Tay chân Cảnh Dạ Lan bị trói không thể nhúc nhích, trong lòng dù có sốt
ruột cũng không lấy đâu ra sức. Mãi tới khi phía chân trời nhuộm một màn đen thì nàng mới nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tới gần phòng
ngủ.
Trong bóng đêm dấy lên ánh nến lay động, cách duy trướng nàng một khoảng ngắn.
- Cảnh Lan. - hắn nhấc duy trướng lên, nhìn Cảnh Dạ Lan đang quay lưng
hờn dỗi về phía mình. Hiên Viên Khanh Trần biết nàng đang giận gì nên
cúi người ôm nàng vào ngực. Hai tay bưng má nàng, nhưng đôi măt nàng vẫn nhắm chặt không chịu nhìn hắn khiến hắn phải hạ giọng.
- Ta biết ta không nên chói tay chân nàng lại nhưng không còn cách nào khác. Nàng đừng giận dữ với ta mà!
- Ta không đi! - sáng mai nếu người trong hoàng cung Lan Lăng không thấy
nàng tất nhiên sẽ đoán biết là Hiên Viên Khanh Trần đã đưa nàng đi và
Hoa Thanh Nhã cũng sẽ có lý do đối phó với bọn hắn. Cho dù hắn và Vô
Ngân có bản lĩnh thông thiên nhưng giờ đang ở đất của Lan Lăng, liệu có
thể phát huy năng lực được bao nhiêu? Đợi tới khi đại quân của Bắc An
tới thì phỏng chừng bọn hắn đã sớm thành bột phấn rồi.
- Cô vương nói nàng phải đi thì nhất định phải đi! – hắn đề cao giọng,
xưng mình là Cô Vương trước mặt Cảnh Dạ Lan. Nhớ lại lúc đâu ở Bắc An,
cũng cách xưng hô này, hắn và nàng đứng trên hai lập trường hoàn toàn
bất đồng.
- Vì sao ta phải nghe lời ngươi chứ? Ngươi cút đi xa một chút, không cần
ngươi tới quản chuyện của ta! – Cảnh Dạ Lan cơ hồ gầm lên.
Nam nhân này, có lúc thực cố chấp quá đáng.
- Ngươi dám đưa ta đi sao?! Hiên Viên Khanh Trần, ngươi nghe đây, ta đã
thoát khỏỉ ngươi vài lần thì lúc này cũng không ngoại lệ! - trong con
ngươi linh động của nàng lóe lên kiên quyết. Nàng cũng là một người quật cường, cố chập, càng là chuyện hắnn ngăn cản thì nàng lại càng thêm
quan tâm, chấp nhất. Vả lại, đối người này nàng đã không còn dễ dàng
buông tay tất cả để bỏ đi như trước đây.
- Hửm, được! Nàng có biết vì sao ta lại thích nàng như thế không? – hắn
cầm một bầu rượu nóng, sau khi thử độ ấm vừa phải mới rót một ly đặt bên môi Cảnh Dạ Lan.
- Ta không uống, đừng nghĩ là ta sẽ mắc mưu ngươi. - nàng trừng mắt liếc
hắn một cái, Hiên Vìên Khanh Trân lập tức im bặt không cười. Nàng không
khỏi dùng sức đá hắn một cái, loại tiểu xiếc này được nàng đùng để chơi
người khác thì làm gì có chuyện nàng bị người khác lừa chứ?!
- Bình thường nàng dùng tiểu kỹ xảo này khiến cho ta ăn đủ đau khổ, hôm
nay coi như cầu nàng để cho ta làm một lần đi. - Hiên Viên Khanh Trần
ngửa đầu uống cạn ly, cúi người áp lên môi nàng. Toàn bộ rượu đều bị
chuyển hết sang miệng nàng, răng lưỡi tiếp xúc, nàng không có cách nào
phun ra dù chỉ một chút, bất lực để rượu chảy xuống thực quản. Vị rượu
nóng ấm cùng mùi hương say nồng khiến người nàng như bị thiêu cháy.
- Ta sẽ hận ngươi! - nàng nhìn Hiên Viên Khanh Trần, gằn từng tiếng nói
xong, khóe mắt bắt đầu cay xè. Nàng vẫn luôn muốn chạy trốn rồi đều bị hắn bắt trở về; còn hiện tại, hắn lại tự tay bắt nàng đi, ngược lại, Cảnh Dạ Lan không muốn rời đi!
- Hận đi, chỉ cần nàng bình an là được rồi! - Hiên Viên Khanh Trân hôn
khóe mắt ướt át của nàng. Tầm nhìn của nàng bắt đầu mơ hồ, trong lòng
không ngừng nỉ non. Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thì thầm của nàng gọi tên hắn.
- …Khanh Trần … Khanh Trần…
- Ở Bắc An chờ ta về... - thanh âm cuối cùng bên tai nàng là lời hứa hẹn dịu dàng của hắn.
Không, ta không muốn đi, hãy để ta ở lại! - Nàng vô lực lắc đầu, song không nói nên một lời nào!
…
Trên bầu trời, ánh trăng nhợt nhạt, vắng nhiều vì sao.. Chiếc xe ngựa bay
nhanh trên con đường núi hẻo lánh; bốn phía là hộ vệ theo sát gắt gao,
cảnh giác quan sát xung quanh.
Một thân hắc y cưỡi một con ngựa cũng màu đen dường như đang dung nhập vào
trong bóng đêm. Cảnh Dạ Lan dần đần khôi phục ý thức, đầu vẫn còn chút
choáng váng. Hiên Viên Khanh Trần chết tiệt, nhất định là hắn đã lấy
dược của Vô Ngân nên mới làm cho nàng ngủ như chết tới tận lúc này.
Dưới thân không ngừng xóc nảy, Cảnh Dạ Lan ý thức được mình đang ngồi trên
xe ngựa và chiếc xe này sẽ đưa nàng trở về Bắc An! Trong long nàng giận
điên nên vung tay vung chân, lúc này phát hiện tay vẫn bị trói chặt.
Song, hình như Hiên Viên Khanh Trần muốn để nàng cảm thấy thoái mái nên
không có trói trái tay lại đằng sau mà chuyển về phía trước.
Một màn ánh sáng móng manh đập vào mắt khiến nàng phải nhắm tịt mắt lại một lần nữa, sau một lúc mới mở mắt ra.
- Là ngươi? - Cảnh Dạ Lan nhìn thấy người ngồi cùng trên xe ngựa với mình thì không khỏi nhướng mày.
- Ừm, tỷ tỷ tỉnh rồi sao? - Thu Thủy gật đầu với nàng rồi lại lập tức cúi đầu không nhìn nàng nữa.
- Ta đã ngủ bao lâu rồi? - Cảnh Dạ Lan cựa quậy một hồi, ngồi dựa nửa người vào vách xe.