kia là Cát Thìn Cát Chuẩn và Khúc Cửu.



Viên Đại Du mặc một chiếc áo kép ngắn màu xám, không cài khuy, ngực phanh tay trần, nơi lưng thắt một đai vải xám. Quần cộc cũng ngắn không đến gối, cũng hai chân trần, tay phải xách một ngọn chùy xích rất nặng, mặt đầy tức giận như một hung thần.



Ba người kia cũng ăn mặc như trước, người nào cũng tay cầm cung, lưng đeo sọt tên trên mũi tên quấn vải gòn tẩm dầu, phía sau là một bó đuốc đang rực cháy.



- Ba người đưa mũi tên vào lửa thắp cháy, bắn tới tấp vào thuyền, song thảy đều bị đạn tên của Thích Nam Giao bắn rơi xuống sông.



Lúc này thuyền đang ngoặt qua giữa chừng bởi phải tránh đá ngầm giữa sông nên thuyền cặp gần phía bốn người, hai bên cách nhau chỉ hơn trượng.



Quế Nguyệt Hoa sớm đã đề phòng, mái tóc dài liền với tuyệt chiêu Giải Ảo Dĩ Lục (giết bằng cách thắt cổ) quét ra, quấn chặt lấy chùy sắt đối phương.



Ngay lập tức, thuyền chao đảo dữ dội, thân thuyền rít lên kèn kẹt rồi chững lại ngay.



Viên Đại Du vòng xích vốn luồn vào cổ tay phải, lúc này hai tay nắm chặt xích sắt, toàn thân bắp thịt gồ lên, hai mắt đỏ quạch.



Quế Nguyệt Hoa chân đứng thế lục hạp, khủyu tay tì vào mạn thuyền, hai tay nắm chặt mái tóc ghì lại.



Hai người một tóc một xích kéo căng hết mực, lúc lúc lại phát ra tiếng ma sát khô khan.



Lúc này nhóm Cát Thìn ba người càng bắn tên tới tấp hơn, Thích Nam Giao vẫn đạn cung bách phát bách trúng, mặc dù đối phương ba người, nhưng tên phải châm lửa mới bắn, nên Thích Nam Giao vẫn ứng phó hết sức ung dung.



Lúc này chỉ còn mỗi mình Ngô Sương rảnh tay, chàng thấy Quế Nguyệt Hoa trán đã lấm tấm mồ hôi, biết đã đến hồi nguy cấp, liền tiến tới một bước, tay trái vịn vào mạn thuyền, kề tai Quế Nguyệt Hoa khẽ nói :



- Để tại hạ giúp một tay!



Đồng thời tay phải đã đặt lên bối tâm Quế Nguyệt Hoa Quế Nguyệt Hoa lập tức cảm thấy một luồng sức nóng truyền vào hậu tâm, thoáng chốc đã lan khắp người, đồng thời hai tay công lực gia tăng.



Bỗng rắc một tiếng, xích sắt của Viên Đại Du đã đứt đoạn, và bịch một tiếng, Viên Đại Du ngã ngồi trên đất.



Quế Nguyệt Hoa người cũng chao đảo dữ dồi, nhờ bàn bay Ngô Sương đặt sau lưng đỡ lại mới đứng vững được, nhưng quả chùy sắt bị mái tóc kéo tới, bay thẳng vào mặt bà.



Quế Nguyệt Hoa vội nghiêng đầu tránh, Ngô Sương lẹ làng vung tay chộp, chùy sắt đã vào trong tay.



Chiếc thuyền vừa được giải trừ sự kềm chế, liền bị giòng nước cuốn vút đi thoát cái đã ra xa mấy trượng.



Ngô Sương vung tay, hướng về Viên Đại Du lớn tiếng nói :



- Cái này chúng tôi không dùng đến, trả lại cho tôn giá Quả chùy sắt từ ngoài năm trượng mang theo tiếng rít ghê rợn bay về phía nhóm Viên Đại Du.



Bốn người vội tung mình lách tránh, ầm một tiếng rền rĩ, chỗ đứng bốn người cát đá tung bay mù mịt.



Thuyền từ xa mười trượng, lại nhìn bốn người thảy đều mặt mũi đầy bụi cát, hết sức nực cười.



Thích Nam Giao cười ngặt nghẽo.



Chỉ nghe Viên Đại Du giận dữ hét to :



- Ả điếm thối... lão phu... thề... bất cộng đối thiên...



Thích Nam Giao sầm mặt khẽ mắng :



- Lão quỷ!



Đồng thời ba viên đạn đã nạp vào dây cung.



Quế Nguyệt Hoa vội ngăn lại nói :



- Tiểu muội muội, đừng nóng, việc trả thù không cần phải vội trong nhất thời, hãy nghỉ ngói trước đã!



Lúc này thuyền đã qua khỏi chỗ nguy hiểm, mặt sông rộng khoát.



Ngô Sương quan sát địa thế một hồi lẩm bẩm :



- Có lẽ không còn việc gì xảy ra nữa đâu.



Quế Nguyệt Hoa ngoảnh ra sau tiếp lời :



- Họ đã hết trò cạn mưu rồi, hẳn không còn việc gì nữa đâu.



Đoạn với ánh mắt đầy thiện ý nhìn Ngô Sương và Thích Nam Giao nói tiếp.



- Có điều là đã làm phiền hai vị hiền huynh muội ba lần trợ giúp, lão đại tỷ này thật hết sức áy náy. Lão đại tỷ này cả đời ngang dọc giang hồ, chưa bao giờ chịu ân huệ người khác như vậy.



Thích Nam Giao mỉm cười :



- Đây là đồng thuyền cộng tế, hoạn nạn tương trợ, có gì mà áy náy kia chứ.



Quế Nguyệt Hoa lắc đầu :



- Sự phiền phức là do lão đại tỷ này mà ra, dù hai vị nói thế nào lão đại tỷ cũng không bao giờ quên điều này.



Bỗng như nhớ ra điều gì, cười thành khẩn nói :



- Tiểu muội muội, lão đại tỷ có mấy điều muốn thỉnh giáo, hai vị không trách chứ?



Thích Nam Giao cười cởi mở :



- Quế đại tỷ xin cứ nói!



- Hai vị là huynh muội thật không?




Quế Nguyệt Hoa vừa nói vừa chằm chặp nhìn vào mặt Thích Nam Giao.



Ngô Sương đứng bên liền lộ vẻ lo lắng, nhưng bà chưa phát giác.



Thích Nam Giao thần sắc vẫn bình thường, mỉm cười nói :



- Quế đại tỷ thấy không giống nhau ư?



Quế Nguyệt Hoa lắc đầu :



- Lão đại tỷ thật không phải có ý như vậy.



Thích Nam Giao thắc mắc nhìn bà, thấy bà đang suy nghĩ, nàng không hỏi nữa.



Hồi lâu, Quế Nguyệt Hoa mới chậm rãi nói :



- Lão đại tỷ tuy đã hơn mười năm không đi lại trên giang hồ, nhưng vẫn biết không ít tình hình giang hồ. Trong những ngày đồng hành vừa qua, lão đại tỷ nhận thấy võ công của hiền huynh muội chẳng những lão đại tỷ đây tự hổ không bằng, mà ngay cả hạng cao thủ bậc nhất võ lâm cũng còn kém xa. Đoản cung của tiểu muội xuất thần nhập hóa, công lực thâm hậu. Theo lão đại tỷ được biết, trong võ lâm thiên hạ chỉ chó Thích đại hiệp trong Hoa Hạ song tuyệt là sử dụng cung, nhưng rất tiếc là lão đại tỷ không có nhãn phúc, chưa được chứng kiến tận mắt, tiểu muội muội cũng bảo là họ Thích, chả lẽ có quan hệ với Thích đại hiệp ư?



Thích Nam Giao vẫn lộ vẻ thản nhiên cười :



- Tiểu muội đâu dám với cao đến Hoa Hạ song tuyệt, chẳng qua tiểu muội được gia phụ truyền dạy cho chút ít võ công xoàng xĩnh để phòng thân thôi.



Quế Nguyệt Hoa lắc đầu nói :



- Không xoàng xĩnh đâu, tiểu muội muội đã không muốn nói ra thì thôi, dù sao thì lão đại tỷ cũng sẽ cảm kích suốt đời.



Đoạn quay sang Ngô Sương nói tiếp :



- Võ công của vị tiểu huynh đệ này lại càng cao thâm khôn lường, lúc ở Cù Đường hạp và khi nãy đối phó với ghe kẻ địch, hai chiêu Điểm Thạch Thành Phấn và Đảo Quyền Phi Như đã sử dụng, lực đạo hoàn toàn khác xa nhau, vậy mà lại có thể thi triển cực kỳ chuẩn xác, chỉ bấy nhiêu cũng đủ thông hành thiên hạ rồi.



Ngô Sương nghe khen hết sức ngại ngùng, quay lại nói tiếp.



- Giới trẻ đã nổi lên trong mấy năm gần đây nghe đâu Thiết Đởm Kinh Hồn Chư Cát Viễn có một đồ đệ là Chu Hân võ công rất khá và một người trung nhân sở trường về âm chưởng, nhưng người này tính khí quái đản, không rõ lai lịch, còn một người nữa tên là Ngô Sương, cao túc của Tử Quải lão nhân Mễ đại hiệp trong Hoa Hạ song tuyệt, nghe đâu người này tuổi còn rất trẻ, nhưng võ công cao hơn hết.



Đoạn đưa mắt nhìn Ngô Sương hỏi :



- Tiểu huynh đệ từng nghe nói đến người này không?



Ngô Sương sớm đã tim đập loạn xạ, lại bị hỏi đột nhiên thế này, chàng thiếu niên thật thà này liền tức đỏ bừng mặt, bối rối hồi lâu mới ấp úng nói :



- Chưa... chưa từng nghe nói đến bao giờ.



Quế Nguyệt Hoa nhoẻn miệng cười, Thích Nam Giao vội cười nói :



- Gia huynh rất ít khi ra khỏi nhà hễ gặp người lạ là đỏ mặt. Hãy xem đó, Quế đại tỷ chỉ hỏi vậy mà đã thẹn đỏ mặt rồi.



Ngô Sương thầm thở phào, đưa mắt cảm kích nhìn Thích Nam Giao, nhưng nàng không giải vây hoàn toàn cho chàng, lại nghe Quế Nguyệt Hoa nói :



- Chưởng pháp của tiểu huynh đệ dường như Phong Lôi thần chưởng, phải chăng do Thạch Phong Vũ đại hiệp đã thân truyền? Thạch đại hiệp vẫn khỏe chứ?



Ngô Sương thầm khen :



- Nhãn lực khá lắm Đoạn vội đáp :



- Trong một cơ duyên ngẫu nhiên, tại hạ đã được Thạch lão tiền bối đoái thương truyền cho vài chiêu, thật không đáng kể, gia sư không phải là lão nhân gia.



Quế Nguyệt Hoa lại đưa mắt nhìn chàng gật đầu nói :



- Vậy thì thật là qúy hóa.



Thuyền đến Ba Đông thì trời đã sầm tối.



Nhìn từ xa, trong thành mọi nhà đã lên đèn.



Ăn tối xong, ba người liền nghỉ ngơi sớm.



Sáng hôm sau, Ngô Sương và Thích Nam Giao đang chải rửa ở sau khoang nước, bỗng thấy lão thuyền phu tay cầm một phong thư đi đến nói :



- Vị nữ khách ở khoang sau bảo lão hán trao cho hai vị.



Thích Nam Giao đưa tay đón lấy nói :



- Bà ấy đâu?



- Trời vừa hửng sáng vị nữ khách ấy đã rời thuyền lên bờ, bảo lão hán trao thư này cho hai vị, và dặn trước khi hai vị thức dậy không được quấy nhiễu.



Thích Nam Giao xé phong bì rút thư ra, trên viết :



- Thích gia huynh muội như ngộ, trong những ngày qua đã làm phiền quá nhiều, thật hết sức áy náy, phen này bởi nhất thời lòng tham, đã chuốc lấy phiền toái khắp người, tuy là bình thủy tương phùng, được ba lần viện thủ, nghĩa khí giang hồ sẽ không bao giờ quên. Quế Nguyệt Hoa tuy xua kia ngang tàng, nhưng không phải kẻ vô tâm.



Mười năm tiềm tu, đã tỉnh ngộ rất nhiều. Tương lai còn dài, sẽ có ngày đền đáp. Nay vì tệ hữu trọng bệnh đang chờ, đành tạm từ biệt, hết sức quyến luyến. Hiền huynh muội hãy bảo trong, Quế Nguyệt Hoa tái bút.



Hai người xem xong, Thích Nam Giao nhét thư vào tay Ngô Sương, khẽ thở phào lẩm bẩm :



- Nữ ma đầu này nghe đồn rất là hung ác, nhưng xem ra ân oán phân minh, lòng dạ cũng không đến đỗi xấu xa.



Đoạn quay sang lão thuyền phu nói :



- Lão trượng cho thuyền khởi hành Lão thuyền phu trố mắt :



- Không chờ vị nữ khách kia sao?



- Không cần chờ.