Hoa Thanh Nhã ngồi nghe thuộc hạ báo cáo
lại động tĩnh mấy ngày nay của Tô Vân Phong. Hắn chỉ lặp đi lặp lại một
số công việc đơn giản hàng ngày, về phần số nữ tử nàng đưa tới tuy được
hắn thu nạp nhưng chưa thấy hắn sủng một ai.
- Hừ, lại là một kẻ si tình. –
Hoa Thanh Nhã nhấp một ngụm trà nóng, hơi khói bốc lên lượn lờ bên má
nàng, bất giác miệng cong cong cười.
- Có lẽ ngươi nên tự mình đi một chuyến. – Hiên Viên Triệt bước ra từ sau tấm mành, mắt lạnh tà nghễ liếc nàng.
- Aizzz, ta vốn tưởng tìm mấy nữ
tử giống với Mị Nô cho hắn thì sẽ có được chút hiệu quả.. Không thể ngờ
được, hắn đúng là si tình. Nếu ta không tự mình đi một chuyến, xem ra
không thể khuyên giải được vị Vân Vương gia tôn kính này. – nàng cười mê hoặc, sóng mắt hấp háy.
- Nhã nhi, trẫm cũng nghĩ nếu là
ngươi đi thì mới có chút tác dụng. – Hiên Viên Triệt ôn hòa nói rồi đi
tới trước, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve hai má nàng. – Đáng tiếc… – hắn lầm
bầm.
- Đáng tiếc cái gì? – Hoa Thanh
Nhã né mặt đi, gạt tay hắn ra, đôi mắt rũ xuống nên không thể thấy được
biểu tình của nàng lúc này thế nào.
- Đáng tiếc Đế Cơ không bằng ngươi, nói cách khác…
- Hoàng thượng, ngươi yên
tâm,ThanhNhã ta nhất định có thể làm cho ngài như nguyện. Nhưng nếu Đế
Cơ xảy ra chuyện gì thìThanhNhã cũng không thể cam đoan. – ánh mắt nàng
biến sắc lạnh, hàm răng cắn chặt lại song vẫn phát ra tiếng cảnh cáo
lành lạnh.
Người trước mắt này vô tình tới cực điểm, nếu nói Hiên Viên Khanh Trần tàn bạo vô tình nhưng hắn đối đãi với Hoa
Mị Nô thì cho dù phải trả giá cũng vui vẻ chịu đựng; còn người này thì
ngược lại, lãnh tâm đến cực hạn.
Lâm Tông Càng chính là vương bài của hắn, ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được gã cuối cùng cũng vì dục vọng cá nhân của mình mà bại dưới tay Hiên Viên Khanh Trần. Lần thua này không
đơn giản mà cực thê thảm bởi hơn mười vạn đại quân trong tay gã đều rơi
vào tay Hiên Viên Khanh Trần. Mất đi Lâm Tông Càng khiến Hiên Viên Triệt như mất đi nửa giang sơn. Hơn nữa, đây cũng là thất bại của trăm phương nghìn kế hắn nghĩ ra nhằm trừ bỏ Hiên Viên Khanh Trần.
Hoàng hậu của hắn, giang sơn của hắn…
Hừ ~~~
Cho dù Hiên Viên Triệt hắn có thể trở lại Đại Nguyệt thì cũng không cam lòng. Ở lại Lan Lăng, hắn muốn thứ gì ở
Tô Vân Phong thì Hoa Thanh Nhã đã quá rõ ràng.
Nàng đã nghĩ đủ mọi biện pháp mới có thể
khiến Lan Lăng vương giải trừ binh quyền của Tô Vân Phong rồi gọi hắn về giam lỏng. Nhưng dù có bị tước đi quân quyền thì trên thực tế Lan Lăng
vương vẫn khống chế thế cục trong tay mình, người bên ngoài đừng hòng
nhúng tay vào được.
- Trẫm đã từng nói, so với Mị Nô thì Nhã nhi chính là người duy nhất hiểu được tâm ý trẫm.
- Hoàng thượng quá khen. – nàng
cúi đầu cười, mọi cảm xúc phức tạp đã ảnh hưởng không nhỏ tới những việc nàng muốn làm. Hoa Thanh Nhã nàng cũng chỉ vì bảo vệ mệnh của mình. Về
phần nam nhân này… Nàng nâng mắt nhìn lên, mọi ôn nhu dồn vào Hiên Viên
Triệt. – Hoàng thượng, Nhã nhi sợ là phải xin lỗi người!
Nàng chỉ là một công cụ, một thứ công cụ
có thể giúp cho Hiên Viên Triệt bước tới chiến thắng. Nàng không oán
trời trách đất, cũng không ai thán mệnh mình còn bạc hơn so với giấy. So với việc chờ đợi một kẻ vĩnh viễn không có tình thương như hắn thì chi
bằng dựa vào sức mình cứu mình.
Nếu đã không phải của ngươi thì ngươi
cũng không chiếm được, con đường ngươi đi đạp lên bao xác người, thi thể giải khắp vương tọa, chỗ ngồi đó không thể nào dễ dàng giữ vững chắc
được.
Còn nàng, cũng không muốn mình bị kẻ khác lợi dụng, sau khi biến thành một đống xương trắng thì lại làm tấm lót
đường cho người đời rèm pha!
…
Tô Vân Phong không cảm thấy bất ngờ đối
với sự xuất hiện của Hoa Thanh Nhã, hắn coi đó như một chuyện theo lý
thường sẽ phát sinh.
- Nhã quý phi. – hắn ngồi bên bàn im lặng lật mấy chiếu thư đã sớm xem qua không dưới chục lần. Thản
nhiên nói một câu rồi hắn lại tiếp tục xem thư.
- Vương gia. Khó có cơ hội được gặp mặt vương gia, sao ngay cả một cái nhìn cũng không có.
- Ta đúng là hoàng tộc nhưng quý
phi là người trong hậu cung của hoàng thượng. Nếu người và ta gặp mặt
thân thiết thì hình như vi phạm vào lế pháp; còn nếu thường xuyên nói
chuyện với nhau thì nhất định sẽ khiến người ta rèm pha lắm điều. – lời
nói cũng lạnh nhạt như vẻ mặt của hắn khiến cho Hoa Thanh Nhã sửng sốt.
- Nếu đổi lại là Mị Nô thì chắc vương gia sẽ không nói như vậy?
Tô Vân Phong buông quyển sách trên tay
xuống, rốt cuộc cùng ngước nhìn nàng. Trong đôi mắt ôn hòa đó tìm không
ra tí gợn sóng, chỉ vân đạm phong khinh.
- Quý phi nương nương, hảo ý của
người Tô Vân Phong đây xin lĩnh. Nhưng cho dù có bao kẻ tương tự cũng
không thể thay thế được nàng. Vả lại cũng không thể nói là giống hay
không giống Mị Nô, những lời đó có thể xem là phạm thượng. Nếu nói đến
mức độ tương tự thì bản thân Tô Vân Phong thấy nương nương và Mị Nô
giống nhau tới kỳ lạ.
- Bản cung là cô cô của nàng.
Tô Vân Phong ngạc nhiên:
- Không nên nói với ta, ta cũng
không thích biết quá nhiều bí mật. Giữ bí mật cho người khác chính là
chuyện khó khăn nhất, người nói có đúng không nương nương?
Cô cô? Người cô cô duy nhất của nàng
chính là Thái Hậu Thiên Nhật trong hậu cung Đại Nguyệt, vả lại người nữ
tử này có dung mạo khá giống với nàng.. Nếu đúng như lời nàng ta nói thì chẳng phải Lan Lăng sắp lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng ư?!
- Bí mật lớn nhất của ta cũng đã
nói cho vương gia biết, nên ngài cũng nên yên tâm đối với ta. – Hoa
Thanh Nhã vươn tay, đánh rớt toàn bộ thư trước mặt Tô Vân Phong khiến
hắn phải đối diện với chính mình.
Hắn im lặng, lạnh nhạt, lời nói vừa rồi tuy chỉ mới tạo ra chút hiệu quả nhưng vẫn không thể khiến tâm hắn đảo loạn.
- Cho người đứng phía sau người
đến nói chuyện với ta đi. Nương nương nên an tâm hầu hạ hoàng thượng, Tô Vân Phong nhất định sẽ quên hết những gì vừa nghe được. Nữ tử tốt nhất
không nên lâm vào vòng lốc xoáy này. – chậm rãi nói xong, hắn cúi xuống
thong thả nhặt mấy cuốn thư, biểu cảm bình tĩnh như vừa rồi không hề
phát sinh chuyện gì.
Nữ tử tốt nhất không nên lâm vào vòng lốc xoáy này! Một câu đơn giản của hắn làm Hoa Thanh Nhã ngây ra một hồi.
Trước tới nay, vô luận là nàng tự nguyện hay bị ép buộc thì đã lún quá
sâu vào chuyện đó nhưng chưa từng có một ai nói với nàng những lời này,
chưa một ai nói rằng nàng nên tránh xa mới tốt!
- Tô Vân Phong, ta phải làm thế
nào thì mới có thể thoát khỏi vòng lốc đó?! – nàng ngồi đối diện với
hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh không sợn sóng kia rồi nói lời nửa thật nửa giả.