Người quan trọng? Cảnh Dạ Lan ngây ra một lúc, nàng để ý, những người quan trọng đã rời xa nàng. Mà người trước mắt là thủ phạm tạo thành tất cả hậu quả cuối cùng này, thấp thu hạ mi mắt, nàng thản nhiên một câu:
“Không có.”
“Không có?!” Trong đôi mắt Hiên Viên Khanh Trần hiện lên một tia mất
mát, “Thật sự không có sao?” Hắn vươn tay muốn chạm vào nàng lại một lần nữa, nhưng Cảnh Dạ Lan lại trốn tránh ngay sau đó.
“Đã sớm không còn ở nhân gian này nữa rồi, tự nhiên chính là không
có.” Nàng quay đầu đi, né tránh ánh mắt tìm kiếm của hắn. Hắn bình
thường sẽ giống như bây giờ, bình thường cái gì cũng luôn nắm trong tay, tự tin thao túng tất cả mọi thứ của người khác. “Bắc An Vương, ngươi
cần phải trở về.”
Hiên Viên Khanh Trần cực kỳ khó khăn không tiếp tục dây dưa gật gật
đầu, nhưng lại ném một câu làm cho Cảnh Dạ Lan nghe xong liền thầm nghĩ
nhíu mày: “Đêm nay làm phiền, đêm mai ta lại đến.”
Đêm mai, hắn thật đúng là dự định không để yên rồi! Cảnh Dạ Lan bước nhanh đi đến trước cửa, mời hắn ra ngoài.
“Cảnh công tử, ngươi có biết bộ dáng lúc ngươi tức giận thực sự rất
đáng yêu.” Trước khi hắn ra ngoài đột nhiên cúi người nói nhỏ bên tai
nàng, lập tức hắn bắt đầu nhẹ giọng cười, nheo lại đồng tử mắt bên trong mông lung một mảnh, nhưng lại chỉ thấy rõ trên mặt người trước mắt hiện lên một chút phi hồng, “Ta đi đây, ngày mai gặp lại.” Hắn cúi đầu lẩm
bẩm, quay người đi ra Tùng Trúc Uyển.
Thân thể áp vào mép cửa, nhìn thấy hắn đi xa, Cảnh Dạ Lan mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tim đập lại mãnh liệt gia tốc, đóng cửa phòng lại,
nàng vọt tới trước bàn trang điểm, dưới ánh nến, nàng cởi mặt nạ trên
mặt xuống, trên khuôn mặt tái nhợt ban đầu nổi lên đỏ ửng làm cho nàng
không khỏi có chút thất thần.
Hắn có phải nhìn ra cái gì hay không? Nhưng nàng đã sửa lại tướng
mạo, thay đổi thanh âm, hắn vẫn có thể nhìn ra? Ngón tay nâng lên nàng
theo Hiên Viên Khanh Trần mới vừa rồi vuốt ve hai má, vuốt ve từng chút
từng chút. Tựa hồ như còn có thể cảm giác được đầu ngón tay mềm nhẹ của
hắn!
“Cảnh Dạ Lan, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?” Nàng đột nhiên hoàn hồn, không khỏi thấp giọng mắng chính mình.
Từ lúc nàng quyết định giả chết muốn hoàn toàn rời khỏi hắn, nàng đã bỏ đi thân phận Hoa Mị Nô.
Ngươi đã quyết tâm không quay lại nhìn quá khứ nữa, ngươi đã quyết
tâm quên đi quá khứ, vậy ngươi còn đang mong chờ cái gì! Người trong
gương, đồng dạng dùng một bộ ánh mắt bướng bỉnh quyết tâm nhìn nàng. Dần dần ánh mắt ban đầu thoáng bất an đã trở nên vững vàng, cúi đầu dập tắt ánh nến, nhưng nàng lại ngồi ở chỗ đó một lúc lâu, chậm chạp không có
đi ngủ.
Tùng Trúc Uyển cách đó không xa, Hiên Viên Khanh Trần đứng thẳng
trong gió, nhìn nàng châm ánh nến, lại tắt, trong yêu dị đồng mâu của
hắn thoáng hiện ý cười, làm cho đường cong lạnh lùng của hắn trở nên nhu hoà, người không ngủ đêm này, sẽ không có chỉ một mình hắn…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tĩnh Uyển vì Thu Thuỷ sắp xếp là săn bắn.
Nàng hưng phấn sáng sớm liền thức dậy, lôi kéo Hiên Viên Khanh Trần một
bộ tư thế cấp bách không thể không xuất phát.
“Khanh Trần ca ca, săn bắn chơi vui không?” Đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn khuôn mặt hắn, rất kỳ vọng hỏi.
“Chờ một chút chẳng phải ngươi sẽ biết sao?” Sủng nịnh nhéo nhéo hai
má của nàng, nhưng ánh mắt lại đang đợi tìm kiếm người hắn muốn gặp đến
xuất hiện. Cho đến khi thân ảnh kiều nhỏ mảnh khảnh từ xa xa đi tới,
trên mặt Hiên Viên Khanh Trần mới hiện ra ý cười.
Nàng sẽ đến!
“Mong Vương gia lượng thứ, A Cảnh đến chậm.” Nàng trầm thấp giọng nói.
Nghe nàng mở miệng nói chuyện, Tô Vân Phong tựa hồ có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn nhìn Hiên Viên Khanh Trần, mà hắn đang cùng Thu Thủy
nói chuyện, cũng không có để ý Cảnh Dạ Lan trước mặt.
“Không có việc gì. Nếu không mở miệng khó có thể tránh khỏi sẽ làm
lộ, ta sẽ chú ý nhiều hơn.” Trên mặt của nàng lộ vẻ uể oải, trong đồng
tử mắt mang theo ủ rủ thật sâu.
Một đêm không ngủ đến trời hửng sáng, nếu là không đến, cũng không
tìm thấy lý do thích hợp, Hiên Viên Khanh Trần sẽ lại ồn ào giống như
tối hôm qua, sự tình sẽ mãi cứ không khống chế được.
“Được, xuất phát đi.” Tô Vân Phong phân phó, đoàn người đi trong thời kỳ Lan Lăng đẹp nhất, rời bỏ phong cảnh tú lệ lên Tà Sơn săn bắn.
Tô Tĩnh Uyển cùng Thu Thuỷ đi xe ngựa, Tô Vân Phong và Hiên Viên Khanh Trần cưỡi ngựa song song, Cảnh Dạ Lan đi theo sau đó.
“Ca ca!” Thu Thuỷ từ trong xe ngựa nhô đầu ra, “Tĩnh Uyển tỷ tỷ nói nơi này gọi là Tà Sơn, vì sao gọi tên này a?”
“Nghe nói từng có một nữ tử ở chỗ này đợi chờ trượng phu đi xa về,
ngày ngày đêm đêm một năm bốn mùa đều vẫn chờ, nàng từng nói qua, trừ
phi trời đất hợp lại mới có thể chặt đứt ý niệm gặp lại trong đầu.” Tô
Tĩnh Uyển ở một bên giải thích.
“Sơn vô lăng, nước sông vì kiệt, đông lôi từng trận, hạ vũ tuyết,
thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt.” Cảnh Dạ Lan không khỏi ở một
bên thấp giọng thì thầm.
(Dịch nghĩa: Núi không có đỉnh, nước sông cạn kiệt, hạ tuyết rơi, trời đất hoà hợp, mới có thể đoạn tuyệt với chàng.)
Nhãn tình Thu Thuỷ sáng lên, liếc nhìn, kinh ngạc vui mừng nói: “Cảnh công tử, ngươi nói thật đúng. Thật là sơn vô lăng thiên địa hợp, nãi
dám cùng quân tuyệt!” Nghĩ nghĩ nàng không khỏi đỏ hai mắt, phát ra một
tiếng than nhẹ.
“Thu Thủy tiểu thư.” Thấy nàng ta rơi lệ, Cảnh Dạ Lan không khỏi thấp giọng hô.
“Nhìn xem ngươi, vô duyên vô cớ lại khóc, sẽ làm Cảnh công tử nghĩ y
làm ngươi khóc.” Hiên Viên Khanh Trần giục ngựa lại, ánh mắt lại lưu lại trên người Cảnh Dạ Lan.
Xem ra nàng đúng là một đêm không ngủ ngon, có thể là vì hắn? Khoé môi hắn gợi lên ý cười, không hề chớp mắt nhìn nàng.
Thật không biết xấu hổ, ai lại vì ngươi! Nhìn nàng với ánh mắt như
vậy, Cảnh Dạ Lan cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, không khỏi âm thầm
mắng trong lòng. Giục ngựa nhanh hơn bước chân cùng Tô Vân Phong song
song mà đi. Hiên Viên Khanh Trần cũng không buồn bực, chỉ yên lặng nhìn
chăm chú vào bóng dáng của nàng. Quật cường giống nhau a!
Sau khi một phen cắm trại, săn bắn chính thức bắt đầu.
“Thu Thủy muốn cái gì?” Hiên Viên Khanh Trần hỏi.
Nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng gắt gao, nhìn bọn họ người
người đều đặt tên vào cung, không khỏi khiếp đảm nói: “Ca ca, đừng làm
chúng nó bị thương, ta muốn sống là tốt rồi!” Kéo góc áo hắn lại, nàng
hiện tại có chút hối hận đòi săn bắn.
Còn sống, cái này có cái gì khó! Hiên Viên Khanh Trần lập tức gật đầu đồng ý, sống tự nhiên tốt, hắn cũng thích còn sống! Nâng mâu, hắn nhìn
người cách đó không xa, thay đổi một thân trang phục, tư thế oai hùng
hiên ngang giục ngựa mà đứng.