Thời gian
lúc này đúng là sống một ngày bằng một năm, Cảnh Dạ Lan lắng tai nghe
tiếng thở dốc của hắn bình ổn xuống, thân mình cứng ngắc mới bắt đầu thả lỏng chút. Nước lạnh đã sớm xâm nhập vào tứ chi, cơ thể nàng lạnh cóng
tới không còn tri giác.
“Rầm!”,
tiếng nước vang lên, Hiên Viên Khanh Trần đứng dậy bước ra hỏi khỏi
thùng tắm, thuận tay cầm lấy trường bào treo một bên, sau đó vươn tay
kéo thân thể Cảnh Dạ Lan ra ngoài.
- Giúp cô vương! – hắn nghiêm nghị nói một câu.
Dáng người cao lớn, lực lưỡng của hắn lõa xích trông cứ như một bức điêu khắc hoàn mỹ người Hy Lạp cổ đại đứng trước mặt nàng.
Chân tay
Cảnh Dạ Lan dần có cảm giác giống như kim châm vào da thịt ngưa ngứa;
hơn nữa ngâm trong nước lâu như vậy, nàng không tự chủ được run lên cầm
cập. Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn gắng gượng đưa chân đi tới trước mặt hắn.
Hình ảnh
Hiên Viên Khanh Trần trước mắt bắt đầu mờ ảo, đầu nàng quay cuồng,
choáng váng. Nhớ trước kia trời đông giá rét nàng có thể ở trong nước
ngâm mình mấy giờ đồng hồ liền vẫn có thể chống đỡ được, bây giờ với cái thân thể yếu đuối này đúng là khó khăn mà hầu hạ, chấp nhận được!
Trường bào vừa đặt lên vai hắn thì nàng đã bị Hiên Viên Khanh Trần kéo lạnh lên, áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Nàng chán
ghét vung tay muốn đẩy ra nhưng thân thể khi nãy còn rét run bây giờ đã
như lửa thiêu đốt, hiện tượng giống như đang phát sốt vậy. toàn thân
Cảnh Dạ Lan vô lực, đầu váng vất, đành nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn,
hữu khí vô lực mà phát ra một trận rên rỉ khó chịu.
Thân thể cao lớn của hắn cúi xuống, tay nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo ướt sũng của
nàng, ngón tay chạy trước ngực nàng, da thịt trắng mịn ban nãy lạnh như
băng dần dần ửng đỏ,biến lửa nóng.
Cảnh Dạ Lan
giương mắt nhìn hắn một cái, trước mắt nàng chợt tối đen: lúc này đây
vẫn không đào thoát được, Hiên Viên Khanh Trần, ngươi muốn làm cái gì
thì làm đi, tùy ngươi định đoạt!
Ngay lúc đó
nàng ngất lịm đi, không hề nhìn thấy trong ánh mắt ngàn năm không thay
đổi kia hơi hơi động. Khi nàng ngất, Hiên Viên Khanh Trần theo bản năng
đem nàng ôm vào trong lòng.
x x x
Người đang
nằm trên chiếc giường ấm áp thoải mái kia khẽ nhíu mày tựa hồ ngủ không
yên ổn. Namtử bên cạnh cúi người nhìn khí sắc của nàng sau đó mới xoay
người thoải mái tựa vào trên tháp (cái giường hẹp mà dài)
- Khanh
Trần, ngươi rất cứng đầu, từ khi nào lại biết thương hương tiếc ngọc như vậy? – y nâng mắt nhìn chừng ngoài cửa sổ, nhìn nam nhân đứng xa xa,
giọng nói cười trêu tức.
- Ngươi cứ việc cười đi, Vô Ngân! – Hiên Viên Khanh Trần quay lại, đảo qua nhìn Cảnh Dạ Lan nằm trên giường. – Nàng sao rồi?
- Ở trong
nước lạnh ngâm mình lâu quá nên mới phát sốt. – Vô Ngân đứng dậy đi tới
bên người hắn. – Việc ngươi yêu nữ nhân hay nữ nhân nào yêu ngươi thì ta mặc kệ nhưng ta muốn nói với ngươi một câu, ngươi phải biết tiết chế
một chút, thân thể nữ tử của các nàng không phải làm bằng sắt.
Nói xong, y nâng tay lên thực quyến rũ nhếch cằm Hiên Viên Khanh Trần lên, nghiền ngẫm cười nói:
- Phải biết rằng, không có một nữ nhân nào có thể chịu được của ngươi.
- Được rồi! – đẩy tay Vô Ngân ra, Hiên Viên Khanh Trần lạnh giọng nói. – Nếu nàng
chạy thì kế hoạch lâu nay của chúng ta coi như bị uổng phí. – đôi mắt
yêu dị của hắn ngắm nhìn Cảnh Dạ Lan, bên môi nổi lên ý cười tàn khốc. – Đối với một nữ nhân mà nói thì đứa con chính là thứ quan trọng nhất!
Vô Ngân sửng sốt:
- Ngươi
quyết định làm như vậy ư? Biết đâu tới lúc đó… – nửa câu sau đã bị ánh
mắt sắc bén của Hiên Viên Khanh Trần cắt đứt phựt.