Người ngồi trong phòng xoay lại cười nhẹ
tựa như một vòng minh nguyệt sáng rực, Tô Vân Phong chăm chú nhìn nhưng
trong lòng thật ra đã bình yên.
- Vân vương gia. – nàng mở miệng nói,
thanh âm không lớn, âm sắc thuần mỹ nghe như tiếng nước suối chảy róc
rách, từng chữ rõ ràng, phảng phất một tiếng động liêu nhân.
Tim Tô Vân Phong xẹt qua một tia dao động rất nhỏ.
- Bắc An Vương phi, đêm khuya tới tìm ta
có chuyện gì quan trọng sao? – Tô Vân Phong vào phòng, cũng không giống
như người khác vội vàng đóng cửa lại để tránh kẻ khác phát hiện, để ý;
ngược lại hắn hào phòng để mặc cửa phòng mở ra rồi nhãn nhã ngồi xuống.
Trong lòng Cảnh Dạ Lan không khỏi tán
thưởng, tác phong làm việc của hắn cũng không có giống thường nhân. Ngay trên địa bàn của Hiên Viên Khanh Trần, đêm khuya vương phi của vương
gia tới mà hắn không có một chút tị hiềm, e sợ.
Tô Vân Phong, thực ra ngươi là người như thế nào?!
Nàng cũng hào phóng ngồi xuống, nhìn hắn, chủ động mở lời:
- Vân vương gia, ta nghe nha đầu có nói qua người từng tới Đại Nguyệt.
Hắn gật đầu, ngữ khí đáng tiếc:
- Nhưng mà lúc ấy không có gặp được vương phi, cho nên chuyến tới thăm Đại Nguyệt khi đó không tính là hoàn mỹ được.
- Ta? – Cảnh Dạ Lan nhìn hắn, trong phòng không có lấy một ngọn đèn, thời gian không ngắn, thích ứng với hoàn
cảnh như vậy thì người trước mắt đây cũng không thường. Đôi con ngươi
nâu u ôn nhu nhìn nàng.
– Vương gia đang nhìn gì vậy? – Sau một
lúc lâu, nàng thấp giọng hỏi lại nhưng vẫn chăm chú nhìn ánh mắt hắn,
một khắc cũng không rời đi.
Tô Vân Phong ôn nhuận như ngọc, trong mắt tràn đầy tán thưởng đối với nàng, không hề che dấu! Nhưng không hề có
lấy một tia ái muội hay là dục vọng.
Nghe xong lời Cảnh Dạ Lan, thanh âm bình tĩnh, ấm áp của hắn đáp lại:
- Đang nhìn vương phi!
- Nhìn ta cái gì? – Cảnh Dạ Lan giơ lên
khóe miệng, cố tình hỏi. Ngữ khí của Tô Vân Phong làm nàng nhớ tới một
người, nhìn thoáng qua thì tưởng im lặng, bình yên nhưng mỗi một chữ nói ra đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, cái này chính là cảm giác mà
hắn mang lại cho người ta.
- Vương phi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
của Đại Nguyệt vương triều, danh phù kỳ thực. – thái độ chân thành của
hắn không làm cho Cảnh Dạ Lan chán ghét. Nói chuyện với hắn khiến nàng
nhớ lại khoảng thời gian yên tĩnh rất lâu trước kia. Tuyệt đối không
giống với tên Hiên Viên Khanh Trần chết bầm kia, không hiểu vì sao Tô
Tĩnh Uyển và Tử Đại cứ khăng khăng một mực muốn đứng bên cạnh hắn chứ.
Nghĩ tới đấy, khóe miệng nàng lại nhoẻn lên cười:
- CÁm ơn vương gia khích lệ, ta cũng không vòng vo nữa. Hôm nay ta tới đây là vì muốn cầu vương gia một việc.
- Tại hạ có thể vì vương phi làm gì đây? – Tô Vân Phong sớm nghe qua trưởng nữ của thừa tướng đương triều Đại
Nguyệt là người khuynh thành chi mạo nhưng đêm nay hắn thấy nàng hoàn
toàn không phải là một tiểu thư khuê các kiểu một bước cũng chưa đi qua
đại môn.
Cảnh Dạ Lan quay đầu đi, cố ý hỏi:
- Vương gia, người không sợ ta đưa ra một yêu cầu gì quá đáng sao? – trong mắt đã giấu không được ý cười.
- Nếu vương phi muốn rời khỏi nơi này thì ta nghĩ đó không phải là một yêu cầu quá đáng. – Tô Vân Phong chân thành trả lời.
Hiên Viên Khanh Trần không có được tâm của nàng!
Qua một hồi nói chuyện, trong đầu Tô Vân
Phong chợt hiện lên ý niệm này, chính hắn cũng không hiểu nguyên nhân vì sao lại nghĩ như vậy. Nhưng nhìn vào mắt Cảnh Dạ Lan thì hắn dám chắc
kết luận của hắn là chính xác!