Cái ôm chân thật, hai cơ thể áp vào truyền hơi ấm cho đối phương. Hai tay Cảnh Dạ Lan bấu chặt lấy đơn y của Hiên Viên Khanh Trần, vùi đầu
vào ngực hắn, nức nở không ngừng.
Còn Hiên Viên Khanh Trần thì trìu mến nhìn người bị ôm trong lòng,
luôn tay vuốt ve mái tóc của nàng. Hơi thở quen thuộc tán vào hơi thở
của hắn, hắn thật muốn hấp thu nhiều chút.
Cũng không biết qua bao lâu, Cảnh Dạ Lan mới ngẩng đầu lên, lau nước
mắt trên mặt đi. Hiên Viên Khanh Trần mỉm cười nhìn nàng khiến nàng
không khỏi xấu hổ, hai má đỏ bừng bừng.
- Ngươi tỉnh lại từ khi nào?
- Đêm qua, thấy nàng đang ngủ nên không muốn gọi nàng dậy. – hắn trìu mến vấn sợi tóc dính trên mặt Cảnh Dạ Lan lại sau vành tai.
Lúc đó hắn không muốn nàng tỉnh giấc, cũng không có gọi nàng; trong cơn
mơ ngủ, nàng cuộn người lại, mệt mỏi tới mức bị hắn ôm mà cũng không
biết.
- Đồ ngốc! Ngươi nhịn tới bây giờ mới chịu kêu ta hả?! – Cảnh Dạ Lan không ngại thở dài, xoay người đứng lên.
Hiên Viên Khanh Trần vội bắt lấy cổ tay nàng:
- Đừng đi! Ở lại bên cạnh ta! – như một đứa nhỏ, hắn sống
chết không chịu buông tay ra, cứ như sợ Cảnh Dạ Lan đi rồi sẽ không trở
về nữa.
- Ta đi chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn. Nhìn đi, mấy ngày nay ngươi gầy thành cái dạng gì rồi!
Cảnh Dạ Lan vừa bực mình vừa buồn cười, chọt chọt lên trán hắn:
- Chờ một chút ta sẽ quay lại ngay, sau khi ăn no còn phải
uống dược mà Vô Ngân đưa nữa. – khuyên can cả nửa ngày Hiên Viên Khanh
Trần mới bằng lòng buông tay, lại còn dặn dò nàng đi sớm về sớm.
- Biết rồi, ngươi đó! – nàng cười khúc khích, khóe môi gợi
lên ý cười tỏa sáng như ánh nắng ngày xuân. Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên đầu vai hắn vỗ vỗ trấn an. – Nghe lời! – nàng nói nhỏ một câu
rồi vội xoay người đi.
Hiên Viên Khanh Trần dựa người vào bên giường, nhìn nàng đi xa. “Nghe lời!”, hắn không ngừng lặp lại lời nàng như muốn gặm nuốt dó vào bụng,
dần dần nụ cười cong lên. Hắn thích nghe nàng trấn an mình như vậy.
Cảnh Lan, Cảnh Lan… Trong lòng hắn thầm gọi tên nàng. Nàng chính là nàng, ai cũng không thể thay thế được!
Lúc Cảnh Dạ Lan trở lại Tùng trúc uyển thì gặp Thu Thủy trên đường đi, còn có Vô Ngân đang đi theo sau.
- Ngươi là…? – Thu Thủy mở to hai mắt nhìn nàng, bất giác
lui về sau vài bước, thiếu chút nữa đụng phải Vô Ngân đang đi tới cách
đó không xa.
Cảnh Dạ Lan sực nhớ, mầy ngày nay mình không đi ra ngoài nên cũng
không có mang mặt nạ; hiện tại gương mặt nàng là của Hoa Mị Nô, chắc đã
làm Thu Thủy sợ rồi.
- Vô Ngân ca ca.. nàng .. nàng là..? – Thu Thủy quay đầu
nhìn Vô Ngân với ánh mắt không thể tin, hy vọng được nghe từ miệng y một câu nào đó để có thể phủ nhận những gì mà nàng đang nghĩ.
Vô Ngân tiến lên đỡ nàng:
- Đừng sợ, Thu Thủy. Nàng là vương phi của Khanh Trần, Hoa Mị Nô.
- Vương phi của ca ca… Mị nô tỷ tỷ… – nàng lắp bắp lặp lại
lời Vô Ngân nói. – Nhưng .. không phải nói người đã chết rồi ư? Sao lại ở chỗ này? – trong đôi mắt đỏ ửng dần tiêu tán hoảng sợ ban đầu, thay vào đó là một tia ai oán.
Nhìn tới Thu Thủy thì thấy nàng cũng gầy đi không ít. Cảnh Dạ Lan lo
lắng chăm sóc cho Khanh Trần nên cũng không có quan tâm vì sao không
thấy Thu Thủy tới thăm. Đôi mắt tinh thuần của nàng đã sưng húp như hạch đầu, xem ra đã khóc nhiều lắm.
Cảnh Dạ Lan cũng không có giải thích thêm, quay sang gật đầu với Vô Ngân, bình thản nói:
- Khanh Trần tỉnh rồi.
Ánh mắt Vô Ngân khẽ động, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi:
- Vậy là tốt rồi!
- Ca ca tỉnh! – nghe xong lời này Thu Thủy vội vàng nhấc váy chạy vào trong Tùng trúc uyển.
- Aizzz, vẫn không ngăn được muội ấy mà. – Vô Ngân lắc đầu có chút bất đắc dĩ.
- Quên đi, ta nghĩ Khanh Trần cũng rất muốn gặp Thu Thủy. – Cảnh Dạ Lan cười cười như không có chuyên gì, song trong lòng lại dấy
lên ít hơn dỗi. – Đúng rồi, mấy ngày nay không thấy nàng tới, là ngươi
ngăn không cho sao? – nàng thấy lạ, Vô Ngân đối với Thu Thủy rất tốt,
sao lại ngăn không cho nàng ấy tới gặp Khanh Trần.
Vô Ngân đơn giản trả lời:
- Đúng vậy, ta không cho muội ấy đi gặp Khanh Trần. Thương
thế của hắn quá nặng, Thu Thủy tới cũng chỉ biết khóc nháo, đối với hắn
không giúp được gì, có khi còn quấy rầy việc vương phi dốc lòng chăm sóc Khanh Trần.
- Ngươi cũng nhân tâm vì đã không cho nàng tới. Tốt xấu gì các ngươi cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Vô Ngân nhìn đảo qua gương mặt Cảnh Dạ Lan, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng đã khóc hồi lâu, khóe mặt vẫn còn phiếm hồng.
- Vương phi, thương thế của Khanh Trần rất nghiêm trọng,
lúc đó ta thật sự không nắm chắc cơ hội có thể cứu được hắn. Nhưng trước đó hắn từng giao cho ta, nếu hắn có chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn hy
vọng ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời là được ngươi ở bên cạnh. – Vô
Ngân nghiêm túc nói. Đi được một đoạn, y ngoái đầu nhìn lại thấy Cảnh Dạ Lan chợt dừng cước bộ. – Ta cũng chỉ hoàn thành yêu cầu của hắn, cũng
có những thời điểm không thể chú ý tới Thu Thủy được.
Người này đúng là… Nghe những lời này của y, trong lòng Cảnh Dạ Lan không khỏi rung động, mắt lại cay xè.
Còn chưa đi tới phòng ngủ mà Cảnh Dạ Lan đã nghe thấy tiếng khóc của Thu Thủy.
- Ca ca, Vô Ngân ca ca không cho muội tới thăm ca ca..
Huynh bệnh nghiêm trọng lắm sao? – nàng ngồi bên người Hiên Viên Khanh
Trần, nước mắt rơi lả chả.
- Đã tốt hơn nhiều rồi. Cảnh Lan luôn ở đây chăm sóc ta,
muội lo lắng cái gì. – hắn nhẹ giọng dỗ Thu Thủy, giương mắt nhìn lên
thì nàng và Vô Ngân, chốc chốc, ánh mắt sáng ngời. – Cảnh Lan, nàng đã
trở lại.
Hiên Viên Khanh Trần đặt khay đồ sang một bên, giữ chặt tay Cảnh Dạ Lan buộc nàng ngồi xuống.
- Thu Thủy, ca ca có chuyện chưa có nói cho muội biết. Bây
giờ muội cũng nên biết một chút. – nói xong, hắn thân thiết ôm eo Cảnh
Dạ Lan. – Vương phi của ca ca vẫn còn sống, nàng đã trở lại!
- Khanh Trần… – Cảnh Dạ Lan nghe vậy không khỏi nhẹ giọng
gọi hắn, hình như có gì muốn nói. Giờ nói chuyện này với Thu Thủy, có
phải là đột ngột quá không?
- Vương phi tỷ tỷ. – Thu Thủy cắn cắn môi dưới, cúi đầu gọi khẽ một tiếng.