Tù Phi Tà Vương

Chương 239

Thắt lưng Hoa Thanh Nho cứ như bị bẻ gãy, so với ai khác lão là người hiểu rõ Hiên Viên Triệt nhất. Cho dù lão là quốc lão đương triều nhưng bất kỳ lúc nào hắn cũng không buông tha. Người ta nói gần vua như gần cọp, mấy đời làm quan của Hoa gia đã thấm hiểu được đạo lý này.

- Thần hiểu được, nhất định sẽ mau chóng nghĩ cách giải quyết, sẽ không làm hoàng thượng phiền lòng nữa!

- Được, trẫm muốn xem thừa tướng đại nhân sẽ mang về một kế quả như thế nào. – Hiên Viên Triệt cười lạnh một tiếng, nhẹ phất tay lệnh cho Hoa Thanh Nho lui ra.

“Một đám vô dụng!” – trong lòng Hiên Viên Triệt thầm mắng. Nhìn trên ngự án trống trơn không còn gì để ném, hắn bèn rút bội kiếm giắt ở một bên xuống, tùy tay chém mạnh một phát xuống án thư.

Đường kiếm thật lợi hại, một kiếm chém xuống ngập vào trong bàn nhất thời khó có thể nhổ ra.

- Khốn kiếp, ngay cả thứ đồ vật vô tri vô giác các ngươi cũng khiến cho lòng trẫm không thoải mái! – Hiên Viên Triệt đứng lên, nắm án thứ ném mạnh đi.

Trên mặt đất hỗn độn, hắn như một con thú bị vây khốn, điên cuồng ném phá những đồ vật có xung quanh.

Trong lòng nổi lên từng trận phiền chán làm cho hắn phát tiết nãy giờ mà vẫn không thể hết giận.

Hiên Viên Khanh Trần! Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo, tự cao tự đại kia. Bị tiên đế phế truất ngôi vị thái tử, một con tin ở Tây Sở kéo chút hơi tàn quay về Đại Nguyệt biến thành một Bắc An vương độc bá một phương. Một đoạn đường khó khăn thế mà hắn ta vẫn về được hoàng thất; chẳng lẽ vận mệnh của hắn ta thật sự đúng như lời thấy tướng trước kia nói?!

Nghĩ tới đây, Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn long ỷ cao cao tại thượng cách mình không xa. Vị trí này hắn phải hao tốn bao tâm cơ mới có được, một đứa con hoang ngay cả huyết thống cũng không thuần khiết sao xứng đáng ngồi lên chứ.

Nhanh chóng hắn đã khôi phục lại tâm tình hỗn loạn, đôi mắt lạnh lẽo dần bình tĩnh như trước. Không vội, có khi cơ hội mà hắn chờ đợi đang đến. Binh lực trong tay Hiên Viên Khanh Trần hiện giờ không so được với ngày xưa nhưng hắn ta thì không như vậy.

Ngay từ đầu hắn đã muốn phá nát tâm trí của Hiên Viên Khanh Trần. Một nam nhân cuồng ngạo như thế vì yêu thương một người nữ tử không nên yêu mà nháy mắt mất đi tất cả những gì đang có; sau đó ngay cả thi cốt của người mình yêu cũng không thể giữ được. Hắn ta rất thông minh, chấp nhận buông tay không phản kháng để giữ một mạnh tới tận lúc này.

Nhưng mà Khanh Trần, ngươi thật sự không may vì đã gặp trẫm! Từ nhỏ cuộc sống của ngươi đã quá thuận tiện, cái gì cũng là của ngươi, còn hiện tại trẫm sẽ không cho ngươi được như nguyện. Ngươi không cảm thấy chính mình có khả năng có được tất cả rồi lại mất đi tất cả sao? Được, trẫm cho ngươi một cơ hội, trẫm muốn ngươi hoàn toàn thất bại trong tay trẫm; bằng không sẽ uổng phí công sức trẫm đã đưa Mị Nô tới bên cạnh ngươi. Ngươi đã yêu thương nàng nhưng lại không được ngày đêm ở bên nàng, địa phủ lạnh như thế, nếu hai ngươi muốn làm bạn thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi!

Còn Hoa Mị Nô! Một nụ cười tán khốc xuất hiện bên miệng. Tiện nhân, trẫm cho ngươi vị trí hoàng hậu, ngươi lại muốn chết; trẫm cho ngươi cơ hội, ngươi cũng muốn chết. Nhưng dù ngươi có làm quỷ thì trẫm cũng sẽ không buông tha cho ngươi!

Đột nhiên, hắn bật cười ha hả. Tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong ngự thư phòng tĩnh lặng, nghe mà khiến người run sợ.

- Người đâu! – hắn lớn tiếng hô.

- Hoàng thượng! – bên ngoài ngự thư phòng vang lên tiếng đáp run rẩy của nô tài hầu hạ.

- Đi tới cung Thái hậu. – Hiên Viên Triệt xoay người rời đi. Ánh sáng ngày xuân chui qua cửa sổ chạm rồng chiếu xuống long bào vàng óng của hắn, trên mặt hắn sáng bừng không phân biệt rõ đường nét, chỉ có nụ cười nơi khóe miệng là làm cho người ta cảm thấy lạnh tâm.



Lưu Ly cung.

Trong khu vườn hoa, nữ tử mặc cung trang đứng bên bụi hoa, thân ảnh mảnh khảnh uyển chuyển, mỗi một động tác di chuyển đều toát ra một thứ phong tình đặc biệt. Ngón tay trắng nõn mơn trớn đóa hoa, đôi mắt trong veo như thu thủy động lòng người.

- Ai tới? – khẽ động, nàng xoay người thản nhiên hỏi.

- Bẩm , là hoàng thượng tới! – tiểu cung nữ bẩm báo.

Là hắn! Hàng mày liễu hơi hơi động, gương mặt bình tĩnh không chút biến hóa, bàn tay theo bản năng dùng sức nắm lại. Bông hoa nhỏ bé bị nàng bóp nát, cánh hoa rơi lả tả xuống, tàn tạ.

- Các ngươi lui xuống đi. – nàng thấp giọng phân phó, khuôn mặt cười khi nãy thiếu đi chút ánh sáng. Xoay người chậm rãi bước đi, chỉ lưu lại cho Hiên Viên Triệt một bóng lưng.

- Thấy trẫm tới đây mà người lại không có sắc mặt tốt sao?! – hắn đi bước một tới gần, không thèm để ý tới lễ nghi mà ngăn cản trước mặt nàng.

- Không dám, Hoa Thanh Nhã bái kiến hoàng thượng! – không thể đi lên, cũng không thể lui lại, cuối cùng nàng đứng vững, ôn hòa nói.

Hiên Viên Khanh Trần vươn tay, ngả ngớn nâng cằm nàng lên, ánh mắt nghiền ngẫm khuôn mặt trắng nõn thuần khiết:

- Thái hậu, trẫm nghe lời người nói mà sao cảm thấy có chút ai oán.

Khuôn mặt này vô cùng xinh đẹp, nữ tử Hoa Gia đều mỹ mạo cực hận. Nếu cẩn thận nhìn thì phát hiện có vài phần tương tự nhưng lại thiếu đi mị thái trời sinh. Cho dù có cùng huyết thống thì nàng cũng không phải là người kia.

- Hoàng thượng lại nói đùa rồi! – nàng để mặc cho Hiên Viên Triệt nâng cằm mình lên; đầu ngón tay có độ ấm khi tiếp xúc với da thịt làm cho nàng sinh ra một trận run sợ nho nhỏ.

- Vậy người cười một cái cho trẫm nhìn đi! – ánh mắt hắn vừa động, bộ dáng mềm mại này làm cho tâm tình hắn nhất thời tốt lên chút.

Đôi mắt nàng hơi hơi hợp lại, đôi môi mềm mại nhẹ cong lên và một nụ cười nhợt nhạt chậm rãi tràn ra từ hai cánh môi.

- Triệt, như vậy ngươi có thích không? – cánh môi khẽ nhếch, như hơi thở lan truyền ra, mị nhãn như tơ thu lại, sự lạnh nhạt vừa rồi biến mất hầu như không còn.

Hiên Viên Triệt chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, bắt lấy cằm nàng, nhẹ giọng đáp:

- Tốt lắm, trẫm thích!

Nói xong, hắn cúi người hôn nàng. Đôi môi như có ma lực và hắn rất có kiên nhẫn mút lấy nó, mãi tới khi nàng không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, chủ động ôm hắn, kích động quấn quít lấy hắn thì hắn mới bằng lòng triền miên trong miệng.