Máu từ ngực chảy trào xuống, thấm ướt quần áo màu đen. Ngũ quan Hiên Viên
Khanh Trần lạnh như tạc từ băng hàn, hai mắt trừng lớn hờ hững nhìn Thu
Thủy đang ngơ ngác.
Lúc trước, ta bị người đả thương một kiếm, ngươi không màng nguy hiểm cứu
ta, ta ghi tạc trong lòng nhiều năm qua. Ta từng hứa với ngươi, nêếu
Hiên Viên Khanh Trần ta không chết, còn sống mà rời khỏi Tây Sở thì nhất định sẽ dùng hết mọi khả năng chữa khỏi căn bệnh trời sinh của ngươi,
cho ngươi cuộc sống như người bình thường. Thu Thủy ta không gạt ngươi,
ta cũng đã làm đươc. Nhưng trừ điều đó ra, ngươi muốn gì ta đều không
thể cho ngươi. Hiện tại, chắc ngươi nghĩ những gì ta nói là vì Cảnh Dạ
Lan mà gạt bỏ ngươi, nhưng ta nhất định phải nói rõ ràng.
Lời nói đạm mạc, nhẹ nhàng, vết thương trên ngực không ngừng đau buốt. Mơ
hồ, hắn nhớ tới bộ dáng Cảnh Lan mỗi khi đau đớn rồi luống cuống gọi tên hắn.. nỗi đau trong lòng dâng Iên khiến hít thở không thông.
- Ngươi giống một người, không phải dung nhan mà là cảm giác. - nói tới
đây trong mắt Hiên Viên Khanh Trần ánh lên tia ôn nhu. – Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã ngạc nhiên bởi đôi mắt tinh thuần không nhiễm tạp sắc, rất giống nàng. Luôn thích đi theo sau ta, tin tưởng ta một cách
tuyệt đối không lý do và luôn ỷ lại vào ta. Nhưng ngươi không phải nàng! Đối với ngươi, ta không có hận ngược lại còn có thể ở chung thoải mái. Ở cùng ngươi, ta có thể gỡ bỏ chiếc mặt nạ, không cần ngụy trang. Ngươi
và Vô Ngân là những người ta không bao giờ phòng bị, giống như người
thân trong gia đình vậy. Còn Cảnh Lan thì khác, ta đã sớm đem mạng của
mình và nàng kết chung một chỗ. Ngươi làm bị thương nàng, là muốn lấy
mạng của ta, Hiên Viên Khanh Trần ta không dễ biến thành một người dễ
dàng bị người ta uy hiếp!
Hắn nâng tay rịt vết thương lại, trái tim rõ rang đang nhảy lên; đặc biệt,
mỗi khi nhắc tới Cảnh Lan thì nó lại càng đập nhanh hơn:
- Cám ơn ngươi nhiều năm chịu làm bạn với ta. Hôm nay, một kiếm này là ta trả lại cho ngươi; ta và ngươi không còn thiếu nợ gì. Tư giờ trở đi, ta sẽ không giữ chút tình cảm gì với ngươi nữa, tới thời điểm cần thiết,
ta cũng sẽ giết ngươi!
Lời nói đả thương người xuất ra từ miệng ôn nhu. Hiên Viên Khanh Trần chậm
rãi nói, gằn từng tiếng rõ ràng, như vạn tiễn xuyên qua tim Thu Thủy
khiến nó vỡ nát.
Không lưu tình mà giết nàng! Không lưu tình...
Thân thể Thu Thủy loạng choạng một hồi, vì sao mọi thứ lại biến thành thế
này? Dần dần nàng cũng thấu hiểu được tâm tình của Tô Tĩnh Uyển. Nàng
không phải Tô Tĩnh Uyển, nàng không chiếm được lời hứa hẹn của Hiên Viên Khanh Trần. Thậm chí, để có thể sống khỏe mạnh thì nàng cũng phải chiếm dụng tính mạng của Cảnh Dạ Lan và đứa nhỏ của nàng ấy. Lúc này đây nghe những lời tuyệt tình của hắn khiến cho lòng nàng đau như bị vu oan.
Nàng đã hiểu, từ đầu tới cuối nàng cũng chỉ là vật phẩm thay thế của nữ tử
kia, thậm chí bao năm làm bạn bên cạnh song trong lòng hắn lại nhìn nàng thành người khác.
- Ca ca, ta thật sự rất hận nàng. Ta chưa từng hận ai quá mãnh liệt, cũng chưa từng yêu ai quá sâu sắc.. Đều vì huynh, tất cả đều vì huynh! – dù
mắt nàng cay xè nhưng không hề thấy nước mắt rơi xuống. Thì ra, khi tâm
chết lặng thì nước mắt cũng chẳng còn để khóc.
Hiên Viên Khanh Trần nhíu chặt mày trong đáy mắt đã không còn nhìn thấy một
tia ấm áp. Hắn làm sao không biết, hắn từng hận Cảnh Lan mãnh liệt như
vậy mỗi một khắc đều nghĩ cách làm cho nàng nhận hết mọi tra tấn. Đến
cuối cùng hắn phát hiện ra, nàng không phải là nàng, chỉ là dung nhan
giống nhau còn hồn phách hoàn toàn bất đồng. Khốn khổ là, hắn đã hãm vào quá sâu, không thể nào thoát ra được!
Làm sao hắn không hiểu cảm giác cầu mà không được!? Hắn dùng đủ mọi biện
pháp để giữ nàng bên người, chỉ để được nhìn nàng mỗi ngày biết nàng
mạnh khỏe là đủ! Ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này cũng bị kẻ khác phá nát mỗi khi hắn sắp có được!
- Không sao, ngươi yêu cũng được, hận cũng được. Một mình ta chấp nhận
hết, nhưng ngươi không được động tới nàng. Mọi báo ứng, oán hận cứ nhằm
vào ta đây cho dù ta có vào quan tài hay xuống địa ngục thì cũng phải
bảo trụ an nguy của nàng!
Ánh nên tắt lịm, chút ánh sáng phía chân trời đang trườn lên sườn núi rọi
vào khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của Hiên Viên Khanh Trần rồi dần rút
đi trong bóng đêm mập mờ.
- Được, ca ca, hôm nay huynh đã hoàn trả món nợ kia thì Thu Thủy ta và
huynh từ nay không còn liên quan gì nữa. - giọng nói đều đều cũng không
kém phần kiên định; đôi mắt giương lên bình tĩnh không gợn sóng, nếu
nhìn kỹ sẽ phát hiện nó không khác gì tro tàn, không chút ánh sáng. -
Cũng cảm ơn huynh đã chiếu cố ta nhiều năm, giúp cho ta có một cuộc sống như người bình thường. Cho dù huynh có hối hận vì lúc trước dùng nàng
làm thuốc thí nghiệm cứu ta thì trong lòng ta vẫn thực cảm kích và hạnh
phúc vì tất cả những gì huynh làm cho ta.
Hành lễ xong, nàng đứng dậy rồi lập tức rời đi không hề lưu luyến. Lại một
lần nữa nàng bị vứt bỏ một cách vô tình; cũng giống như tình cảnh nhiều
năm trước. Chỉ là, không còn có đôi tay ấm áp, to lớn đỡ lấy nàng và
giọng nói dịu dàng, kiên định: "Thu Thủy ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh
muội, bảo vệ muộỉ!"
Hu hu hu ~~~ Nàng chạy nhanh một đường, tay bịt chặt miệng. Là ai trước kia đã hứa hẹn kiên định?
Một tiếng thở dài rất nhẹ truyền đến, Vô Ngân không biết xuất hiện từ lúc nào.
- Ngươi lại làm gì rồi! - y lắc đầu, bước tới bên cạnh Hiên Viên Khanh
Trần. - Ta vốn không nên xen vào chuyện của các ngươi nhưng nếu hôm nay
ngươi dùng bộ dạng này để gặp Lâm Tông Càng thì ta nhất định phải chuẩn
bị tốt để nhặt xác ngươi rồi!
- Ta tốt lắm, ngươi cứ theo những gì ta nói mà làm, về phần chuyện khác...
Hiên Viên Khanh Trần hụt hơi không thể nói hết câu. Hắn thật không ngờ, cuối cùng thì người phản bội hắn lại là Thu Thủy thân cận với hắn nhất.
Nhưng nghe được tin Cảnh Lan vẫn còn sống bình yên và đứa nhỏ trong bụng nàng cũng được bình an thì trong Hiên Viên Khanh Trần một lần nữa dấy
lên hy vọng và động lực.
Đem thiên địa lật hết lên, hắn không tin là không tìm thấy các nàng!
Tại chỗ tối, một thân ảnh mảnh khảnh đứng đó đã lâu và cũng nghe được rõ
ràng buổi nói chuyện trong quân trướng khi nãy. Từ trong sơn cốc thoát
ra, nàng an trí Tô Tĩnh Uyển cẩn thận rồi tính toán không biết nên đi
đâu. Lúc này nếu muốn rời khỏi Hiên Viên Khanh Trần thì đúng là cơ hội
tốt nhất, song nàng cũng không biết nên làm sao. Đúng lúc nàng ý thức
được bản thân không thể nào quyết định thì đột nhiên phát hiện bất tií
bất giác nàng đã đi tới đây rồi.
Thì ra, nàng đã sớm lựa chọn! Cảnh Dạ Lan bất giác mỉm cười, trong đáy mắt đồng thời nổi lên tầng tầng ôn nhu, hạnh phúc.