Thu lại vẻ cười trêu tức trên mặt, ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần phức tạp,
hàm chứa một tia mông lung dừng trên mặt Cảnh Dạ Lan. Chuyện trước kia
ngươi có thể quên sạch không còn một mảnh nhưng Cô Vương thì không thể!
Về phần đứa nhỏ... Mặt hắn lại lạnh băng:
- Ngươi đang cầu cô vương!?
- Đúng vậy! - nàng cắn môi, lập tức gật đầu. Động tác càng thêm dứt khoát, nước
mắt ngã nhào xuống hai bên má. Nàng bối rối nâng tay vội lau đi, quay đầu né tránh không nhìn hắn.
Cuối cùng thì vì đứa nhỏ mà một nữ nhân lúc nào cũng muốn thoát khỏi tay hắn đã phải buông tha tất cả để mở miệng cầu xin hắn. Trong lòng Hiên Viên
Khanh Trấn nổi lên một thứ cảm giác không tên. Không hề có vui mừng như
hắn từng nghĩ mà là một thứ cảm giác... Hắn không thể nào diễn tả bằng
ngôn từ được.
Nàng cúi đầu, lộ ra chiếc gáy tuyết trắng nõn nà. Bắt giác hắn tiến lên, củi đầu hôn
nhẹ. Một Hoa Mị Nô chẳng bao giờ mềm dịu thể mà giờ đây thu hồi cái vẻ
giương nanh múa vuốt lại, dịu dàng và ngoan ngoãn khiển tâm hẳn vốn cứng rắn, lạnh lùng sinh ra một tia trìu mến.
- Cô vương chỉ có thể nói với ngươi, ngoan ngoãn ở bên cạnh cô vương,
không được làm những chuyện chọc giận cô vương thì nhất định đứa nhỏ này sẽ được tốt lành cùng với ngươi
- Ta biết. - Cảnh Dạ Lan nói xong thì thấp giọng thở dài.
Hiên Viên Khanh Trần ôm eo nhỏ của nàng, nói:
- Ăn chút gì đi. - hắn chọn một ít đồ ăn đặt vào trong bát nàng. Nàng chủ động ăn, tâm tình cũng không còn tệ như khi nãy. Giương mắt nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ, tựa hồ bay bổng theo những bông tuyết nhỏ li ti.
- Hình như tuyết rơi!
- Thật sao? Ta chỉ cảm thấy người lành lạnh. - nàng dựa vào lòng hắn, thân mình khẽ run run.
Đêm nếu có tuyết thì nên uổng một chút rượu mới ấm lên được. - hắn nhìn bầu rượu trên bàn, tùy tay rót đầy một ly đưa cho Cảnh Dạ Lan. - Bồi cô
vương uổng một chén, thế nào? - đôi mắt màu vàng sáng dẫn theo ý cười
nhìn nàng.
Cảnh Dạ Lan cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói:
- Ta không thể uống, vì đứa nhỏ... - Hiên Khanh Trần Vốn không tin nàng, nàng đã
sớm tính tới bước này rồi. - Nếu vương gia nhất định muốn thì đành vậy. - nàng thuận thể nhổm lên bưng lấy chén rượu.
- Thôi được rồi, ngươi vốn không thể uống rượu. - đáy mắt hắn lãnh liệt, thản nhiên nói.
- Vương gia, vẫn sợ ta có gian lận trong rượu sao? -hắn không uống nhưng
Cảnh Dạ Lan vẫn bưng một chén lên chuẫn bị uống sau đó bị hắn đoạt lại.
- Không nên trách Cô Vương không báo trước với ngươi, nếu có lần sau thì
nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! - hắn từ từ đưa chén rượu nâng lên, chăm chủ nhìn Cảnh Dạ Lan rồi uống cạn.
Đêm dài trầm xuống, ngoài phòng tuyết phủ trắng mặt đất, thứ ánh sáng trắng lạnh như tỏa vào tận trong phòng, ánh trăng trong vắt, ngời ngợi.
Đôi cánh tay Hiên Viên Khanh Trần ôm nàng dần dần nặng đi, Cảnh Dạ Lan chậm rãi nâng tay hắn ra sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn ngủ rất say, hô hấp trầm ổn, chỉ có mày là hơi nhíu lại, bộ dáng đã bớt chút khí tức thô bạo trước kia, ngược lại làm cho người ta có cảm giác
muốn gần gũi, thân thiểt.
- Vương gia. - nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, hắn không có tỉnh lại. Nàng
tiện đà thận trọng nhấc mình ra khỏi lòng hắn, đánh bạo ghẻ sát vào tai
hắn thì thầm: - Vương gia!
Hiên Viên Khanh Trần vẫn say ngủ không hề nhúc nhích như cũ, Cảnh Dạ Lan
vươn tay đặt lên ngực hẳn, cảm nhận thấy tim hẳn còn đập thì nàng lập
tức thu hồi tay vể. Dược của Tô Tĩnh Uyển quả nhiên là dùng được.
Nàng nhảy xuống giường, mặt đất lạnh như băng truyền qua đôi chân trần khiến nàng rùng mình một cái. Cố không mang giầy, nàng len lén theo khe hở
của cửa sổ lấy ra một cái bao giấy nhỏ, rất nhanh tháo ra.