Nàng chưa có ăn thứ gì, nôn nửa ngày trời cũng chỉ ra ít nước vừa mới uống vào. Người cong gập lại, lúc này trông nàng thật chật vật; khi
ngừng nôn khan, Cảnh Dạ Lan thở dốc một hồi lâu mới từ từ đứng dậy. Nàng bình tĩnh nâng mắt, đối diện với đôi con ngươi trong như nước của Vô
Ngân. Đôi mắt đó thâm thúy như u đàm, xinh đẹp yêu dã nhưng cũng lạnh
lẽo vô cùng.
- Vương phi, tốt hơn nên để ta bắt mạch cho người đi. – y nói nhưng không bước tới gần Cảnh Dạ Lan.
- Không cần. – nàng lau khóe miệng sạch sẽ, chậm rãi nói.
Cả người vô lực tựa vào tháp thượng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở trông rất
mệt mỏi. Mấy ngón tay mảnh khảnh vẫn gắt gao túm chặt phía bụng, song
không làm giảm đi đau đớn.
- Vương phi. – bên tai là giọng nói của Vô Ngân, Cảnh Dạ
Lan theo bản năng mở mắt nhìn lên thì thấy trên tay y là một chén trà
nóng. – Uống vào chắc sẽ thoải mái hơn.
- Cảm ơn! – Cảnh Dạ Lan nhẹ nhàng gật đầu, nhận chén trà
rồi uống từng ngụm từng ngụm. Dòng nước nóng theo thực quản chảy xuống,
hơi ấm dần bao phủ dạ dày tạm thời giảm bớt cảm giác khó chịu khi nãy.
- Thứ Vô Ngân vô lễ, vẫn là mong vương phi để cho ta chẩn
trị. – đôi mắt cười hấp háy, nói xong, cổ tay y chớp động, nhanh chóng
vươn tới cổ tay Cảnh Dạ Lan.
- Đừng chạm vào ta! – Cảnh Dạ Lan nhíu mày chán ghét. Ngón
tay trong ống tay khẽ chuyển, cây trâm chảy xuống, nháy mắt được nàng
bắt lấy, nhắm ngay bàn tay Vô Ngân đang vươn tới, không khách khí đâm
xuống.
- Chỉ là muốn xem bệnh cho vương phi, cần gì phải tức giận. – Vô Ngân thấy thế tới của nàng ào ạt song không có ý né tránh; đúng
lúc châm đâm xuống y liền buông tay.
- Ta đã nói không có chuyện gì. Vô Ngân ngươi tưởng là hiểu được ta hả?! – mặt Cảnh Dạ Lan không chút thay đổi nhìn thẳng vào Vô
Ngân. – Chỉ là bụng ta đau, không có chuyện gì khác. Ngươi là đại phu,
dù ta có giấu diếm cũng không thể gạt được ngươi. Ngươi đang hoài nghi
ta có thai, phải không? Nhưng bản thân ngươi cũng hiểu rõ tình trạng của cơ thể ta lúc này hơn bất kỳ một ai khác. Ta sẽ không thể có đứa nhỏ,
đó chính là thứ do các ngươi ban tặng!
Mọi chuyện đã trôi qua rất lâu rồi, Cảnh Dạ Lan cùng từng nghĩ thời
điểm mình nói ra những lời này sẽ không còn cảm thấy khổ sở, khó khăn
nữa. Làm sao biết được, hiện tại, mỗi một chữ nói ra đều nặng nề như
muốn cướp đi hô hấp của nàng!
Thì ra, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương nhưng không có cách nào làm cho vết thương khép lại!
- Thứ cho Vô Ngân vô lễ đã làm vương phi tức giận nhưng e
là vương phi vẫn chưa hiểu hết được mọi chuyện. Lúc trước Vô Ngân từng
nói với Khanh Trần rằng, thân mình vương phi khó có thể thụ thai chứ
không nói rằng không thể có thai. Có điều, việc này rất nguy hiểm. Nói
cách khác, nguy hiểm luôn luôn tồn tại và đồng hành với người và cả đứa
nhỏ.
- Giờ nói chuyện đó thì có ích gì. Con của ta sớm đã không
còn, ngày cả bản thân ta sau này sẽ như thế nào cũng không biết được! –
Cảnh Dạ Lan lạnh lùng cười, khóe môi dẫn theo nụ cười miễn cưỡng, đầy
trào phúng.
- Cũng đúng. Mọi chuyện từ nay về sau không ai nói chính
xác được. Nếu vương phi đã nói không có chuyện gì thì Vô Ngân xin cáo
lui. Khanh Trần cũng có thể buông tâm để tới tiệc chiêu đãi của Lâm Tông Càng rồi! – trên mặt Vô Ngân vẫn là ý cười hòa bình bất biến, sau khi
cung kính hành lễ liền yên lặng lui ra.
Đêm khuya, Cảnh Dạ Lan không hề ngủ. Trong bóng đêm yên tĩnh, nàng
cẩn thận lắng nghe được bên ngoài quân trướng phát ra những tiếng vang.
Tính toán thời gian thì nàng đoán vài canh giờ nữa chính là thời khắc
Hiên Viên Khanh Trần xuất phát. Đến giờ hắn vẫn chưa xuất hiện trước mặt nàng.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, nàng có thể cảm nhận được tiếng bước chân
quen thuộc. Trái tim Cảnh Dạ Lan cũng theo đó mà nhảy loạn lên. Nàng
nhắm nghiền mắt, nằm nghiêng người ngủ, tiếng hít thở đều đều vang lên.
Sau vài tiếng quần áo sột soạt, bên giường chợt đè nặng xuống. Hiên
Viên Khanh Trần tận lực tránh việc gây ra tiếng động đánh thức nàng. Hắn chăm chú nhìn nàng đưa lưng về phía mình say ngủ, khoảng cách hai người gần trong gang tấc nhưng hắn chỉ có thể lưu luyến ngắm nhìn tấm lưng
gầy nhỏ của nàng từ phía sau.
Khẽ cúi người, hắn áp sát gò má nàng, hơi thở ấm áp mà Cảnh Dạ Lan
quen thuộc từ từ lan tỏa bên vành tai. Hiên Viên Khanh Trần áp mặt vào
cổ nàng, cố thu lấy mùi hương tự nhiên, sau một hồi lâu mới chịu ngẩng
đầu lên.
Cảnh Dạ Lan không hề nhúc nhích, tiếp tục bảo trì tư thế say ngủ làm
như không biết chút gì. Vừa rồi, hắn kề rất gần, hơi thở ấm nóng thổi
vào cổ nàng gây ra một trận tê ngứa làm nàng suýt thì mở mắt. Hàng mi
dày cong như cánh bướm khẽ run run mất tự nhiên, thiếu chút nữa làm lộ
sơ hở.
Hiên Viên Khanh Trần nâng tay muốn vuốt ve khuôn mặt nàng nhưng nghĩ
nghĩ một chút lại thôi. Cuối cùng, hắn chọn cách hôn xuống mái tóc dài
xõa tung của nàng, miệng phát ra tiếng thở dài thật nhẹ; bao nhiêu tình
cảm, kích động đều bị hắn kiềm chế, nén xuống trong lòng. Thương tiếc
nhìn người đang say ngủ hơn nửa ngày, hắn mới lặng lẽ rời đi giống như
lúc bước vào.
Mãi tới khi nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Cảnh Dạ Lan mới
từ từ mở mắt. Nàng naag tay, vuốt ve bên tai, dường như ở đó vẫn còn lưu lại hơi thở ấm áp của hắn.
Aizzz ~~~
Sau một tiếng thở dài nhẹ hẫng, nàng không thể ngủ thêm nữa, đành
đứng lên. Rón ra rón rén bước xuống giường, Cảnh Dạ Lan nhấc tấm rèm của quân trướng lên, quan sát thấy cách đó không xa có nhiều điểm sáng do
đốt đuốc. Tối nay, màn đêm trong trẻo tới kỳ lạ, Cảnh Dạ Lan lặng người
nhìn thân ảnh màu đen thân thuộc đứng giữa một đoàn người.
Ngồi trên Mặc Câu, hắn liếc mắt nhìn khắp, trường bào như màn đêm u
ám bị gió thổi tung bật ra tiếng phần phật. Ánh mắt sắc bén hình như cảm nhận được cái gì đó liền quét về phía Cảnh Dạ Lan đứng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ dần dần gợi lên ý cười, nháy mắt khiến trái
tim vốn không yên phận của Cảnh Dạ Lan càng thêm dồn dập, hai má nóng
phừng phừng.
Thấy rồi sao? Cảnh Dạ Lan cũng lười né tránh, tiếp tục nhấc cao một
góc mành che để nhìn hắn. Con ngươi linh động vẫn luôn đuổi theo nhất cử nhất động của Hiên Viên Khanh Trần.
Hiên Viên Khanh Trần cầm lên chiếc mặt nạ, đeo vào làm che đi khuôn
mặt. Dưới ánh lửa, chiếc mặt nạ quỷ dị trông thật dữ tợn, chỉ có đôi con ngươi yêu dị kia còn mang theo ý cười ôn nhu.
Cảnh Lan, Cảnh Lan…
Đôi môi mỏng của hắn hơi hơi khép mở, vài tiếng phát ra, nhưng âm thanh quá nhỏ, dường như chỉ có mình hắn mới nghe được!
Rốt cuộc, hắn quay mặt đi, thúc hông Mặc Câu lao đi! Một thoáng nhìn
cuối cùng, hình ảnh lưu lại trong mắt Cảnh Dạ Lan chính là ánh mắt nhu
tình mà mê say của hắn.