Vài đêm sau đó, Hiên Viên Khanh Trần
không có tới nơi này, cơ thể Cảnh Dạ Lan cũng dần khôi phục sức khỏe,
thừa dịp rảnh rỗi nàng bắt đầu xem xét hoàn cảnh bốn phía. Nơi này thực u tĩnh, trong viện trống không vắng vẻ không có lấy một chỗ ẩn thân, chỉ
có những hòn đá nhỏ rất dễ để người ta phát hiện ra. Bên ngoài viện có
binh lính canh giữ, cách ba canh giờ lại thay ca nhau.
Ngay cả cửa phòng nàng cũng bị an bài hai nô tài, tùy rằng bộ dạng là nô tài nhưng nàng có thể nhận ra họ là
những cao thủ được huấn luyện. Nếu là trước kia thì nàng có thể đấu lại
nhưng với cái thân thể hiện tại thì ngay cả một phần trăm thành công
cũng không có; hơn nữa, còn dẫn Tiểu Khả theo, nàng không dám hành động
hồ đồ.
- Vương phi! – có người gõ cửa. Vài
nha đầu nâng một thùng gỗ vào, trong đó có nước ấm hôi hổi, đi sau là Tử Đại, vẻ mặt mang theo tươi cười. Sau khi kính lễ vạn phúc thì tự mình
chỉ huy các nàng hầu đặt thùng gỗ sau tấm bình phong, đổ nước ấm vào,
dải thêm vài cánh hoa giống hệt trong ti vi thường chiếu. Cảnh Dạ Lan
đứng một bên, mắt lạnh nhìn nàng ta.
- Thỉnh vương phi tắm rửa!
- Ta đã biết, ngươi đi xuống đi! – nàng phân phó.
Tử Đại không hề động thân, tiếp tục nói:
- Vương gia nói sau khi vương phi tắm rửa xong thì tới Ngọc Thần cung.
Ngọc Thần cung? Cảnh Dạ Lan nhíu mày, đó không phải là nơi trước kia thường tới xem kịch tình sao?
- Tới đó làm gì? – mắt lạnh đảo qua
Tử Đại, cười chế nhạo, còn muốn nàng thưởng thức nữa ư? Cái tiểu xảo này so với những gì mà Hiên Viên Khanh Trần làm trên người nàng quả thực
quá nhỏ bé không đáng kể.
- Tử Đại chỉ tới truyền lời nói của
vương gia, còn cái khác thì không biết. – trên khuôn mặt hoàn mỹ của
nàng ta một nụ cười nở rộ, khi rời đi, nàng ta còn xoay người lại nói
một câu. – Vương phi không nên đến muộn, vương gia rất ghét những người
không tuân thủ đúng quy củ, giờ giấc.
Cảnh Dạ Lan không quan tâm, chỉ
nghiêng người sờ nước ấm, độ âm thích hợp, tất cả những thứ cần dùng để
có hết, chu toàn như vậy cũng khó trách Hiên Viên Khanh Trần lại sủng ái Tử Đại.
Nàng trút quần áo, trầm người vào
trong nước, thoải mái hừ nhẹ một tiếng, cảm giác không khỏe khắp người
chốc chốc tán đi. Nàng cúi đầu nhìn thân thể trong thùng tắm, chiếm cơ
thể này của Hoa Mị Nô đã lâu mà chưa có nhìn qua lần nào tỉ mỉ.
Tùy tay cầm lấy gương đồng cẩn thận quan sát chính mình, trong nháy mắt, nàng không khỏi bị người trong gương hấp dẫn.
Trời sinh mị thái, người cũng như
tên! Đây là những từ mà nàng có thể dùng để hình dung về Hoa Mị Nô, ngũ
quan hoàn mỹ cân đối như được vẽ nên, dù có nhìn từ góc độ nào thì không có nơi nào không lộ ra thần vận liêu nhân hồn phách. Da thịt vô cùng
mịn màng còn lưu lại những vết hôn nhợt nhạt, không khỏi chọc người trìu mến. Dáng người thon thả, đẫy đà vừa phải.
Đệ nhất mỹ nhân Đại Nguyệt! Cảnh Dạ
Lan cười tự giễu, quá xinh đẹp đôi khi là một sai lầm. Chậm rãi nhắm mắt lại, giờ phút này nàng chỉ muốn được thả lỏng thân thể, ngửi hương hoa
phảng phất trong không khí, mí mắt nàng càng ngày càng nặng trĩu xuống.
Không biết qua bao lâu, thân thể lành lạnh khiến cho cảm quan của nàng vốn đang trì độn lập tức minh mẫn trở
lại, trong bóng đêm nàng phát hiện có một đạo ánh mắt đang nhìn trộm
mình. Ánh mắt lạnh như băng, mang theo cả gợn sóng cừu hận phức tạp, tựa như một chiếc võng lớn đánh úp nàng lại, đem nàng vậy chặt lấy. Nàng
chán ghét cảm giác này, giật một cái, mắt mở bừng ra.
Là hắn! Cảnh Dạ Lan bất động thanh sắc nhìn người trước mắt!