Gió lớn nổi lên, cát vàng bị thổi tung thành từng mảng, mọi thứ cứ thế tạt thẳng vào mặt Cảnh Dạ Lan.
Xa xa, thân ảnh quen thuộc đang chạy nhanh tới phía nàng. Cách một đoạn thật xa, nàng nheo mắt lại, ngực không ngừng phập phồng khi thấy người tới là ai. Những lo lắng vẫn quấn quanh lấy nàng tới lúc này chợt xuất ra một cỗ chua cay, cứ thế lặng yên lan tràn.
Khuôn mặt tuấn mỹ như chi thần, đồng mâu yêu dị mang theo ngạc nhiên cũng kinh hỉ nhìn chăm chăm nàng. Phong trần mệt mỏi đã sớm làm rối tung búi tóc của nàng, những sợi tóc đen mịn bay bay trong gió; trên khuôn mặt khéo léo, tinh xảo là đôi con ngươi linh động trong suốt như nhược thủy; cánh môi non mềm mím chặt lại.
– Cảnh Lan! – hắn nhỏ giọng gọi, không dám chắc, sợ là mình đang trong mộng.
– Cảnh Lan! – người tới không thèm nhìn khiến Hiên Viên Khanh Trần không khỏi đề cao giọng, chân bước từng bước về phía nước.
– Không được lại đây! – người ngồi trên ngựa đột nhiên quát lạnh.
Hiên Viên Khanh Trần nghe giọng nói của nàng song hoàn toàn xem nhẹ nàng nói cái gì; bước chân càng ngày càng nhanh hơn tiến về phía trước.
– Ta nói ngươi không được lại đây! – Cảnh Dạ Lan xoay người xuống ngựa, nhìn cũng chưa them nhìn hắn, dậm chân một cái.
– Vậy nàng lại đây! – Hiên Viên Khanh Trần dừng bước, đúng là chưa tới gần nàng, mà dung khẩu khí nghe như mệnh lệnh muốn trêu tức nói với Cảnh Dạ Lan. Nàng dám một mình từ Lan Lăng chạy tới đây! Hắn đã lo lắng và bất an biết bao nhiêu, còn có cả ảo não vì không thể làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng giờ phút này thấy nàng, mọi thứ suy tính trong lòng đều bay biến đi đâu mất!
– Ai muốn đi qua chứ! – nàng bướng bỉnh quay mặt sang hướng khác, chiếc mũi cũng không chịu thua kém lên men.
– Vậy thì ta đây đi tới đó! – giọng nói trầm ấm của Hiên Viên Khanh Trần vang lên.
– Ngươi dám! – đôi mắt sáng lấp lánh của nàng vừa chuyển, trừng mắt liếc hắn một cái
– Nàng nói xem ta có đám hay không! – lúc này Hiên Viên Khanh Trần chỉ có thể chạy, cũng chẳng muốn quản chút nữa nàng sẽ trách móc gì. Hắn chỉ biết là hắn rất nhớ nàng, nhớ tới mức không khống chế được chính mình. Nỗi nhớ ấy không có ngôn từ nào diễn tả nổi.
Hắn cũng chẳng để ý tới người chung quanh, chỉ một lòng chạy tới phía người mình nhung nhớ.
– Ngươi cút ngay! – Cảnh Dạ Lan mở miệng quát nhưng thân mình không hề trốn tránh, cuối cùng bị hắn dùng sức ôm vào trong ngực. Cánh tay rắn chắc cùng lồng ngực ấm áp bao quanh thân thể nàng, Vì nàng mà xua tan bao mệt mỏi cùng lo lắng, vì nàng mà che chở khỏi cơn bão cát đang nổi lên. Chìm sâu vào hơi thở quen thuộc, nhất thời trước mắt nàng hiện lên một mảnh choáng váng.
– Nàng đúng là không chịu nghe lời! – mãi tới lúc ôm nàng vào lòng thì Hiên Viên Khanh Trần mới có được cảm giác chân thật. Trái tim căng cứng như dây đàn bao ngày của hắn bỗng được nới lòng, từ từ bình yên. Nhưng hắn không thể mềm lòng; nếu không khiến cho nàng biết những chuyện nàng làm có bao nhiêu nguy hiểm thì nhất định nữ nhân này sẽ còn có lần sau nữa.
– Không cần ngươi lo, ngươi mau buông ra đi! – nắm tay thành quyền, nàng ra sức đánh hắn song hắn không chịu buông tay, rõ ràng chân tay còn ngang bướng hơn! Nàng đã chạy một đường đuổi tới đây, còn giờ thì chẳng biết nên nói cái gì?
Cảnh Dạ Lan, ngươi bướng bỉnh cái gì? Đáy long nàng vọng lên một giọng hỏi nho nhỏ, nhưng đáp án khẳng định là không có!
– Cảnh Lan, Cảnh Lan… – giọng nói khàn khàn, trầrn thấp mang theo một âm rung, từng tiếng gọi tên nàng. Nhiệt độ ấm nóng của cơ thể tràn ra từ lồng ngực hắn, dần dần khiến trái tim vốn lạnh băng của hắn nóng lên.
Lo lắng lâu như vậy, tâm trạng lúc nào cũng căng như dây đàn cuối cùng tới lúc xác định nàng không có chuyện gì mới đứt “phựt” thành từng đoạn.
Hiên Viên Khanh Trần cũng không trách móc gì, để tùy ý nàng hờn đỗi, cứ như một chú mèo hoang không chịu phục tùng bất cứ ai.
– Buông ra, buông ra! – trên mặt Cảnh Dạ Lan ẩn hiện hai tầng mây đỏ ửng. Không thể giãy nên nàng liền nâng chân lên, đạp một cú.
– Mới có vài ngày không gặp mà nàng đã hung hãn thành như vậy! – Hiên Viên Khanh Trần bất ngờ không kịp phòng bị nàng sẽ dùng tới chiêu thức ấy, lúc bị đạp không khỏi đau nhăn mày lại.
Thừa dịp hắn thất thần, Cảnh Dạ Lan giãy khỏi người hắn, lui về sau mấy bước.
– Không cần ngươi lo, ta đến là báo cho ngươi biết, Thu Thủy của ngươi đã bình an. Ta đưa nàng từ trong cung đi ra, còn một việc là tử sĩ ngươi phái tới đều bị tay chân của Hiên Viên Triệt giết chết. Hắn ta đã sớm bố trí tốt mọi thứ, chỉ chờ các ngươi mắc câu!
Thu Thủy vốn bị người ta bắt đi giam lỏng trong hoàng cung. Hiên Viên Triệt muốn dùng Thu Thủy và nàng như vương bài cuối cùng nhưng sao dự đoán được nữ tử này không chỉ có chạy thoát mà còn làm cho hắn ta thất vọng tràn trề.
– Còn có chuyện gì nữa? – con ngươi nóng rực của Hiên Viên Khanh Trần nhìn chăm chăm vào nàng, khóe môi gợi lên nụ cười mê người, tà tứ mà mị hoặc.
– Không còn gì nữa. – còn có chuyện gì chứ, đương nhiên là hết rồi! Nàng mới không phải vì nguyên nhân nào khác, dù có thì cũng chẳng cần nói cho hắn biết. Hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũng gạt nàng!
– Thật sự không còn? – hắn thích nhìn bộ dáng quẫn bách của Cảnh Dạ Lan mỗi khi bị hắn hỏi; hơn nữa nàng đang tức giận!
– Chờ một chút! – hắn đi nhanh về phía trước, không cần nhiều bước liền che chắn trước mặt nàng. Hai cánh tay vươn ra vây quanh đường đi của nàng. – Nàng đã hết chuyện cần nói nhưng ta thì có, nàng phải nghe xong đã! – ánh mắt tà mị xẹt qua gương mặt nàng, trong lòng đau nhói lên. Rốt cuộc thì nàng làm thế nào để đến được đây? Vì vội vã chạy đi làm cho khí sắc của nàng rất khó coi, cánh môi khô nứt, thậm chí có chỗ còn cháy ra tơ máu.
– Ta không là gì của ngươi cả, ngươi muốn nói cũng không cần nói với ta!
Phải quản giáo nàng thật tốt mới được, bằng không nàng sẽ không biết mình đã khiến cho người ta lo lắng như thế nào! – con ngươi yêu dị của Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên nheo lại. Hắn bắt lấy cổ tay nàng, cúi người xuống, lập tức khiêng Cảnh Dạ Lan lên đầu vai, chân nhanh bước về phía quân trướng.
– Buông tay, buông tay! – mặt đỏ như gấc chín. Nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng bị ai đối đãi như vậy, nhất là trong tình huống còn có người bên ngoài nhìn thấy.
– Có bản lĩnh thì nàng tự nhảy xuống đi! – Hiên Vìên Khanh Trần liều mạng khiến giọng mình lạnh đi, một đường đi vào quân trướng. Tuy nàng không ngừng giãy dụa nhưng hắn vẫn cứng rắn không thèm nhìn nàng.
Nhẹ nhàng đặt người trên đầu vai xuống, Hiên Viên Khanh Trần đã sớm dự tính sẽ tự nguyện để nàng thoải mái phát tiết. Nhưng hắn không ngờ, Cảnh Dạ Lan vừa mới được buông xuống thì than mình lập tức ngã quỵ trong lòng hắn.