Ngoài cửa sổ, ánh mặt
trời ấm áp chiếu rọi vào trước điện Mộ Nguyệt cung, bên trong điện vẫn
tràn ngập ánh nến như trước làm mất đi vẻ đẹp tươi sáng tự nhiên của
những bông hoa hải đường. Cửa sổ bị gió nhẹ nhàng lay động tựa như vệt
máu khô khốc đỏ sậm khiến người ta hít thở không thông.
Cánh tay hồng nõn như cánh hoa sen của Tĩnh Uyễn vươn ra từ trong duy trướng, song màu hồng đó trông hết sức tái nhợt.
- Quận chúa, mời người dùng bữa. – cung nữ hầu hạ bên ngoài nhẹ nhàng lên tiếng gọi nàng, không dám đi lên.
Một tiếng nói dịu nhẹ truyền ra từ duy trướng:
- Thanh nhi thế nào rồi? – thị nữ của
nàng chẳng được tích sự gì, không những không lên mặt được mà còn bị Hoa Mị Nô đá cho một cước gãy xương đùi. Nhưng thật ra nàng cũng không ngờ
tới, nữ nhân này không thể xem thường được. Tĩnh Uyển hừ lạnh một tiếng.
- Đại phu nói thân thể Thanh nhi đều tốt, chỉ là, chỉ là…. – nghe tiếng cười lạnh của nàng mà thân mình thị nữ
bên cạnh phát run. Chủ tử của các nàng trước giờ chưa từng chịu thua
thiệt, đau đớn cái gì, còn không biết sẽ làm thế nào để trách phạt hạ
nhân các nàng đâu.
- Chỉ là cái gì? – Tĩnh Uyển nhấc màn che lên, uất giận nhìn chằm chằm tì nữ.
- Xương đùi bị gãy chỉ còn lành lặn chừng nửa tấc, sau này e là không đi lại được nữa. – giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Phế? Thật đáng tiếc, dù sao đó cũng là một tên nô tài thân tín, trung thành.
- Nói với bọn họ, phải làm sạch sẽ một
chút,đừng để cho người nào thấy. – đồ vô dụng, dù có trung thành mấy thì vẫn có kết cục này mà thôi.
- Dạ!
- Hoa Mị Nô ở nơi đó, ngươi làm như thế
nào rồi? – nàng chậm rãi đứng dậy, chân trần dẫm nát một đóa hoa. Dưới
chân vang lên tiếng bông hoa khô héo bị nghiền nát bấy.
Sắc mặt thị nữ đại biến, phịch một tiếng, liền quỳ gối trước mặt nàng, run run như cầy sấy.
- Nô tỳ hành sự bất lực, nơi ở của nàng
hiện vẫn chưa đắc thủ. Vương gia quản giáo rất chặt, ngày đêm đều ở
chung với nàng cho nên… – nói cùng chưa kịp nói xong, thị nữ vội vàng
bụm miệng lại, tay chân vung loạn xạ lết tới dưới chân Tĩnh Uyển. – Quận chúa khai ân, quận chúa khai ân…
Lời còn chưa dứt thì có vài hạ nhân từ
bên ngoài chạy vào lôi nàng ta ra ngoài, tiếng cầu xin dần dần xa xôi,
giọng khản cả đi, Tĩnh Uyển chỉ khẽ nhíu mày.
Ngày đêm bên nhau? Hiên Viên Khanh Trần,
ta muốn cược xem liệu người có thể quấn quít, hứng thú với nàng tới khi
nào. Trong gương đồng, trên dung nhân quyến rũ tôn quý của Tĩnh Uyển
hiện lên mọt nụ cười câu hồn.
Ta, Tô Tĩnh Uyển mới là người quan trọng
nhất của ngươi, ta so với nàng còn tốt hơn gấp trăm lần. Không có ta thì ngươi muốn giữ cũng không thể giữ được những thứ mà ngươi đang nắm
trong tay, ngươi nên biết như vậy, Khanh Trần!
- Hiên Viên Khanh Trần, ngươi đúng là đồ
chết bầm! – trong Ngọc Thần cung, sau khi Cảnh Dạ Lan tỉnh dậy thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi hét lên. Hắn cư nhiên nghĩ ra một cách là
đem nhốt nàng lại ư?!
- Tiểu thư, người đừng như vậy, nếu bị
người ta mách với vương gia thì người lại bị vương gia… – Tiểu Khả vội
vàng che miệng nàng, dùng sức phe phẩy đầu, khuyên bảo.
Bão, đấy chính là cách tàn phá thể xác và tinh thần nàng, còn lớn hơn cả bão tố nữa!
Trên cổ chân trắng ngọc, một sợi dây xích to bằng hai ngón tay quấn lấy, một đầu ghim chặt vào một chiếc khóa sắt ngay trên đầu giường nàng, chiều dài vừa đủ để nàng hoạt động trong
phòng.
Ngươi nghĩ làm như vậy là có thể bắt nhốt Cảnh Dạ Lan ta! Nàng cẩn thận nâng chiếc xích lên xem xét, nắm tay siết lại thành quyền.