Tù Phi Tà Vương

Chương 237

Nhấc lên rèm trướng, trong không khí truyền tới một mùi hương thơm ngát khiến cho Cảnh Dạ Lan bật cười.

Thật là, không phải hoa sao? Cái gì mà thần thần bí bí chứ.

- Được rồi, còn không mau buông ra. – giọng điệu gắt gỏng như khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười. Tặng hoa kiểu này chỉ là một hành động rất bình thương, dù ở cổ đại hay hiện đại đều thông dụng.

Cánh tay to lớn che mắt nàng dần dần buông ra, Cảnh Dạ Lan mở tròn mắt; lúc tầm mắt hướng về phía trên giường thì sắc mặt nàng khẽ biến.

- Thích không? – cánh tay Hiên Viên Khanh Trần vươn ra ôm lấy eo nàng, cả người kề sát vào nàng. Liếc mắt thấy nàng đứng ngây ngốc nhịn không được bèn cúi đầu hôn nhẹ một cái lên má nàng. – Ha ha ~~ Ta cố ý hái cho nàng đó.

Cảnh Dạ Lan tựa vào lòng hắn nhưng không có động tĩnh gì.

- Ơ, làm sao vậy? Không vui sao? – hắn khó hiểu nhìn người trong lòng mình.

- Cảnh Lan, nàng làm sao vậy?

- Này, nàng nói gì đi chứ?

Hô liên tục vài tiếng mà Cảnh Dạ Lan không có phản ứng khiến Hiên Viên Khanh Trần sốt hết cả ruột, hắn xoay người nàng lại đối diện với mình:

- Dù gì thì sáng sớm ta đã đi ra ngoài hái chúng, nàng sao ngay cả… Cảnh Lan, nàng… – lời nói còn chưa dứt thì chợt ngưng bặt. Trong đôi mắt yêu dị của hắn hiện lên tia kinh hoảng.

Bàn tay nho nhỏ nâng lên nhẹ nhàng đặt trên trán hắn, giúp hắn lau đi vệt mồ hôi.

- Sáng sớm ngươi đi ra ngoài là vì chuyện này? – nàng nhẹ giọng hỏi, tầm mắt nhìn tới chiếc giường không khỏi hoa mắt.

- Đúng vậy, có thích không? – hắn cười như một đứa bé, nắm lấy bàn tay nàng, đầu ngón tay phấn hồng như trân châu sáng nhuận, mềm mại ấm áp khiến hắn nhịn không được mà đưa lên miệng hôn xuống. – Cảnh Lan…

Hàng mày tú lệ khẽ động, nhất thời nàng không biết nên nói cái gì; trong thâm tâm cả ngọt ngào, vui mừng hỗn loạn cả lên.

- Lần sau không được làm thế này nữa, dù sao đó chỉ là một truyền thuyết, sao tin tưởng được chứ. – giọng nói của nàng nhàn nhạt, nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Hiên Viên Khanh Trần nhanh chóng giữ chặt nàng lại:

- Nàng cũng biết truyền thuyết Thượng Tà sơn? Mặc kệ là thật hay giả nhưng Hiên Viên Khanh Trần ta tin là được rồi. – hắn kéo nàng đi qua cầm lên một đóa hoa trắng nho nho trên giường, nhìn không chớp mắt. Đây chính là thứ hắn mất cả nửa ngày khó khăn lắm mới hái xuống được.

Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó đi săn bắn nàng có nói tới ngọn núi.

Thượng tà,

Ngã dục dữ quân tương tri

Ttrường mệnh vô tuyệt suy,

Sơn vô lăng

Giang thủy kiệt

Đông lôi chấn chấn

Hạ tuyết vũ

Thiên địa hợp

Nãi cảm dữ quân tuyệt

(Tình ta gặp chàng kéo dài suốt cả đời cũng không suy giảm.

..Đến bao giờ..

Núi không còn ngọn

Nước sông có cạn

Mùa đông có sấm dậy

Mùa hạ có tuyết rơi

Trời đất hợp làm một

Thì ta mới chịu cùng người biệt ly)

- Ta muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng nàng, vĩnh viễn không rời xa. – đầu ngón tay mân mê cài bông hoa vào búi tóc nàng, hương thơm dìu dịu lượn lờ khắp không gian. – Cảnh Lan, nàng có chịu không? – vuốt nhẹ sợi tóc của nàng, Hiên Viên Khanh Trần quấn nó quanh ngón tay mình, ánh mắt chuyên chú dừng trên mặt nàng, thâm tình trong mắt kiên định.

- Ta không tin, ngươi đó, đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa. – nàng ngây ngốc một hồi đột nhiên cười khẽ rồi đẩy hắn ra. – Mau đi đi, không phải Vô Ngân nói muốn tìm ngươi sao. – Cảnh Dạ Lan hối hả đẩy hắn ra khỏi doanh trướng.

- Được rồi, ta đi trước tìm y, nàng nghỉ ngơi đi. – ngon tay thon dài của Hiên Viên Khanh Trần vuốt ve má nàng, lưu luyến một hồi mới chịu buông ra. – Chờ ta trở lại, không được bỏ nó xuống. – ánh mắt hướng nhìn tới đóa hoa đang nằm trên tóc nàng, giọng nói như mệnh lệnh không cho phép được từ chối. Thấy Cảnh Dạ Lan gật đầu thì hắn mới chịu an tâm rời đi.

Đưa tay vuốt ve đóa hoa nhỏ bé trên tóc, trên những cánh hoa trắng muốt vẫn còn vương lại sương mai. Đồ ngốc, đồ ngốc… Ai lại đi tin tưởng truyền thuyết kia chứ!

Nàng cười cười lắc đầu, trên núi Thượng Tà có một loài hoa, trong vòng một ngày nếu có thể hái nó xuống và trao cho người mình yêu thương thì đời đời kiếp kiếp chẳng bao giờ chia ly. Vậy mà hắn cũng tin, không phải ngốc thì là cái gì? Khóe miệng Cảnh Dạ Lan cong lên hình cung thật sâu, càng lúc càng lớn, bất giác đầu mũi cay cay giống như có thứ gì đó nồng nặc xông vào, khóe mắt cũng chua xót theo.

Hiên Viên Khanh Trần… Nàng ngồi xuống, đem mặt úp vào hai đầu gối.



Đúng hẹn, Vô Ngân nhìn hắn chật vật đi tới thì không khỏi cười đùa:

- Ai có thể nghĩ là đường đường một Bắc An vương cũng biến thành bộ dáng như lúc này. – vén ống tay ống rộng dài lên, y cầm lấy một nhánh cây vẽ gì đó trên mặt đất.

Ngược lại Hiên Viên Khanh Trần nở một nụ cười rất vui vẻ:

- Đúng vậy, thỉnh thoảng thoải mái, phóng túng thế này cũng khó mà có được. – nói xong hắn nhìn đống ký hiệu kỳ quái mà Vô Ngân đang vẽ ra nhưng cũng không có kinh ngạc mà đợi cho y viết xong mới hỏi. – Ngươi đã nghĩ ra một cách nào tốt rồi sao?

- Chưa nghĩ được. – Vô Ngân thành thật trả lời, vẫn tiếp tục vẽ trên mặt cát.

- Vô Ngân, ta biết lúc này ta đã không chịu nghe lời ngươi nói nhưng ngươi cũng đã lừa ta là Hoa Mị Nô đã chết khiến cho ta thương tâm lâu như vậy. Hai chuyện đó đều huề, ngươi cũng nên nguôi giận đi.

- Đúng vậy, là ta cho nàng uống dược giả chết lừa ngươi, nhưng ta thật sự tình nguyện để ngươi hận ta một lần chứ không muốn ngươi mạo hiểm như vậy.

Động tác tay Vô Ngân nhanh hơn, ngữ khí bình thản, vẻ mặt tỉnh bơ không coi sự tức giận của Hiên Viên Khanh Trần ra gì. Mọi chuyện ắt sẽ có ngày bại lộ, chẳng qua vấn đề nằm ở chỗ sớm hay muộn thôi.

- Là vì cuộc tỷ thí giữa ta và Tô Vân Phong, ngươi đang lo lắng ta sẽ không thắng?! – con ngươi hắn biến lạnh, thuận tay cầm lấy một nhành cây vẽ loạn. So với Vô Ngân thì khí thế của Hiên Viên Khanh Trần lãnh liệt hơn, nhu tình trong mắt vừa nãy biến mất không còn tăm hơi.

Động tác tay của Vô Ngân chựng lại, y ném nhánh cây đi, đứng thẳng người dậy:

- Ngươi thật sự tự tin là mình nhất định sẽ thắng sao? – không còn vẻ mặt tươi cười như bình thường nữa. Lúc Vô Ngân không cười thì biến thành một thứ khí thế kỳ lạ.

- Hiên Viên Khanh Trần ta sẽ không thua! – vẻ mặt cuồng ngạo, trong đôi mắt yêu dị vẫn là ý cười khí phách như trước.

- Đó là ngươi trước kia chứ không phải là Hiên Viên Khanh Trần hiện tại! – trong mắt Vô Ngân không có lấy một chút dao động tình cảm, chăm chăm nhìn người trước mặt. – Lòng của ngươi có điều vướng bận, không phải là không tốt nhưng lại thiếu đi sự quyết đoán nắm chắc phần thắng của trước kia.. cho nên ta cũng không có cách nào xác định lúc này là thắng hay thua.