Tuyết rơi
nhanh xuống, giống như đang xả xuống, cứ thế lớn dần, trên mặt đất tích
lại một tầng mỏng; vào đêm lại càng rơi nhiều hơn, một mãnh tuyết trắng
mờ mịt, trên trời không âm u nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh kì ảo.
Trong phòng
tối đen, chậu than đỏ hồng, thỉnh thoảng phát ta tiếng “tanh tách”, bụi
lửa nổ bay lên không trung rồi nháy mắt rơi xuống.
Hiên Viên
Khanh Trần đứng một hồi lâu, ánh mắt không hề rời khỏi người đang nằm
nghiêng người trên giường kia. Vài ngày liên tiếp trong Ngọc Thần cung
không có thắp đèn, trong phòng cho dù có chậu thâm ấm nhưng hắn vẫn cảm
thấy hơi lạnh từ đâu thổi tới.
Người nằm
trên giường hô hấp vững vàng, một thân quần áo đơn bạc, bộ dáng cô đơn
nhưng lại quật cường ôm lấy chính mình. Cơ thể ấy hơi hơi cuộn lại,
thỉnh thoảng còn truyền ra những tiếng ho khân khiến hắn nhíu mày.
Đúng là
không biết cách tự chăm sóc mình, nhưng nó rất phù hợp với bản tình của
nàng từ trước đến nay. Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng đi tới đem chiếc chăn gấm đắp lên cho nàng.
- Ưm! – nàng buột ra một tiếng, hai hàng mày cau lại, ngũ quan mỵ thái cũng nhăn
cùng một chỗ. Đang ngủ mà ngươi cũng không thể ngủ yên sao?
Nương theo
ánh trăng, Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng, cánh tay vươn ra cách một
khoảng, dựa theo hình dáng ngũ quan của nàng mà vuốt ve.
Mị Nô, nếu
ngươi từ bỏ ý định chạy trốn và chấp nhận đứng bên cạnh ta thì có lẽ hôm nay cục diện đã không đi tới mức này. Ta muốn ngươi để thí nghiệm thuốc không phải là giả nhưng ta nhất định sẽ không để ngươi có việc gì. Vì
sao ngươi luôn không chịu nghe lời mà năm lần bảy lượt muốn thoát khỏi
ta? Vì sao không giống như trước đây, luôn đi theo sau ta, chỉ cần ta
quay đầu lại thì có thể nhìn thấy ngươi đầu tiên.
Ánh mắt của
Hiên Viên Khanh Trần lướt từ mặt nàng đi xuống dưới bụng, bất giác hắn
cười nhẹ. Không hổ là con của Hiên Viên Khanh Trần ta, sinh mệnh đúng
ương ngạnh, thiếu chút nữa là hắn đã từ bỏ, không cần nhớ tới sinh mệnh
này rồi.
Con tới
không đúng thời điểm, nếu sớm rời đi thì có lẽ là một sự giải thoát. Hắn nghĩ như vậy rồi nâng tay đặt lên bụng Cảnh Dạ Lan nhưng vào thời khắc
cuối cùng thì lại dừng lại.
- A ~~~ –
Cảnh Dạ Lan phát ra một tiếng hô nhỏ, mở to mắt. Đột nhiên nàng khoát
tay Hiên Viên Khanh Trần đi nhưng ngay sau đó liền bị hắn cầm lấy cổ
tay.
- Ngươi là ai? – trong bóng đêm, nàng không kịp nhìn rõ đó là ai nên động thủ trước rồi mới nói sau.
- Là ta! –
Hiên Viên Khanh Trần nhẹ giọng nói. Lời nói vừa dứt thì chính hắn cũng
không ngờ được rằng người vừa nói chuyện lại là mình. Hắn chưa từng nhẹ
giọng nhẹ lời với bất kỳ một nữ nhân nào.
Là hắn!
Thanh âm quen thuộc vang lên, ánh mắt của nàng đã thích ứng được với
bóng đêm, khi nhìn rõ người trước mặt thì nàng mới dùng sức rút tay về,
mặt lạnh hỏi:
- Ngươi tới
đây làm cái gì? – nói xong, tay nàng luồn vào trong chăn, cây châm vẫn
còn đó, nhất thời nàng cũng yên tâm chút chút.
Nhìn thấy trán nàng đổ đầy mồ hôi, Hiên Viên Khanh Trần mở miệng hỏi:
- Mơ thấy ác mộng sao?
- Không liên quan tới ngươi! – Cảnh Dạ Lan lạnh giọng nói, cơ thể bất giác lui về sau.
Nhìn thấy sự đề phòng của nàng, trong mắt Hiên Viên Khanh Trần hiện lên một ý cười đùa cợt:
- Ngươi sợ cái gì, cô vương muốn mạng của ngươi thì có chạy cũng không thoát.
- Đúng vậy,
vương gia ngươi muốn thế nào thì như thế đó. Thủ đoạn của ngươi không
phải là ta chưa nếm qua, quả thực là bội phục, bội phục! – nàng tựa vào
đầu giường, mặt vênh lên như đang châm chọc.
- Ngươi hiểu được là tốt rồi! – hắn đứng bật lên, từ trên cao nhìn xuống nàng. –
Đáng tiếc ngươi chỉ hiểu được một phía, còn nhưng thứ khác ngươi không
thể thông hiểu được.
Thứ khác,
chắc là chỉ tới chuyện đứa nhỏ này? Khóe môi Cảnh Dạ Lan giơ lên một ý
cười, nàng chưa bao giờ ôm ảo tưởng về Hiên Viên Khanh Trần, hiện tại
thì càng thêm chán ghét. Nàng cũng lười nói chuyện thêm với hắn nên xoay người nằm xuống. So với tên nam nhân trước mặt này thì giấc mơ vừa rồi
càng khiến nàng đau đầu hơn.
Tại sao lại
như vậy? Nàng lau đi mồ hôi trên trán, suy nghĩ trong đầu lại càng hỗn
loạn hơn. Cố nhớ lại những mảnh đoạn của giấc mơ khi nãy, tái hiện chúng không chỉ không thấy rõ mà còn cảm thấy đầu nặng nề vô cùng.
- Hoa Mị Nô, sao ngươi… – Hiên Viên Khanh Trần nhìn thấy rõ bộ dáng hờ hững của nàng nên có chút giận dữ. Nữ nhân này chưa có lúc nào khiến cho hắn hài
lòng! Nghĩ rồi hắn tiến tới giữ chặt lấy cánh tay của nàng.
Thân mình bị kéo, Cảnh Dạ Lan vô lực tựa vào người Hiên Viên Khanh Trần, trong miệng phát ra một vài chữ khiến cho hắn phát hoảng lên:
- Khanh Trần ca ca…
Mị Nô… Trong lòng hắn lay động, theo bản năng liền ôm nàng vào lòng. Rốt cuộc người
nào mới là nàng? Hắn không thể nào phân biệt rõ ràng được. MẤy ngày nay
nàng đều gọi hắn là vương gia hoặc là gọi thẳng tên tục của hắn, lúc nào cũng nói ít mà mắng hắn thì nhiều. “Khanh Trần ca ca”, thật sự đã rất
lâu rồi hắn không được nghe nàng xưng hô như vậy.
Hắn cúi đầu
dừng trên môi Cảnh Dạ Lan, đầu lưỡi ấm áp khơi mở hàm răng nàng, lưu
luyến trong miệng nàng. Hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, nghe thấy nàng
phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, Hiên Viên Khanh Trần chỉ có thể phát ra
một tiếng thở dài nhợt nhạt. Hô hấp tăng lên, hắn không tha rời cánh môi của nàng, khi nâng mắt nhìn lên thì thấy trên gương mặt tái nhợt của
Cảnh Dạ Lan đã ửng hồng, có lẽ nàng đã ngủ say rồi.
Bàn tay to
lớn đặt lên trán nàng xem xét thì phát hiện người nàng đang nóng lên.
Hắn ôm chặt lấy Cảnh Dạ Lan, đem thân thể run rẩy của nàng niết thật
chặt vào lòng. Người trong lòng dần dần khong run nữa, ngược lại thân
thể lại càng nóng thêm, hơi thở nặng nề, hừng hực nóng.
Thân mình vì bất an mà vặn vẹo, mặt mày nàng nhăn thành một đoàn, dường như nàng
muốn thoát ra khỏi giấc mộng nhưng không thể nào thoát ra nổi.
- Mị Nô, đừng nghĩ gì nữa, đây là mộng, tất cả không phải là sự thật. – hắn vỗ về lưng nàng, nói nhỏ bên tai nàng.
- Ưm! – đáp
lại hắn là một tiếng vang nhẹ nhàng từ miệng nàng, cảm xúc dần tĩnh lại. Thân mình nàng cuộn tròn trong lòng Hiên Viên Khanh Trần, hai tay nắm
chặt lấy thắt lưng hắn, càng nắm càng chặt.