Mỗi lần Tô Vân Phong tới cáo biệt Lan Lăng vương thì lão đều nhắc nhở hắn một câu:
- Vân Phong, đừng khiến trẫm và dân chúng Lan Lăng phải thất vọng!
Bao gánh nặng đều đổ lên vai Tô Vân
Phong, ngay từ khi còn nhỏ hắn đã biết trọng trách mà mình phải gánh vác nặng như thế nào. Hiện tại đã đi tới bước này, hắn không thể quay đầu
được nữa.
Trong quãng thời gian bị giam lỏng, hắn
mới phát hiện mình đã ở bên ngoài quá lâu mà không thể ngờ được tình
hình trong cung đã biến đổi quá nhiều. Hoàng thượng thì già đi, rốt cuộc cũng không còn biết nghe ai nói nữa. Nhiều năm sống trong giàu có và
sung túc đã làm cho hoàng thượng hoàn toàn chìm đắm trong hương hoa, ôn
nhu.
“Tô Vân Phong, ta phải làm thế nào mới thoát khỏi chuyện này?”
Khi nữ nhân kia hỏi hắn phải làm sao mới
thoát khỏi thế cục hiện tại thì Tô Vân Phong cũng giật mình, bản thân
hắn cũng không biết nên làm thế nào để thoát ra.
Hắn làm thế nào mới có thể thoát ra đây?
Đôi khi hắn ao ước được như Hiên Viên
Khanh Trần, vì người mình yêu có thể buông tay tất cả để đuổi theo.
Nhưng hắn không thể làm được! Từ bỏ binh quyền không khác nào đem huyết
mạch Lan Lăng chôn vùi trong tay kẻ khác.
Hoa Thanh Nhã đã nói thẳng ra với hắn không chút giấu diếm, cái nàng cần là mệnh của mình và mệnh của một người khác.
- Ta có cách làm hoàng thượng triệu hồi vương gia về thì cũng có cách làm cho vương gia có lại được binh quyền.
- Không cần, tất cả Tô Vân Phong đều nghe theo hoàng thượng an bài.
- Nếu hoàng thượng muốn ngài chết, ngài cũng chết? – Hoa Thanh Nhã hừ lạnh một tiếng.
- Quân muốn thần tử, thần
không thể không tử. Tô Vân Phong ta thân là thần tử, theo lý phải như
vậy. – cho dù bị vây vào vị trí nào, một tướng quân của Lan Lăng hay là
một kẻ bị giam lỏng trong hoàng cung thì hắn vẫn đều thản nhiên như
thường.
- Bản cung biết vương gia
không sợ chết, cũng không quan tâm. Nhưng ngài cứ nghĩ xem, nếu liên lụy tới sinh mệnh của dân chúng Lan Lăng thì chắc vương gia cũng không thể
làm ngơ được.
Tô Vân Phong là một nam nhân tao nhã, trác tuyệt siêu quần, hắn không giống Hiên Viên Khanh Trần hay Hiên
Viên Triệt. Cho dù hắn có bị người khác nắm được chi tâm thì vẫn đặt an
nguy của Lan Lăng lên đầu.
Nếu không như thế thì hắn cũng sẽ không vì Hoa Mị Nô mà liên tiếp gặp thất bại. Yêu thương nàng cũng là một thứ sai lầm!
Trên mặt Tô Vân Phong dần lộ ra nét tươi cười:
- Quý phi nương nương, ta
cũng thành thật nói cho ngươi biết, một nửa binh lực của Đại Nguyệt đều
nằm trong tay Hiên Viên Khanh Trần. Hiên Viên Triệt nếu muốn mượn lực
lượng Lan Lăng trong tay ta để giúp hắn thì tuyệt đối không có khả năng. Trừ khi Hiên Viên Khanh Trần chủ động tấn công, lúc đó ta sẽ xuất binh, nghĩa bất dung từ; bằng không đừng mơ tưởng còn mệnh của con dân Lan
Lăng ta để huyết tế sa trường.
- Ngài có biết hoàng thượng
nghi ngờ ngài chính là vì bộ dáng hiên ngang, kiên định này? Vương gia,
dù ngài có lợi hại thế nào thì Lan Lăng vẫn là của hoàng thượng, còn
ngài thì nhất định vẫn phải nghe theo sự an bài của hắn.
Tô Vân Phong im lặng, hắn biết cái gì là cây to đón gió.
- Đa tạ nương nương, ta vẫn nói câu đó, mời trở về đi!
- Được, bản cung không thể
làm ngài hồi tâm chuyển ý. Nhưng xin khuyên vương gia một câu, nếu ngài
cứ như vậy thì nhất định có một ngày ngài sẽ đem chính mình khốn chết ở
chỗ này!
… Khốn chết ở chỗ này?! Tô Vân Phong nắm chặt tay thành quyền, cố điều hòa tiếng thở dồn dập nặng nề rồi mới thả lỏng.
- Truyền lệnh xuống, binh mã luyện tập, tùy thời chuẩn bị xuất chiến!
…
Trong quân trướng, cuộc nghị sự đã diễn
ra khá lâu, Cảnh Dạ Lan tuy không ở đó nhưng vẫn không hề chợp mắt được. Mãi tới lúc bình minh, nàng mới nghe thấy tiếng bước chân của Hiên Viên Khanh Trần trở về.
- Đã trở lại. – nàng mỉm cười
đứng dậy. Thấy vẻ mặt hắn vô cùng mệt mỏi, trán nhăn càng chặt, nàng dịu giọng hỏi. – Chàng mệt mỏi lắm rồi, mau đi ngủ đi!
- Không cần đâu, chờ lát nữa còn
có việc. Có chút thời gian rãnh nên ta tới nhìn nàng. – hắn nhìn Cảnh Dạ Lan mỉm cười, mắt nàng hoe đỏ. – Nàng cũng chưa có ngủ. – khẩu khí
trách cứ.
- Ta muốn nghỉ ngơi lúc nào cũng
được, nhưng chàng đừng để mình quá mệt mỏi, nếu không đến lúc gục xuống
đó sẽ chẳng có ai giúp chàng giải quyết mọi chuyện đâu. – nói xong, nàng dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, mỉm cười.
- Cảnh Lan, nàng có biết gần đây
nàng rất hay cười. Thực ra nàng cười lên rất xinh đẹp, ta nhìn mà muốn
mất đi hồn phách. – hắn cúi xuống, nhịn không được hôn nhẹ đôi môi lành
lạnh của nàng rồi khẽ nhíu mày lắc đầu.
- Làm sao vậy? Đang tốt mà sao chàng lại phiền lòng?
Hiên Viên Khanh Trần vuốt ve má nàng trìu mến. Thân thể nàng rất lạnh! Bất ngờ, hắn dùng sức ôm nàng vào trong
ngực, hận chính mình không thể truyền hết cho nàng hơi ấm.
- Ngày mai ta sẽ dẫn quân đi tiền phương. Tô Vân Phong đã chuẩn bị tốt tùy thời xuất chiến, không biết
khi nào mới có thể trở về nhìn nàng.
Thời gian bọn họ ở chung quá ngắn ngủi, vừa mới được gần nhau đã phải tách rời.
- Binh lực của Hiên Viên Triệt cũng đã xuất phát cùng quân Đại Nguyệt sao?
- Ừm, lúc này hắn thật sự phải tập hợp tất cả mạng già của mình.
Hiên Viên Triệt đi sai một bước là Lâm
Tông Càng khiến hắn mất đi một nửa binh lực; còn Tô Vân Phong nơi đó hắn lại không dám động thủ. Kế hoạch ban đầu muốn bỏ Tô Vân Phong để giết
Hiên Viên Khanh Trần đã không thành. Dựa theo tình hình thực tế, chi
bằng mượn miệng Lan Lăng vương khiến Tô Vân Phong xuất chiến, giải quyết nhanh Hiên Viên Khanh Trần. Dù sao kế hoạch vẫn chưa dịch chuyển, nếu
có biến đổi thì đó mới là tác phong của Hiên Viên Triệt hắn. Chuyện xấu
không hề thay đổi, cuối cùng thì ván cờ này mới có thể tiến hành.
Hiên Viên Khanh Trần và Cảnh Dạ Lan đã
nhìn ra được vài phần cục diện hiện tại, nhưng người như Tô Vân Phong
một khi đã quyết tâm muốn làm chuyện gì thì nhất định sẽ kiên trì tới
cùng. Cho dù hắn có vì ý nguyện ban đầu thì cuối cùng vẫn không thể
thoát ra khỏi vận mệnh với những trói buộc không ngừng gia tăng trên
người hắn.
Cũng vì điều đó mà Cảnh Dạ Lan mới lo
lắng cho trận chiến này. Ai thắng ai thua, người được lợi cuối cùng
chính là Hiên Viên Triệt.
- Ta sẽ nhanh chóng trở về, nàng
nhất định phải chờ ta, có biết không? – Hiên Viên Khanh Trần chợt nâng
cằm nàng lên, khẩu khí kiên định nói.
- Đương nhiên. Nhưng nếu chàng
trở về chậm, ta không còn hứng thú chờ nữa thì chàng chớ có trách ta! –
Cảnh Dạ Lan đẩy tay hắn ra, thuận thế cầm lấy. – Còn nữa a, lần trước
chàng đã đáp ứng với ta là sẽ tặng ta một món lễ vật, nhưng ta chờ mãi
vẫn chẳng thấy đâu. Bắc An vương chàng sẽ không gạt ta chứ?!
Tuy lo lắng như Cảnh Dạ Lan cũng không muốn khiến hắn luyến tiếc sau này.
Trong lòng Hiên Viên Khanh Trần khẽ động, nói lời hứa hẹn chắc nịch:
- Ta đã sớm chuẩn bị rồi, chỉ chờ chúng ta trở lại Bắc An thôi. Nàng nhất định sẽ rất thích nó, ta cam đoan!