Nàng không có ở nơi này? Hiên Viên Khanh Trần đuổi theo nhưng vẫn không tìm thấy Cảnh Dạ Lan từ chỗ Tô Vân Phong. Đối diện với mắt lạnh của Hiên Viên Khanh Trần thì Tô Vân Phong vẫn giữ cái bộ dáng bình tĩnh cười thản nhiên tựa hồ như không có bất cứ chuyện gì có thể gây ảnh hưởng tới hắn.
- Làm phiền! - Hiên viên Khanh Trần lạnh lùng nói rồi xoay người lên ngựa.
- Thỉnh Bắc An vương gia đi thong thả! – Tô Vân Phong nói. Tuy rằng hắn
là em rể nhưng cuối cùng thì tránh không được một cuộc quyết đấu giữa
hai người.
Giờ phút này trong lòng Tô Vân Phong cũng nổi lên lo lắng cho Cảnh Dạ Lan.
Hắn vì đuổi theo nàng mà sử dụng tới đội quân Cấm Vệ thiểt giáp, còn bên kia chỉ có một thiếu nữ và một tiểu nha đầu thì làm sao có thể tránh
thoát được. Dũng khí và quyết tâm nhiều khi cũng không thể thực hiện nổi nguyện vọng của chính bản thân mình!
- Người đâu! - Tô Vân Phong phân phó người hầu bên cạnh. - Phái vài người đuổi
theo âm thầm bảo hộ Bắc An Vương phi. – có lẽ làm như vậy là quá mức vô
duyên nhưng hắn không thể yên tâm nhìn Cảnh Dạ Lan đơn độc một mình mạo
hiểm được.
Trốn! Liều mạng trốn... Ý niệm này không ngừng xuất hiện trong đầu Cảnh Dạ
Lan, con ngựa do Tô Vân Phong chuẩn bị chạy như bay trên nền tuyết. Nàng và Tiều Khả không biềt đã chạy bao lâu, cơ thể tuy lạnh ngắt trong
tuyết nhưng tâm thì ấm áp.
Cảnh tượng trước mắt không hề quen thuộc với nàng, xem ra không phải nàng
đang đi trên địa phận của Đại Nguyệt. Đi qua một con đường nhỏ, nàng
chạy tới một trấn nhỏ ở phía trước.
- Tiểu thư, chúng ta sẽ đi đâu? - nàng thả cho ngựa chạy chậm lại, vòng
tay ôm chặt lấy Tiểu Khả đang mở tròn đôi mắt nãy giờ nhắm chặt, nhìn
nàng thăm dò.
- Ta cũng không biết, nhưng có lẽ đã cách khá xa Bắc An vương phủ. - nàng cười trấn an. - Đợi lát nữa chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, ăn uống
chút gì đó rồi lại đi tiếp. – nàng nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay lạnh buốt
của Tiều Khả đặt bên hông, nha đầu này có lẽ đã rất mệt và đói rồi.
Rất nhanh hai người đã vào thôn trấn, tuy rằng chỗ này không rộng lớn nhưng may mắn là nàng đã có được phòng trọ. Vào tới phòng, nàng mới có thể
thả lỏng thân mình căng thẳng, tưa người ngồi bên cạnh chậu than, qua
một lúc lâu thì cơ thể mới dần ấm lên chút. Lúc này nàng mới có cảm giác người nàng hình như có chỗ bất thường.
- Tiểu thư, người làm sao vậy? - Tiểu Khả thấy sẳc mặt nàng là lạ nên vội vàng hỏi.
- Không có việc gì, ta chỉ không thoải mái chút thôi. - nàng đứng lên thì dưới chân
Tiểu Khả lo lắng nhìn nàng, dìu nàng đi tới nằm xuống giường:
- Nô tỳ đi tìm đại phu cho người!
- Không được! - Cảnh Dạ Lan vội vàng bắt lấy tay Tiểu Khả. Nơi này chỉ là nơi tạm nghỉ chân, nói không chừng Hiên Viên Khanh Trần sẽ lập tức đuổi tới đây, có thể duy trì sức lực được chút nào hay chút đó, không thể vì chút chuyện nhỏ mà trì hoãn được.
Ta rất tốt, ngươi mau đi chuẩn bị chút nước và đồ ăn, Chúng ta nghỉ một lát rồi đi tiếp. nàng phân phó.
- Vậy nô tỳ đi chuẩn bị! - Tiễu Khả không đành lòng đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình thì chạy ra ngoài khỏi phòng.
Bên ngoài, từng cơn gió bấc gào thét thổi qua ô cửa sổ, những mảng giấy trên cửa
dường như bị phá rách nát khiển cho tim nàng đập càng lợi hại hơn. Cơn đau phía
bụng dần dần tăng lên, trên trán đã rìn rịn mồ hôi.
Nàng đánh bạo chống tay đứng lên thì phía hạ thân cảm thấy một trận ẩm ướt, thứ chất lỏng ấm áp chảy ra nhuộm đỏ quần áo nàng.
- Sao có thể như vậy? Nàng ngạc nhiên mở tròn mắt, nàng dám khẳng định
máu này tuyệt đối không phải là cái mà nàng có hang tháng kia!
Đúng lúc đó Tiều Khả đầy cửa phòng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hô lên một tiếng rồi cuống quít chạy đi.