Thu Thủy chỉ im lặng nghe song không nói một lời nào, nàng cố dùng sức ôm lấy hai bờ vai gầy gò của mình.
- Được rồi, được rồi, muội không cần lo lắng quá. Dù gì cũng có ta ở đây, muội sẽ không có chuyện gì đâu.
Tô Tĩnh Uyển an ủi Thu Thủy. Tuy nàng ta không còn là người quan
trọng nhất đối với Khanh Trần, nhưng nhiều năm sống chung thì nàng cũng
nhìn ra được, Hiên Viên Khanh Trần đối với Thu Thủy vẫn có một thứ tình
cảm thân thiết. Từ nhỏ tới lớn, những lúc hắn đối diện với Thu Thủy
chính là thời điểm hắn nở những nụ cười dịu dàng khó có được nhất.
Người không hiểu thế sự thường rất dễ để khống chế. Thu Thủy là nữ
tử, lại được Hiên Viên Khanh Trần che chở bao nhiêu năm nay nên đã tạo
thành một thói quen cho nàng ta. Nàng ta vốn là một người đơn thuần, một khi thói quen bị người nào đó phá hư thì trong lòng sẽ không còn bình
tĩnh vốn có nữa.
- Khi nào thì chúng ta mới có thể đến chỗ ca ca? – sau nửa ngày trầm mặc, Thu Thủy ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi.
- Rất nhanh thôi. Có điều… – Tô Tĩnh Uyển hạ mi mắt, nửa câu sau không nói ra hết.
- Có điều cái gì?
- Cũng không có gì. Chỉ là về sau không còn nhìn thấy muội
nữa nên.. ta có chút thương tâm. – giọng Tô Tĩnh Uyển ảm đạm vô cùng,
khóe mắt cũng hơi đỏ lên.
- Tỷ không cùng quay về ư? Làm sao vậy Tĩnh Uyển tỷ tỷ?
- Ta đã bị Khanh Trần viết một hưu thư, không còn là người
của Bắc An vương phủ nữa. – bình ổn lại giọng điệu, nàng thản nhiên nói, nước mắt ức chế không được hạ xuống.
- Ca ca là vì vương phi tỷ tỷ nên mới…
- Quên đi, vương phi không chấp nhận được ta.. Vả lại, ta
cũng chỉ là sườn phi, trước sau gì vẫn cứ thua kém nàng. – nàng cười
chua sót đầy bất đắc dĩ rồi lắc đầu đứng lên. – Việc ta có thể làm đó là đưa muội về bên cạnh hắn. Thu Thủy, Tĩnh Uyển tỷ tỷ hiểu được tâm tư
của muội nhưng.. muội cũng không còn là đứa nhỏ nữa, có một số việc vẫn
nên hiểu đúng mực. Người mà Khanh Trần yêu nhất là nàng, sau này, nếu
muội hữu duyên cùng Khanh Trần thì.. trăm ngàn lần đừng dùng khí thế bức nhân với ta. Nếu không…
Nói đến đoạn đau lòng, Tô Tĩnh Uyển cắn chặt môi, cực lực khắc chế
cảm xúc kích động của mình. Song tiếng khóc nức nở vẫn xuyên qua khe hở, truyền ra.
- Tĩnh Uyển tỷ tỷ…
- Không có việc gì. Ta không sao… – nàng dùng sức lau đi
nước mắt, nụ cười miễn cưỡng vừa hiện lên bên môi nhanh chóng tiêu tán
mất. Chỉ có đáy mắt chất chưa bao ai oán, thương tâm không dễ phát hiện, càng làm cho lòng Thu Thủy nổi lên một trận chua xót.
Làm sao mà nàng lại không hiểu tâm tư ca ca. Từ một người bạo ngược
với Hoa Mị Nô, sau khi tới Lan Lăng gặp Cảnh Dạ Lan thì cả người hắn như thoát thai hoán cốt. Trong mắt, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một
người kia.
Thu Thủy hốt hoảng vô cùng, vì ngoài Cảnh Dạ Lan còn có sự xuất hiện
của Lâm Tông Càng. Lâm Tông Càng có thể làm cho bí mật được nàng che dấu bao năm nay bị đào lên. Nếu một ngày bị ca ca phát hiện, thì nàng phải
làm sao để đối diện với hắn?
- Có lẽ, sẽ có một ngày ca ca cũng sẽ không cần tới muội
nữa. – cả người Thu Thủy như bị rút hết sức lực, chỉ có thể dựa vào bên
giường. Chút ánh sáng mới vừa lóe lên trên khuôn mặt teo gầy hốc hác
liền tán đi, thay vào đó là một nỗi lo lắng bao phủ.
Nàng quá quen thuộc với việc ở bên cạnh hắn mỗi ngày; có được sự che
chở, chăm sóc cẩn thận của hắn đó chính là hạnh phúc lớn nhất của nàng.
Hắn từng nói, nhất định sẽ tìm cách trị liệu được bệnh của nàng, nàng
nghĩ rằng đó là một nguyện vọng rất tốt đẹp. Ai ngờ, hắn thực sự hao hết tâm tư trị liệu cho nàng.
Khanh Trần ca ca, ta không thể nào buông tay được.. thực sự là ta
không có cách nào buông ngươi ra được! Nếu như không có ngươi bên cạnh
thì ta sẽ thế nào đây? Thu Thủy không dám tưởng tượng tới!
Không được! Nàng không muốn để mọi chuyện biến thành như vậy, nhất
định không thể! Ai cũng không thể làm cho nàng rời xa Khanh Trần, cho dù là Cảnh Dạ Lan hay Lâm Tông Càng, cũng không thể ngăn cản việc nàng
muốn ở gần bên hắn!
Nắm tay nho nhỏ siết lại, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hơn!
- Kỳ thực ta rất hâm mộ muội, ít nhất ngoài vương phi thì
người Khanh Trần quan tâm nhất chính là muội. Còn ta, cái gì cũng không
có. – vẻ mặt Tô Tĩnh Uyển có chút biến, trong đầu thầm nghĩ những lời
nói của mình ban nãy đã có tác dụng. Một nữ tử nhẫn nhục chịu đựng, một
khi yêu tới điên cuồng thì ngay cả bản thân cũng không thể tưởng được
mình sẽ biến thành cái bộ dạng gì.
Thế nên… Nàng nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của Thu Thủy, truyền
sang một chút ấm áp. Thấy nàng cúi đầu, đôi môi gắt gao cắn chặt khiến
máu rỉ ra từ kẽ răng, bên môi Tô Tĩnh Uyển gợi lên một ý cười lạnh, đôi
mắt xếch xinh đẹp cong cong đầy đắc ý! Biểu hiện của nàng ta cứ như đang chiêm ngưỡng một đồ vật được chính mình tỉ mỉ chế tạo ra để sử dụng.
Đừng trách ta, ai bảo chúng ta đều yêu thương Hiên Viên Khanh Trần,
còn ta thì cuối cùng không chiếm được một chút gì từ hắn! Ta không cam
lòng, không cam lòng…
…
Ngô đồng nhất diệp lạc,
Thiên hạ cộng tri thu
(Một lá ngô đồng rụng, Ai cũng biết thu sang).
Mùa thu đã sang, Cảnh Dạ Lan đứng lặng người miên man suy nghĩ. Thời
tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh, lòng nàng cũng dần nổi lên biến hóa, cứ
ào ạt, mờ mịt.
Không lâu nữa, dù không chính xác thì nàng cũng biết được giải dược
càng ngày càng gần thời điểm mất đi tác dụng. Kỳ thực, từ lúc ấy nàng đã dự đoán được ngày này sẽ tới, chỉ trách thời gian cứ hững hờ trôi như
nước chảy, vội vàng mà qua. Thật sự rất nhanh!
- Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? – Hiên Viên Khanh Trần ôm nàng vào trong ngực.
- À, không có gì. – nhất thời xuất thần, nàng không phát
hiện hắn đi vào tự khi nào. – Ngươi đừng có như vậy nữa, đây là lều
trong quân doanh mà. – trong giọng nói nho nhỏ của nàng vương vấn chút
ngượng ngùng. Một bên nói, một bên tìm cách đẩy hắn ra.
- Nàng thẹn thùng cái gì, khó có được một hôm ta rảnh rơi
tới nhìn nàng thế này. – Hiên Viên Khanh Trần chẳng có ý buông tay. Gần
đây hắn bộn bề chiến sự, tuy Tô Vân Phong không có động tĩnh gì nhưng
Lâm Tông Càng lại không ngừng gây phiền toái. Hình như hắn đang thử thăm dò lòng kiên nhẫn của Hiên Viên Khanh Trần.
- Nếu vậy, khó có được ngày rảnh rơi, ngươi tốt nhất nên
nghỉ ngơi đi. – Cảnh Dạ Lan giãy khỏi lòng hắn, bảo trì một khoảng cách
nhất định.
Từ hôm đó, nàng vẫn ở chỗ này, tuy không nói sẽ đi nhưng nàng cũng
không có nói muốn lưu lại. Rõ ràng là nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn,
song Hiên Viên Khanh Trần vẫn không thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng nàng. Điều đó khiến cho hắn lúc này không dám bạo dạn làm bất cứ hành
động gì.
- Vậy nàng nghỉ ngơi cùng ta, việc này chắc là được! – cánh tay to lớn lại vươn ra kéo nàng vào lòng. Khi có nàng bên cạnh, tâm
Hiên Viên Khanh Trần so với bất cứ thời điểm nào đều bình yên hạnh phúc
đến lạ.
- Không được. Ta cảm thấy không thoải mái lắm. – Cảnh Dạ
Lan chụp tay hắn, nhíu mày. Đúng là nàng cảm thấy trong người có chút
khó chịu.