- Nếu ca ca ngươi yêu Hoa Mị Nô như vậy thì cho dù có người tốt thế
nào cũng không thể thay thế được vị trí của nàng.. cho nên ngươi không
cần lo lắng chuyện giữa ta và ca ca ngươi. – nàng hạ giọng giải thích,
an ủi Thu Thủy.
Trở về Bắc An với Hiên Viên Khanh Trần? Khóe miệng Cảnh Dạ Lan gợi
lên nụ cười khổ, tất cả những đau đớn và bất hạnh mà nàng phải chịu đựng đều bắt đầu từ Bắc An, nàng có thể nhìn thấy và cảm nhận được sự thay
đổi của Hiên Viên Khanh Trần nhưng nút kết trong lòng vẫn không thể nào
mở ra được.
Nhìn Thu Thủy trước mắt đơn thuần, trong lòng nàng ta chỉ có duy nhất Hiên Viên Khanh Trần mà Hiên Viên Khanh Trần thì sao? Tâm Cảnh Dạ Lan
có chút rối loạn, tác phong của nàng luôn thích sự rõ ràng, những chuyện dây dưa, mờ mịt không có hồi kết thì nàng không tình nguyện đụng vào
đâu.
- Ngươi trở về đi…
- Cảnh Lan tỷ tỷ…
- Không tiễn! – nụ cười thản nhiên gợi lên bên khóe môi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
Cảnh Dạ Lan, nếu ngươi đã không muốn nghĩ thì không cần nghĩ nữa! Làm gì phải kéo thêm phiền phức cho chính mình chứ.
Nhìn bóng Thu Thủy rời đi trong bóng đêm, nàng đứng suy tư thật lâu
bên cửa, tầm mắt mông lung hướng tới chân trời đen kịt, mày từ từ nhăn
chặt lại mà ngay chính nàng cũng không phát hiện.
Đương lúc ngây người thì một giọng nói ôn hòa vang lên:
- Ngài đứng cũng rất lâu rồi mà! – nàng cười nhẹ, vừa rồi quá xuất thần mà ngay cả hắn tới lúc nào cũng không biết.
Tô Vân Phong chậm rãi đi tới, như cơn gió ấm áp ào tới trước mặt
nàng, một bộ dáng vĩnh viễn bình thản, ý cười trong mắt khiến cho lòng
Cảnh Dạ Lan hơi yên ổn lại.
Ôn hòa như ngươi, rốt cuộc thì cũng không thể kích dậy nổi một điểm
gợn sóng trong lòng ta. Dù sao thì ngươi và hắn không phải là Quỷ Túc,
và cũng sẽ không phải là chồng của ta.
- Vương gia, sao ngài lại tới đây? Việc này không hợp với quy củ của
ngài nha! – trước kia dù có chuyện quan trọng mấy thì Tô Vân Phong cũng
chưa bao giờ tới đây vào ban đêm.
- Nếu không tới sớm thì ta e là bị người ta đoạt trước mất! – hắn
nghiêm túc nói, lời nói từ miệng Tô Vân Phong phát ra còn có vẻ ái muội
khiến Cảnh Dạ Lan nhất thời kinh ngạc.
- Vương gia, sao ngài cũng bắt đầu giống hắn rồi! – nàng cười nói rồi chợt cả kinh.. Nàng phát hiện mình bây giờ thỉnh thoảng đã đề cập tới
Hiên Viên Khanh Trần, cứ như hắn đã bắt đầu dung nhập vào cuộc sống của
nàng vậy.
Bắt đầu giống hắn? Ngực Tô Vân Phong chấn động, A Cảnh, lúc nàng ở
cùng ta vẫn có thể đề cập tới hắn sao? Nhưng ngay lập tức giọng nói lại
bình tĩnh đáp lại:
- Ta không ngủ được, đi dạo quanh thì lại đi tới nơi này của nàng.
Vừa rồi không phải ta cố ý nhìn lén, thật sự là vô tình gặp thôi, nàng
đừng để ý.
Thu Thủy! Người quan trọng nhất của Hiên Viên Khanh Trần, Tĩnh Uyển cũng vì nàng mà không chỉ một lần mở miệng cầu khẩn hắn.
- Có cái gì mà để ý chứ. – Cảnh Dạ Lan cười, để ý hay không để ý thì
có sao, cho dù thế nào cũng không thể trở lại như cũ. So với việc cả
ngày phiền não chi bằng cứ hướng về phía trước mà đi; về phần Hiên Viên
Khanh Trần thì… Nghĩ tới đây, nàng than nhẹ một tiếng, nam nhân bá đạo
này chính là vấn đề mà nàng cần giải quyết đầu tiên.
- A Cảnh! – Tô Vân Phong tiến lên, thừa dịp nàng xuất thần liền cầm lấy tay nàng.
- Vương gia, ngài làm gì vậy? – Cảnh Dạ Lan khéo léo rút tay về.
- Khi nói chuyện đừng nghĩ tới thân phận vương gia của ta nữa, cũng
không cần nhắc tới chuyện ta từng cứu nàng, hãy coi ta như một nam tử
bình thường. Tối nay ta tới tìm nàng là vì muốn nói chuyện này. – giọng
nói của Tô Vân Phong mềm nhẹ cũng y như con người của hắn, không giống
với Hiên Viên Khanh Trần cuồng liệt đoạt lấy.. Nhưng giữa hai bọn họ có
thứ gì đó na ná..
- Ta hiểu được ý của vương gia nhưng ta nghĩ ta đã nói rõ với vương
gia rồi, trận chiến sáng mai cho dù ai trong hai người thắng cuộc thì ta cũng không lựa chọn đâu!
Cảnh Dạ Lan ta không phải là món đồ, cho dù các ngươi có tranh đoạt
chết đi sống lại thì ta cũng sẽ không vì ai mà dễ dàng động tâm đâu.
Yêu một người không đơn giản, một lòng một dạ yêu chân thành một
người lại càng khó, nếu nàng yêu thương một ai đó thì cả đời sẽ chỉ có
duy nhất người đó.. Nhưng thứ tình yêu này sẽ đi tới đâu chứ, bản thân
nàng cũng không thể biết được.
Tô Vân Phong nghe vậy không khỏi nhíu mày:
- Nàng vẫn quyết định rời đi?
- Đúng thế! – nàng khẽ gật đầu nhưng rất kiên định.
- Nàng thật sự rất quật cường, nhất định không cho ta một cơ hội
sao?! – Tô Vân Phong cười nhẹ lên, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy mê luyến.
Hắn và Hiên Viên Khanh Trần nơi đó đối đầu kịch liệt còn nàng nơi này
lại là người đầu tiên buông tay. – Hắn có biết không? – Tô Vân Phong lên tiếng hỏi.
- Không biết, ta cũng không có ý định nói cho hắn biết, nếu không làm sao có thể rời đi được chứ? – ngữ khí Cảnh Dạ Lan ảm đạm xuống. Giữa
nàng và Hiên Viên Khanh Trần cứ như hai đường thẳng, một bên không ngừng thoát đi còn một bên thì không ngừng đuổi theo, cho dù có gặp nhau thì
vẫn phải chia cách.
Nhất định không có duyên phận rồi! Hiên Viên Khanh Trần, có lẽ duyên
phận giữa ta và ngươi sớm đã chặt đứt từ khi đứa nhỏ không còn nữa; nếu
tiếp tục quấn quýt si mê thì chỉ có thể là cưỡng cầu mà thôi.
- Cho dù nàng đi rồi thì ta và hắn cũng không thể dừng cuộc chiến này được.
- Vì sao? – Cảnh Dạ Lan vội hỏi, ý của Tô Vân Phong hình như có điểm
không đúng, ít nhất là không giống với những lời hắn nói với nàng lúc ở ở trong quân vụ.
Tô Vân Phong nhìn ánh mắt hỏi của nàng, vẻ mặt nàng thoáng cái biến
sắc đã thu hết vào đáy mắt hắn. Trong mắt Cảnh Dạ Lan không chỉ có nghi
hoặc mà còn có nhiều lo lắng. Nàng rất thông minh, đó là điều không thể
nghi ngờ, nàng biết rõ tâm ý của hắn, ngay cả cái cách nói chuyện không
mấy bình thường của hắn đều làm cho nàng phát hiện ra.
- Vương gia, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? – trong lòng
nàng cả kinh, Tô Vân Phong không giấu diếm nàng chuyện gì, ngay cả
chuyện quan trọng trong quân đội cũng không vì thân phận đặc biệt của
nàng mà nghi kỵ, ngược lại còn bàn bạc công khai.
Nhưng đêm nay hắn đột nhiên ghé chơi, ngoài chuyện vừa nói thì nhất định còn có chuyện gì đó quan trọng nữa.