- Đợi chút. – bên ngoài sơn động
có người nhẹ nhàng cười lên tiếng ngăn cản Cảnh Dạ Lan. Theo đó, bóng
người chầm chậm tiến vào, nụ cười mị hoặc kia giơ lên.
Cảnh Dạ Lan lạnh lùng nhìn rồi nói:
- Làm sao ngươi biết ta ở trong
này? – khi nói chuyện, nàng lơ đãng nhìn về phía sau người tới và một
tia thất vọng lướt nhanh qua trong mắt.
Hắn không có tới…
- Nếu vương phi không xuất hiện
thì sao ta có thể tìm được người. – Vô Ngân xem xét bốn phía, cười hì hì nói. Ánh mắt y dừng lại trên người Tô Tĩnh Uyển không khỏi mị lên.
- Tìm ta làm cái gì? Không phải
việc ngươi mượn tay ta để làm đã kết thúc tốt đẹp rồi sao. = Cảnh Dạ Lan chậm rãi đứng lên, tà nghễ liếc nhìn Vô Ngân một cái. Dù tâm tư của y
có bị người khác vạch trần thì y vẫn cười mê người như vậy.
- Vương phi cần gì nói như vậy,
ta nghĩ vương phi cũng muốn biết ai là người đứng sau bức màn thao túng
này. Vậy nên Vô Ngân mới dùng chút tiểu kỹ xảo trước mặt người, cũng
không có tính là quá.
Ngay từ đầu y đã đoán được nữ tử bên cạnh Lâm Tông Càng nhất định có quan hệ gì đó với bọn y. Hơn nữa, thủ pháp
hành động của nàng khiến Vô Ngân cảm thấy khá quen thuộc nên y đoán mục
đích của nàng ta là hướng tới Khanh Trần và vương phi. Có điều, muốn
nàng ta tự động xuất hiện vẫn phải dùng một ít thủ đoạn.
Khanh Trần luôn lo lắng cho thân thể của
Cảnh Dạ Lan nhưng lại không có nói cho nàng biết. Còn Cảnh Dạ Lan, tuy
nàng mạnh miệng cái gì cũng không hỏi không nói nhiều nhưng trong lòng
thực ra rất nhớ thương hắn. Thân thể nàng không khỏe, với đủ loại bệnh
trạng nhìn như giống mang thai mặc dù không bắt mạch được chính xác. Có
điều, theo y thì Cảnh Dạ Lan là một người dám ra tay hành sự!
Tiểu kỹ xảo! Cảnh Dạ Lan cười lạnh nhạt:
- Đúng vậy, ngươi đã sớm muốn lấy ta làm mồi nhử khiến cho người phía sau bức màn mắc câu. Nhưng chỉ sợ
ngươi không ngờ được, người ra tay với ta lại là Thu Thủy.
- Quả thật không ngờ sẽ là nàng
ấy, thậm chí ta còn đoán người phía sau là Tô Tĩnh Uyển. Tuy rằng các
nàng có những suy nghĩ bất đồng nhưng một khi liên quan tới ngươi và đứa nhỏ của Khanh Trần thì các nàng sao có thể ngồi yên được! – nói tới
đây, Vô Ngân quay sang nhìn Tô Tĩnh Uyển, miệng cong cong nở nụ cười. –
Sườn phi nương nương, ngươi nói có đúng không?
- Cũng chỉ có người nghĩ ra được. Bởi vì ngươi không giống ai cho nên so với ai khác ngươi đều nhìn thấu
triệt và cũng chỉ có người mới có thể ở chung với Hiên Viên Khanh Trần
nhiều năm như vậy. Đều là những kẻ lãnh huyết vô tình!
Đôi mắt yêu mị của nàng nhìn y đầy đùa
cợt, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng thâm sâu, dần dần tiếng cười
lớn thêm khiến khuôn mặt vốn tái nhợt bệnh tật không chút máu vì kích
động mà đỏ ửng.
Đôi mắt Vô Ngân dường như có thể thấu
hiểu nhân tâm, toàn bộ những điều y đoán đều không sai biệt. Nàng tính
toán từng chút, hành động cẩn mật nhưng cuối cùng vẫn bị y nhìn thấu.
- Từ ngày ta biết ngươi thì ta đã là một kẻ lãnh huyết vô tình, chẳng lẽ ngươi đã quên! – Vô Ngân cười
như đứa trẻ cứ như những lời Tô Tĩnh Uyển nói là đang khen ngợi chứ
không phải chửi mắng, thậm chí còn có chút hưởng thụ, nhân tiện giải
thích thêm.
- Sao, ngươi còn chưa nghĩ ra
thuốc giải mới?! – Tô Tĩnh Uyển liếc Vô Ngân. Vô Ngân không làm chuyện
gì mà không có lợi cho mình, đúng lúc y tìm tới ngăn cản Cảnh Dạ Lan
giết nàng thì nhất định là có gì chuyện gì đó cần nàng. Nghĩ vậy, một nụ cười đắc ý dạng khai. – Vô Ngân ngươi cũng có một ngày đi cầu người
khác sao? Ha ha ha ha~~
- Quả thực là chưa có! – Vô Ngân
thực tâm nói. – Vừa rồi ta còn nghĩ là không nên ngăn cản vương phi giết ngươi! – dường như y đang mâu thuẫn, trên mặt ẩn hiện sự ảo não.
- Ta sẽ không nói cho ngươi biết, đừng mơ tưởng! – nàng ngừng cười, đột nhiên mở bừng hai mắt đầy oán hận nhìn Vô Ngân. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Vô Ngân phỏng chừng đã
chết trăm ngàn hồi rồi!
- Ta biết độc dược lúc trước chỉ
có ngươi biết cách phối chế, nhưng chắc ngươi cũng không dự đoán được là sẽ tính sai. Tĩnh Uyển, ngươi cũng nên biết con người của ta có một
thói quen không tốt lắm, khi chưa rõ chuyện gì thì ta sẽ không vội vàng
kết luận, ngươi đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của ta, dĩ nhiên ta không thể
buông tha cho cơ tốt hội này! – nói xong, y nâng Tô Tĩnh Uyển đứng lên.
Cảnh Dạ Lan lập tức ngăn trước mặt y:
- Nàng là của ta! – tâm tư Vô
Ngân không ai đoán được, mặc kệ những lời Tô Tĩnh Uyển nói khi nãy là
thật hay giả thì nàng cũng không thể giao nàng ta cho Vô Ngân được.
- Ta biết, ta chỉ mượn một chút.
Lúc nàng đi như thế nào thì ta nhất định sẽ để nàng còn nguyên vẹn giao
lại cho vương phi, được chứ!? – y vươn tay, nhẹ giọng nói với Tô Tĩnh
Uyển. – Ngươi quyết định đi, là đi theo ta hay để Khanh Trần xử lý
ngươi?
- Ta nói rồi, nàng là của ta, ai cũng không có quyền mang nàng đi!
- Vương phi, người muốn ta buông
tha cho Lâm Tông Càng vì người không muốn Thu Thủy chết. Mệnh của nàng
là do người cấp, dĩ nhiên ta không thể động nhưng Tô Tĩnh Uyển là người
cùng sư môn với ta, theo lý thì ta có thể xử trí. Cho dù vương phi có
đồng ý với Tô Vân Phong điều gì cũng không thể ngăn cản ta. Không tin
thì vương phi có thể thử xem. – y nói thong thả mà kiên định muốn lúc
này mang Tô Tĩnh Uyển đi; khẩu khí không chấp nhận nửa điểm thương
lượng. Vẫn là nụ cười như thường song mang cho người ta cảm giác áp bức
vô hình.
- Đợi chút, ta đi theo ngươi! – Tô Tĩnh Uyển đột nhiên lên tiếng.
- Nghĩ thông suốt rồi?! – Vô Ngân hài lòng với lựa chọn của nàng ta.
- Ngươi không sợ ta nói lung tung làm ra giải dược độc chết nữ nhân này! – Tô Tĩnh Uyển tà tà trừng mắt
nhìn Cảnh Dạ Lan liếc xéo.
- Dù sao thì ai cũng không biết
được kết quả, chi bằng cứ thử xem. Chính là nếu nàng vì thế mà chết thì
cũng không hợp với tâm nguyện của ngươi. Phỏng chừng tâm Khanh Trần khi
đó cũng như tro tàn, ngẫm lại thì người đắc ý nhất nói không chừng chính là ngươi! – y bình thản nói rồi kéo Tô Tĩnh Uyển tới bên người. – Vương phi, người cũng nên biết thời gian của mình không còn nhiều lắm. Hắn
đang ở dưới chân núi, về phần người muốn đi hay ở thì đó là chuyện của
các ngươi. Miễn cho ta cáo lui trước, vừa rồi bất kính, đắc tội rồi!
Nói xong, y mang theo Tô Tĩnh Uyển rời
đi, chỉ để lại Cảnh Dạ Lan còn ngơ ngác nhìn xuống núi. Đúng vậy, thời
gian của nàng không còn nhiều lắm…