Đôi môi ấm
áp hạ xuống, mềm nhẹ khiến nàng nhắm mắt lại thư thái. Nàng chán ghét bị người lạ đụng vào người nhưng hiện tại thân thể này đã từ từ tiếp nhận
Hiên Viên Khanh Trần. Có lẽ vì hắn có gương mặt giống với Quỷ Túc nên
mỗi lúc ôn nhu lại khiến lòng nàng mềm nhũn ra.
- Nhìn cô vương. – hắn nhẹ giọng nói nhưng trong đó có một tia mệnh lệnh không thể chối cãi.
Ai ~~~ Hắn
vẫn không phải… Trong lòng nàng thầm thở dài, phiền muộn lan tràn, miễn
cưỡng mở mắt ra. Khi đôi mắt hé mở, dừng trước mặt hắn, nghĩ khí khôi
phục lại vẻ lạnh nhạt:
- Ta đã ăn
rồi, vương gia còn muốn làm gì nữa? Nếu vì chuyện đứa nhỏ thì Vương gia
cứ yên tâm, dù ta có muốn đánh nhau thì cũng không một ai có thể giúp
ta!
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần chợt căng thẳng, vòng tay ôm vòng eo thon nhỏ của nàng
tăng thêm khí lực, một tia cười lạnh gợi lên bên môi:
- Ngươi đúng là không biết tốt xấu, cô vương đối đãi với ngươi như vậy mà ngươi vẫn
dùng cái thái độ này đối đãi với cô vương! – trong đôi mắt màu vàng yêu
dị hiện lên tia tức giận.
- Cảm ơn
vương gia quan tâm. – Cảnh Dạ Lan giãy cánh tay bên hông mình ra, không
thèm nhìn Hiên Viên Khanh Trần. Những ngày ở chung, hắn bạo ngược làm
tình khiến nàng chịu bao nhiêu đau đớn, giờ đột nhiên đối đãi ôn nhu dĩ
nhiên là thủ đoạn của hắn rồi.
- Cô vương
đương nhiên rất quan tâm, sau khi hài tử của ngươi hạ sinh không phải cô vương lại có thêm một món đồ chơi để tra tấn ngươi sao?! –hắn chợt
cười, tà mị và ác liệt.
Món đồ
chơi?! Hiên Viên Khanh Trần, những lời như vậy mà ngươi cũng nói ra
ngoài miệng được! Cảnh Dạ Lan phẫn nộ nhìn hắn căm tức. Tuy rằng nàng
mang thai chỉ là một màn giả tạo nhưng thật sự nàng không hề muốn có một đứa con của hắn. Nhưng khi nghe hắn nói những lời vô tình này thì trong lòng nàng nhói lên một cơn đau mơ hồ. Một nam nhân ngay cả đứa con đẻ
của mình cũng có thể sử dụng như một thủ đoạn để trả thù thì đúng là
không phải con người!
Taynàng
không tự chủ được mà đặt lên bụng, may mà không có thai, nếu không thì
trên thế gian này lại có thêm một người sống mà không được làm người! Tư vị này như một cơn ác mộng mãi đeo bám tra tấn cả thân và tâm hồn người ta! Nàng hung tợn, cơ hồ từng chữ lọt ra từ kẽ răng:
- Ngươi đừng nằm mơ!
Có vẻ không
ngờ tới sự oán hận mãnh liệt như vậy trong mắt nàng, tại nơi mềm mại
nhất trong lòng Hiên Viên Khanh Trần như bị cái gì đó đụng vào. Hoa Mị
Nô, ngươi bắt đầu để ý tới đứa nhỏ này rồi sao?
- Chỉ sợ
chuyện này không tới lượt ngươi nói! – hắn tiến tới cầm lấy cổ tay nàng, trực tiếp đối mặt với nàng, kéo nàng ngã vào trong lòng. – Cô vương
từng nói, không một ai có thể cãi lời mệnh lệnh của cô vương!
- Ngươi
buông tay, đừng chạm vào ta! – cổ họng dâng lên một trận khó chịu, nàng
nhíu mày chán ghét, cơ thể theo bản năng mà giãy dụa, vung tay cho Hiên
Viên Khanh Trần một cái tát.
Chát ~~~~ (nghe mà sướng lỗ tai. He he ~~)
Bàn tay Cảnh Dạ Lan tê đau, nàng giương mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần. Trên khuôn
mặt tuấn mỹ của hắn lập tức hiện lên một mảnh hồng, vết năm ngón tay hằn lên.
Trong mắt
hắn phụt ra hàn quang, trói chặt khuôn mặt nàng lại. Ngay sau đó nàng
cuộn tròn thân mình lại, tựa vào tháp nhuyễn, sắc mặt trắng bệch đau
đớn.
Không khí ngưng trệ, hắn bắt lấy một cánh tay của Cảnh Dạ Lan, trên mặt phủ dày một tàng băng sương: