Trong một nhà trọ suy nhất ở trấn nhỏ, Cảnh Dạ Lan đang lo lắng ngồi nhìn đại phu chẩn bệnh cho Tiểu Khả.
Khi nãy môi nàng ấy chợt tím ngắt, bây giờ thì trên cánh tay lại xuất hiện nhiều vết máu tụ tím loang lổ.
- Đại phu, muội muội của ta thế nào?
Đại phu vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nửa ngày mới trả lời:
- Lão hủ làm nghề này hơn mười năm nay
nhưng chưa từng thấy qua chứng bệnh này. Xin thứ cho lão hủ ta tài lực
không đủ, tốt nhất nên…
- Có chuyện gì? – trong lòng Cảnh Dạ Lan phát lạnh.
-Chuẩn bị hậu sự đi.
Lời nói của đại phu khiến cho tim nàng
đóng băng lại. Vừa rồi Tiểu Khả nhìn còn rất vui vẻ thế mà giờ cả người
run lẩy bẩy, thần chí không rõ.
- Đại phu, chẳng lẽ thật không còn cách nào sao? – nàng nắm chặt tay, thấp giọng cầu xin.
- Nếu là bệnh hoặc là trúng độc thì có lẽ còn có cách, vấn đề chính là không phải. Ai!!!! – đại phu nói, giọng điệu đầy có lỗi.
- Không phải vậy thì thật ra là cái gì? – nàng bắt lấy tay đại phu, vội vàng hỏi.
- Nếu lão hủ không nhìn lầm thì nàng trúng chính là “cổ”.
Cổ? Trước kia nàng có nghe nói qua, đại
khái là có biết ở vùng Miêu Cương có “cổ” kia; nhưng thật không ngờ lại
tận mắt nhìn thấy. Nhưng có một chuyện đó là người bị hạ “cổ” không biết từ khi nào.
- Hoa Mị Nô, đắc tội với cô vương có kết
cục như thế nào, sợ rằng ngươi chưa biết! – lời nói lạnh như băng của
Hiên Viên Khanh Trần vang lên trong đầu nàng, giống như tiếng sấm giáng
từ trên cao xuống vậy.
- Bẩn thỉu! – nàng nghiến chặt hàm răng.
Nàng chỉ nghĩ là hắn muốn nhằm vào nàng nhưng không ngờ hắn lại hạ độc thủ với Tiểu Khả!
- Đại phu, nếu không có cách nào trị liệu thì nàng sẽ thế nào?
- Không biết rõ là bị hạ độc “cổ” gì
nhưng nhìn nàng phát bệnh khá nặng, sợ là chống đỡ không được bao lâu. – đại phu nhìn Tiểu Khả, mới có chốc lát mà thân thể nàng đã biến thành
màu tìm ngắt, lão lắc đầu tiếc hận.
Cảnh Dạ Lan đứng bên cạnh giường có thể
nghe thấy Tiểu Khả ngay cả hô hấp cũng khó khăn rất nhiều. Nàng đưa tay
sờ trán Tiểu Khả, âm thầm quyết định.
- Đại phu, xin hãy gọi thêm vài người tới giúp để khiêng kiệu đưa ta và muội muội đi một nơi. – nàng nhìn ra
đường lớn, trong mắt một mảnh kiên định. Cuộc đời này nàng sẽ không để
bất kỳ một người thân thiết nào bên cạnh vì nàng mà bỏ mạng được.
Trước cửa Bắc An vương phủ có vài người
có bộ dáng nô tài đứng thẳng hai hàng như đang đợi Cảnh Dạ Lan quay về.
Mặt nàng không hề thay đổi, đem Tiểu Khả giao cho bọn hắn:
- Mang ta tới gặp vương gia!
Hiên Viên Khanh Trần ngồi trước đại sảnh, cách rất ca Cảnh Dạ Lan, nụ cười tà mị lan rộng trên mặt.
- Vương phi của cô vương đã trở lại rồi
sao? – hắn ôm lấy Tử Đại, đắc ý nhìn nàng đứng trước mặt, trên khuôn mặt bình tĩnh không có một chút biểu tình nào; chỉ là trong đôi mắt kia ánh lên hai ngọn lửa giận khiến cho Hiên Viên Khanh Trần nổi lên dục vọng
muốn chinh phục.
- Vương gia, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của một mình ta, không liên quan tới Tiểu Khả. – nàng kiềm chế lửa giận trong lòng.Namnhân này quả thật không phải người, vô tình lãnh huyết,
tàn bạo bất nhân. Trước kia chỉ là nghe đồn về hắn nhưng mấy ngày nay
nàng đã trực tiếp trải nghiệm qua rồi.
- Đây là thái độ khi cầu xin cô vương ư? – hắn buông Tử Đại ra, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ngón tay thon dài
ngoắc cằm nàng lên, thoáng dùng sức siết lấy da thịt Cảnh Dạ Lan nhưng
nàng vẫn gắt gao cắn chặt môi không phát ra một tiếng. –Chưa qua thời
gian một nén nhang cháy, nha đầu của người sẽ bị Vạn cổ tằm ăn tới chết, ngươi muốn tận mắt nhìn?