Tù Phi Tà Vương

Chương 257

Cảnh Dạ Lan liếc nhìn Vô Ngân, rồi ánh mắt cũng tập trung vào bên hông y. Vừa rồi tay y đụng vào chỗ đó, chắc là châm đã bắn trúng phần hông.

Nàng cần chủy thủ, cẩn thận cắt mảnh vải phía sườn thắt lưng. Thời đại này không có thuốc gây tê, nên không nghi ngờ việc muốn rạch miệng vết thương ra đối với người bị thương là một chuyện đau đớn vô cùng.

- Chờ lát nữa ngươi không được lộn xộn, bằng không tay ta mà run thì ngộ sát ngươi cũng nên. – nói xong, nàng dùng mũi dao rạch miệng vết thương của Vô Ngân.

Đây chính là ám khí mà nàng căn cứ vào việc nghiên cứu sách viết về binh khí cổ đại, lần đầu tiên sử dụng không ngờ lại một người lại biến thành vật thí nghiệm.Namchâm trong túi gấm chính là thứ dùng để hút châm trong người y ra. Lúc này nàng rất tập trung, nếu có gì bất cẩn sẽ thất bại. Cánh tay rũ xuống của y khẽ nhúc nhích, đôi mắt nheo lại như đang lo lắng gì đó, trong óc suy nghĩ miên man.

- Được rồi. – sau một hồi chuyên chú, hai cục nam châm trong tay Cảnh Dạ Lan có dính một cây châm mỏng như sợi tóc. – Giờ thì ngươi không sao rồi.

- Nhờ phúc, đa tạ vương phi. – sau khi bên hông được lấy châm ra, y thử đề khí, đau đớn ban đầu đã tán đi. Trên mặt Vô Ngân che kín một lớp mồ hôi, song dáng vẽ vẫn tao nhã như trước cười với Cảnh Dạ Lan.

- Tốt lắm, đi thôi! – Cảnh Dạ Lan còn chưa có thu dọn mấy đồ nghề lại mà vội kéo Vô Ngân đi. Chậm mất một khoảng thời gian rồi, điều nàng quan tâm chính là thương thế của Hiên Viên Khanh Trần. Một con người lúc nào cũng mạnh mẽ rốt cuộc cũng có một ngày ngã gục. Một màn kia khiến cho những phòng thủ, tín niệm trong nàng đổ sập ầm ầm.

- Vương phi…

- Đừng có dong dài, đi mau! – Cảnh Dạ Lan đưa lưng về phía Vô Ngân, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng hàm chứa một tia kích động. – Vô Ngân, làm ơn! – nhất thời, sợi dây vẫn buộc chặt trong lòng nàng lại bị kéo căng ra.

..

Một đường bước nhanh, Cảnh Dạ Lan chạy về Tùng trúc uyển, Hiên Viên Khanh Trần đang nằm bất động trong phòng ngủ của nàng. Tóc đen, y phục đen, chỉ có sắc mặt hắn là tái nhợt đáng sợ.

Người do Tô Vân Phong phái tới đều bất lực với bệnh tình của Hiên Viên Khanh Trần, chỉ có thể đứng một bên nhìn hắn dần dần suy nhược đi.

- Thật là, sao lại biến thành bộ dáng chật vật như vậy chứ?! – Vô Ngân xem xét một chút rồi đi lên bắt mạch; hàng mày nhướng lên nhăn lại song không nói thêm bất cứ lời nào.

Lòng Cảnh Dạ Lan nóng như lửa đốt, nàng chỉ biết đứng nhìn chăm chăm hai người họ. Bất giác nàng nhìn Vô Ngân, rồi sợ y mở miệng nói ra điều gì đó.

Không khí bốn phía ngưng trệ, Cảnh Dạ Lan dường như nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của chính mình, tâm tình loạn nhiễu cả lên! Ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi Hiên Viên Khanh Trần, bàn tay siết chặt thành quyền.

- Hắn sao rồi? – khó khăn lắm nàng mới mở miệng ra hỏi, sợ nghe Vô Ngân nói gì đó không tốt. Nhưng nếu không hỏi thì nàng lại càng sợ chính mình không khống chế được nỗi bất an trong lòng.

- Không tốt. – Vô Ngân bắt mạch cổ tay Hiên Viên Khanh Trần.

- Không tốt cái gì, ngươi mau nói ra nguyên nhân đi. – nàng rất hận cách nói chuyện này của Vô Ngân. Sao Hiên Viên Khanh Trần có thể ở chung với y nhỉ?

- Kiếm khí phản phệ tự thân khiến cơ thể bị đả thương. Cũng may thân thể Khanh Trần không tồi, lại được ăn nhiều dị thảo cường thân nên còn có thể chống đỡ được. – y chậm rãi nói, song ánh mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần lại nổi lên lo lắng.

- Vậy rốt cuộc là hắn có chuyện hay không có chuyện?

- Ta sẽ cố hết sức! – cuối cùng, y chỉ có thể nói một câu này.

Haizzz, ngươi vì không muốn nàng bị thương mà độc ác với chính mình thế này! Trong lòng Vô Ngân thầm thở dài, sau đó quay sang nhìn Cảnh Dạ Lan. Còn nàng thì như mất đi hồn phách, ngơ ngác đứng đó, cắn chặt môi dưới tới trắng bệch, rịn rịn tơ máu rồi dần dần nhiễm đỏ cả đôi môi.

Ngay cả Vô Ngân cũng nói là sẽ cố hết sức…

- Vương phi. – Vô Ngân nhẹ giọng gọi Cảnh Dạ Lan. – Xin theo giúp ta một chút.

Cảnh Dạ Lan giật nảy mình, tỉnh táo lại, chạy tới bên cạnh Vô Ngân:

- Muốn ta làm gì?

- Tạm thời ta không có cách nào thi châm cho hắn, mong vương phi phải vất vả một lần.

- Ta?

- Đúng vậy. – giọng của Vô Ngân rất nhẹ, cũng rất khẳng định. – Vừa rồi tuy vương phi đã giúp lấy châm ra nhưng cũng đã làm hao phí thể lực của ta. Trong vòng vài canh giờ tới ta không thể thi châm được, còn hắn thì không biết trụ được bao lâu.

- Nhưng mà ta… – tuy nàng biết huyệt vị nào có thể cứu người nhưng từ khi nàng học châm tới này trừ bỏ giết người thì chưa bao giờ cứu người nào cả.

- Ta sẽ chỉ những nơi nào cần châm. Mạng của Khanh Trần giao hết trong tay ngươi!

Giao cho nàng!? Cảnh Dạ Lan nắm chặt cây châm trong tay, chưa bao giờ tay nàng lại run rẩy như lúc này.

- Được, bắt đầu đi! – hạ quyết tâm, Cảnh Dạ Lan trầm giọng đáp ứng. So với chờ đợi thì chi bằng liều một phen.

Theo lời chỉ dẫn của Vô Ngân, nàng cởi trường bào của Hiên Viên Khanh Trần ra. Khi quần áo hạ xuống làm lộ những vết thương chồng chéo trên ngời, có nhiều vết sâu chảy máu không giống nhau.

Ổn định lại tinh thần, Cảnh Dạ Lan siết chặt cây châm trong tay dựa theo lời Vô Ngân, bắt đầu châm vào người Hiên Viên Khanh Trần. Từng cây châm đâm vào người mà hắn không có lấy phản ứng nào. Hiện tượng này không phải dấu hiệu tốt, nàng chỉ có thể kiên trì, bắt buộc chính mình trụ vững để thi châm cho chính xác.

Mãi tới lúc Vô Ngân nói được rồi thì nàng mới dừng tay, lúc này mới phát hiện cả người nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

- Vô Ngân, hình như hắn không có phản ứng. – Cảnh Dạ Lan vuốt hai má Hiên Viên Khanh Trần, vẫn lạnh như băng đá.

- Ta đã nói là sẽ cố hết sức. Một người đã sớm không để ý tới thân thể của mình như hắn thì ý thức muốn sống quá mỏng manh. – y đi lên, cẩn thận bắt lại mạch cho Hiên Viên Khanh Trần.

- Nói vậy là thế nào? Làm sao có thể? Hắn so với ai khác đều có khát vọng sống kia mà! – Cảnh Dạ Lan không tin nổi, lắc đầu liên tục phản bác lời Vô Ngân.

- Thế nhân đều nói Khanh Trần thị huyết, tàn bạo, không lưu tình đối với kẻ khác nhưng có những chuyện nằm ngoài ý muốn. Hắn vẫn còn vì vương phi nên mới có kết cục ngày hôm nay.